Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Tôi đang chuẩn bị quay lại với cuộc sống yên bình bên Lâm Dương thì...

Một hôm, tôi bị mời đến đồn cảnh sát.

Lý do? Bị tố cáo “xúi giục người khác hành hung.”

Người tố cáo là — bạn trai cũ của tôi, và… chị gái tôi.

Tôi cười đến lạnh người: “Hay lắm.”

Ngồi trong phòng điều tra, tôi bình tĩnh kể lại toàn bộ mọi chuyện, trình bày đầy đủ bằng chứng, tin nhắn, ghi âm, thậm chí cả video quay được từ camera an ninh ở cửa nhà.

Tôi còn lịch sự gửi cho cảnh sát một file nén có tên: "Trà xanh & tra nam — phim dài tập"

Cảnh sát nghe xong liền lắc đầu cảm thán: “Cô gái à, cô quả thật… giỏi hơn tôi tưởng.”

Tôi cười: “Cảm ơn anh, tôi vẫn đang phấn đấu mỗi ngày.”

Ra khỏi đồn công an, tôi thấy Lâm Dương đang đứng ngoài đợi, tay cầm ly sữa tươi nóng.

Anh đưa cho tôi: “Em thích vị này nhất. Anh mua lúc còn ấm.”

Tôi uống một ngụm, vị ngọt tan trong miệng, mắt cay xè. “Cảm ơn anh.”

Lâm Dương xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Không sao cả. Anh ở đây. Ai dám động vào em, anh liều với người đó.”

Tôi nghĩ thầm: Cuộc đời này, còn gì hơn thế nữa?

Sự việc bị tố cáo nhanh chóng được giải quyết — tôi trắng án hoàn toàn, còn bạn trai cũ và chị tôi thì mất sạch mặt mũi.

Vì họ bịa chuyện quá vụng về, đến mức cảnh sát còn phải nhịn cười khi nghe lời khai.

Tin đồn lan nhanh như gió.

Từ “cặp đôi đẹp như mơ”, họ trở thành trò cười khắp mạng xã hội. Người ta gọi chị tôi là “trà xanh hết hạn”, còn bạn trai cũ thì được phong tặng danh hiệu “tra nam mẫu giáo” — vì trình độ quá... non.

Tôi không lên tiếng gì cả, chỉ đăng một bức ảnh. Đó là ảnh tôi ngồi trên băng ghế công viên, Lâm Dương khoác áo choàng lên vai tôi, còn tôi thì đang cười, tay cầm cốc cacao nóng.

Caption chỉ có một câu: “Người thương tôi, chưa từng để tôi chịu lạnh.”

Bức ảnh đó đạt triệu lượt thích chỉ sau một ngày. Trong đống bình luận có một cái tên rất quen — là bạn thân cũ của tôi, người từng im lặng khi chị gái tôi cướp bạn trai của tôi.

Cô ta để lại bình luận: “Mày thay đổi thật đấy. Bây giờ nhìn mày xịn quá.”

Tôi không trả lời. Bởi vì... tôi không cần những người từng quay lưng lại với mình.

Ngày hôm đó, tôi cùng Lâm Dương đi dạo dưới ánh hoàng hôn. Gió nhẹ thổi qua, tôi nghiêng đầu nhìn anh.

“Anh này.”

“Hửm?”

“Nếu một ngày em nổi điên, đòi đánh người, đòi bôi tro trát trấu vào mặt bọn phản bội... anh có theo em không?”

Lâm Dương cười, nắm tay tôi siết chặt: “Nếu em là điên, anh tình nguyện làm người giữ áo khoác cho em.”

Tôi bật cười.

Tôi từng nghĩ đời mình sẽ mãi dính chặt với tổn thương cũ, nhưng bây giờ tôi mới hiểu — chỉ cần gặp đúng người, mọi đau đớn đều trở thành hồi ức mờ nhạt.

Chuyện tưởng đã kết thúc, nhưng trà xanh mà — luôn có màn tái xuất.

Một hôm tôi đang ăn tối cùng Lâm Dương thì nhận được một tin nhắn lạ: “Tống An, em có thể đến gặp chị lần cuối được không?”

Là chị tôi.

Tôi định không trả lời, nhưng... không hiểu sao tay lại gõ: “Ở đâu?”

Địa điểm chị gửi là quán café nhỏ ở góc đường cũ.

Tôi đến, thấy chị đang ngồi đó, dáng vẻ gầy đi trông thấy, mặt mũi tiều tụy, chẳng còn chút thần thái kiêu hãnh nào của “nữ thần học bá” năm xưa.

Chị nhìn tôi, cười gượng: “Em sống tốt thật đấy.”

Tôi thản nhiên:
“Chị gọi em đến để nói chuyện phiếm à?”

“Không… là để xin lỗi.”

Tôi nhướn mày, chẳng bất ngờ lắm. Trò này tôi thuộc rồi.

Chị cúi đầu, giọng khàn khàn: “Chị biết... không còn tư cách gì để xin tha thứ. Nhưng chị thật sự hối hận.”

Tôi chống cằm nhìn chị: “Tha thứ để làm gì? Để chị lại cướp thêm một người nữa à?”

Chị ngước mắt nhìn tôi, và lần đầu tiên — không biện minh, không giả vờ yếu đuối. 

Chị chỉ nói một câu: “Chị thua rồi.”

Tôi hơi ngẩn ra.

“Thua từ lúc em không còn khóc vì chị nữa. Thua từ lúc em cười mà không cần xin chị bảo vệ nữa. Thua hoàn toàn.”

Tôi cười nhạt, đứng dậy. 

“Tống Như, chị không thua vì em mạnh hơn. Chị thua vì chị không biết yêu ai thật lòng — kể cả chính bản thân mình.”

Tôi quay người rời đi, không nhìn lại.

Bước ra khỏi quán, thấy Lâm Dương đang đợi ở đầu đường, tôi chạy tới, ôm lấy anh: “Em mệt rồi, mình về nhà nhé?”

“Ừ, về nhà.”

Trên đường về, tôi ngồi trong xe, tựa đầu vào vai anh, khẽ nói: “Lần này… chắc là kết thúc thật rồi.”

Lâm Dương mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Không sao. Kết thúc của em, là bắt đầu của anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play