Hiện tại vẫn chưa muộn, mới có mỗi Lâm Nhạn Nhất thích hắn. Chỉ cần khiến nàng hết tình, rồi đừng để ai khác dây vào, hắn ắt không chết!

Bước đầu kế hoạch giữ mạng: Không để Nhậm Cừ Lương yêu mình!

Nghĩ thế, Cố Lăng Vũ ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Nhậm Cừ Lương.

Đây là lần đầu Nhậm Cừ Lương diện kiến đương nhiệm Ma Tôn. Năm xưa Ma giới tam các tạo phản, giết chết tiền nhiệm Ma Tôn. Cố Lăng Vũ khi ấy tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ dựa vào sức một người mà bình định loạn cục, ngồi vững Ma Tôn chi vị suốt mười năm.

Nhậm Cừ Lương từng nghĩ Ma Tôn hẳn là cuồng ngạo khó lường, nào ngờ hôm nay lại là thiếu niên ôn nhuận, tóc đen buông dài, khí chất kiều diễm mơ hồ giữa làn hơi nước.

Một thứ xúc cảm mềm mại nào đó trong lòng hắn như bị khơi động, khiến hơi thở nghẹn lại.

Nhưng hắn nhớ lời sư phụ: chính – tà không chung trời, trừ yêu diệt ma là thiên chức người tu đạo.

Huống hồ, chính Ma Tôn đã khiến đồ nhi ôn nhu ngoan ngoãn của hắn phản sư môn!

Hắn lập tức ổn định tâm thần, ánh mắt lạnh lẽo, nghiêm nghị nhìn Cố Lăng Vũ.

Thấy ánh mắt ấy xa cách, lòng Cố Lăng Vũ vui mừng.

Trong nguyên tác, Nhậm Cừ Lương yêu Ma Tôn không chỉ vì nhan sắc, mà còn vì tin rằng Ma Tôn bị thế nhân hiểu lầm, hắn tự cho mình là người hiểu Ma Tôn thật sự.

Cho nên, chỉ cần khiến Nhậm Cừ Lương chán ghét hắn, thì kế hoạch giữ mạng tất thành!

Thế là Cố Lăng Vũ tựa lưng vào thành ôn trì, khẽ nhếch cằm, phong lưu nói:

“Tiên Tôn sao nóng nảy vậy? Có chuyện thì cứ từ từ thương lượng, cần gì rút kiếm đe dọa? Ngươi muốn tìm đồ nhi? Chi bằng vào đây tắm cùng ta một lượt, ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết nàng đang ở đâu.”

Một bộ dáng phóng đãng như công tử trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng hợp với thần tiên thanh khiết.

Ai ngờ Nhậm Cừ Lương chẳng hề nổi giận, chỉ lạnh giọng:
“Bớt nói nhảm. Nàng đang ở đâu?”

Chà, tâm lý thật vững!

Cố Lăng Vũ càng được đà nói tiếp:

“Tiên Tôn thật sự là tìm đồ nhi? Hay là nghe đồn bổn tọa diện mạo xuất chúng nên mượn cớ đến nhìn thử? Lại còn canh đúng lúc ta đang tắm? Người đời nói Quỳnh Tiên Tôn là ngọc xuất thế, ta thấy cũng chỉ thế thôi, còn dám đến đây nhìn trộm bổn tọa tắm rửa! Nếu tin đồn lan ra ngoài... chậc chậc chậc...”

Lời chưa dứt, Nhậm Cừ Lương đã giận đến mặt đỏ, hét lớn:

“Vô sỉ cuồng đồ!”

Hắn rút kiếm chém tới ôn trì.

Cố Lăng Vũ sớm có chuẩn bị, lập tức phi thân khỏi nước, né được kiếm quang. Nước suối bị đánh tung tóe, dội cả lên người Nhậm Cừ Lương.

Hai người giao thủ vài chiêu, rồi tạm thời dừng tay, đứng đối diện hai bên ôn trì.

Đến lúc này mới nhận ra một chuyện xấu hổ: Cố Lăng Vũ... hoàn toàn không mặc gì!

Ma Tôn vốn phong lưu nam nữ không kiêng, Cố Lăng Vũ lại chẳng phải đoạn tụ, nên dù cảnh tượng hơi lạ, hắn cũng không lấy làm xấu hổ.

Ngược lại là Nhậm Cừ Lương, vừa nãy tức giận không để ý, giờ đối diện người trần truồng, lập tức mặt đỏ tới mang tai, trán nổi gân xanh:

“Ma đầu vô sỉ! Mặc y phục vào cho ta!”

Cố Lăng Vũ vốn cũng tính tìm y phục mặc vào, nhưng thấy phản ứng của Nhậm Cừ Lương lại thấy thú vị, cố tình trêu:

“Ê, Tiên Tôn, ngươi ta đều là nam nhân, có gì mà phải đỏ mặt?”

Nhậm Cừ Lương tức đến nghẹn lời, lại không tiện chém một kẻ xích lõa, đành hậm hực mà đứng yên tại chỗ.

Cố Lăng Vũ nhìn hắn đỏ mặt tai hồng, lại cảm thấy Tiên Tôn này... thật sự thú vị quá.

Đang định nói gì thêm để chọc tức, thì ngoài cửa tiểu viện bỗng vang lên tiếng bước chân, cùng giọng nói ngả ngớn:

“Sao cả Thanh Dương điện không thấy một bóng người? Có ai ở đây không? Mới nãy động tĩnh lớn quá mà!”

Cố Lăng Vũ ngẩn ra, bản năng giơ tay che hạ thân, chỉ thấy trong lòng thầm rên rỉ:

Lại thêm ai tới nữa đây!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play