Một con linh điểu toàn thân trắng như tuyết đậu xuống tay một nam nhân vận huyền bào, tóc dài xõa xuống.
Sau khi nghe tin tức linh điểu mang tới, nam nhân thở dài một hơi, nhàn nhạt mỉm cười, lẩm bẩm với con linh điểu không hiểu nhân ngôn:
“Sứ mệnh của ta đã hoàn tất, đến lúc thân xác này trả lại cho chủ nhân chân chính.”
Linh điểu không hiểu ý nghĩa trong lời nói ấy, chỉ ghi nhớ từng câu từng chữ, sau đó mang theo lời nói vô đầu vô đuôi rời khỏi hoa lệ tẩm cung của nam nhân.
Nam nhân vẫy tay gọi một vị phó sử đến, phân phó:
“Lát nữa sẽ có một vị khách quý đến Thanh Dương Sơn. Đến khi đó, mở cấm chế ngoài sơn cho hắn vào. Nếu đêm nay bổn tọa có gì bất trắc, thì tạm thời để ngươi thay mặt bổn tọa trấn thủ Thanh Dương Sơn. Cấm chế này là do các đời Ma Tôn lấy tu vi bản thân mà lập nên, không dễ gì phá được. Ngươi chỉ cần giữ vững cấm chế, ắt có thể bảo toàn nơi này vô sự.”
Phó sử nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân.
Nam nhân dung nhan tuấn mỹ, mặt mày ôn hòa, đôi mắt bình thản. Một thân trường bào đen tuyền, tuy rằng phong thái tuyệt thế, nhưng lại tỏa ra một khí tức thâm sâu khó dò.
Biết chủ nhân không thích nói nhiều, phó sử đành áp xuống nghi hoặc trong lòng, khom người lĩnh mệnh.
“Lui xuống đi. Đêm nay bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được bước ra.”
Nam nhân phất tay, tiễn phó sử lui, rồi thân mình đi về phía ôn trì sau điện.
Cố Lăng Vũ, nguyên bản đang tắm trong bồn tắm nhỏ của nhà mình, không ngờ chỉ vừa mới vùi đầu xuống nước một lát, lúc ngẩng lên thì phát hiện — hắn đã không còn ở cái bồn bé tẹo mà mình mỗi lần nằm phải co chân.
Đập vào mắt hắn là một ôn tuyền lộ thiên rộng lớn, phảng phất bằng cả căn phòng cho thuê của hắn, hơi nước mờ ảo lượn lờ, xung quanh là một tiểu viện trông rất cổ kính.
Hắn đang ở đâu thế này?!
Chỉ tắm cái thôi mà, không đến nỗi ảo giác chứ?
Sau ba giây chết lặng vì cảnh tượng khó hiểu trước mắt, Cố Lăng Vũ lại vùi đầu vào nước thêm lần nữa.
Chắc chắn là mình ngẩng đầu sai cách rồi!
Tuy thường hay mơ tưởng có thể như mấy lão tư bản vạn ác mà sở hữu một biệt thự riêng cùng hồ bơi rộng lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là trúng số, hoặc gì đó hợp lẽ thường.
Đùng một cái mà Càn Khôn Đại Na Di thế này... thật sự hơi kinh người!
Nhưng dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần ngụp đầu, hắn vẫn không thể trở lại cái phòng tắm 10 mét vuông cũ của mình.
Tiểu viện vắng lặng, không một bóng người, hắn muốn gọi ai hỏi thăm cũng không được.
Lại một lần nữa dìm đầu xuống nước, Cố Lăng Vũ mở mắt dưới đáy thì bỗng thấy — một bóng người mặc bạch y đang nhẹ nhàng đứng trên núi giả trong viện.
Có người đến!
Hắn lập tức trồi khỏi nước, tóc dài không biết vì sao lại biến thành một suối, ướt nhẹp rũ xuống vai. Hắn đưa tay lau nước trên mặt, nhìn về phía người kia.
Người ấy bạch y phiêu phiêu, dung mạo như bạch ngọc không tì vết, mắt phượng dài hẹp, môi mỏng khép nhẹ, sắc mặt thanh đạm lạnh lùng, phong tư siêu phàm.
Cố Lăng Vũ định bụng hỏi chuyện, nhưng khi thấy rõ dung mạo đối phương, lại không hiểu sao trong lòng khẽ nhói — nhất thời không thốt nên lời.
Người kia lạnh giọng hỏi:
“Ngươi chính là Cố Lăng Vũ?”
Cố Lăng Vũ sửng sốt trong thoáng chốc, khẽ gật đầu.
Người nọ lập tức rút trường kiếm bên hông, chỉ thẳng về phía hắn, nói rành rọt:
“Bản tôn là Nhậm Cừ Lương của Côn Ngọc Sơn. Ma Tôn! Giao đồ nhi của ta ra đây!”
Nhậm Cừ Lương? Ma Tôn?
Cái tên này… sao mà quen tai thế nhỉ?
Đợi chút… chẳng phải hắn từng đọc qua một quyển tu chân văn tên là 《Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm》 sao?
Trong truyện đó, vai ác Ma Tôn tên Cố Lăng Vũ, trùng với tên hắn. Lúc ấy đọc tới đoạn này, hắn còn tức tối mắng thầm tên Ma Tôn kia là đại tra nam vô sỉ.
Chẳng lẽ… mình xuyên sách rồi? Lại còn xuyên ngay vào tên tra nam Ma Tôn?!
Trong nguyên tác, Ma Tôn là một kẻ phong lưu trác táng, dùng dung mạo nghiêng nước nghiêng thành mê hoặc hết người này đến người khác. Hắn từng khiến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là Lâm Nhạn Nhất vì yêu mà phản sư môn, rồi sau đó còn câu dẫn cả nam chính Nhậm Cừ Lương — chính là người đang chỉ kiếm vào hắn đây!
Nhưng đến khi chiếm được rồi, hắn lại phản bội Nhậm Cừ Lương, còn lén qua lại với chưởng môn một môn phái khác, khiến nam chính bắt gian tại trận, thương tâm tuyệt vọng.
Kết cục — chết dưới kiếm Nhậm Cừ Lương, một kiếm vì yêu sinh hận!
Cố Lăng Vũ che mặt trong tuyệt vọng:
Xuyên ai không xuyên, lại xuyên vào cái tên tự tra chết chính mình!
Đồ nhi trong miệng Nhậm Cừ Lương, tất nhiên là Lâm Nhạn Nhất.
Dựa theo tiến độ cốt truyện, bây giờ chính là đoạn Lâm Nhạn Nhất vì yêu Ma Tôn mà phản sư môn, Nhậm Cừ Lương đuổi theo tới Ma giới để khuyên đồ nhi quay đầu là bờ.
Sau đó hắn sẽ thất bại, rồi chính hắn lại sa vào sắc đẹp của Ma Tôn mà thành tình địch với đồ nhi…
Không được! Là người biết trước nội dung, hắn tuyệt đối không thể đi vào vết xe đổ của Ma Tôn!