Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Tôi quen người yêu mới khi đang đi mua sắm.

Hôm đó tôi vừa bước ra khỏi cửa hàng Chanel thì có người đâm sầm vào tôi, làm rớt cả túi đồ. Tôi đang định cáu thì ngẩng đầu lên thấy… một người đàn ông cực kỳ đẹp trai. Anh ấy mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên lộ cánh tay rắn chắc, tóc hơi rối, trên cổ còn đeo một chiếc máy ảnh Leica đắt tiền.

Tôi sững người mất vài giây.

Anh ấy cúi người nhặt túi đồ giúp tôi, miệng cười ngại ngùng: “Xin lỗi, tôi vội quá. Cô không sao chứ?”

Tôi: “...Không sao.”

“À phải rồi, tôi là Lâm Dương, nhiếp ảnh gia tự do. Nếu cô không phiền, có thể cho tôi chụp một tấm ảnh được không? Tôi thấy ánh sáng lúc cô đứng ở cửa hàng Chanel... rất đẹp.”

Tôi: “…”

Trong đầu tôi chỉ có một câu vang lên: Trai đẹp nói gì cũng đúng.

Vậy là tôi gật đầu.

Buổi chụp kéo dài 10 phút, nhưng sau đó chúng tôi lại đi uống cà phê, rồi lại ngồi nói chuyện cả buổi chiều.Anh ấy thông minh, hài hước, lại rất biết cách lắng nghe.

Hôm đó, tôi về nhà với một tâm trạng kỳ lạ.

Tối đến, Lâm Dương gửi cho tôi một tấm ảnh đã chỉnh màu. Trong ảnh, tôi đang quay đầu cười trước cửa tiệm, ánh nắng rọi lên mặt, như một cảnh trong phim điện ảnh.

Dưới bức ảnh là một dòng chữ: “Nụ cười của cô, khiến tôi muốn bấm máy thêm một lần nữa.”

Tôi ôm gối lăn qua lăn lại trên giường, mặt nóng bừng. Tôi đi đời rồi, thích người ta rồi.

Từ hôm đó, Lâm Dương bắt đầu theo đuổi tôi. Không ồn ào, không khoa trương, chỉ là mỗi ngày đúng giờ gửi lời chào buổi sáng, mỗi buổi tối đều hỏi tôi ăn gì chưa. Có hôm tôi nói mình mệt, anh lập tức gọi trà gừng mang tới tận cửa. Tôi bị cảm, anh không nói gì, chỉ gửi một túi thuốc và cháo nóng đến tận nhà.

So với bạn trai cũ trước đây — người mà đến cả sinh nhật tôi còn quên, thì Lâm Dương đúng là tiêu chuẩn bạn trai quốc dân.

Và tôi, một tháng sau — đổ rạp. Chúng tôi chính thức hẹn hò. Anh ấy không công khai ầm ĩ, nhưng mỗi lần ra ngoài đều nắm tay tôi rất chặt, như thể sợ tôi biến mất vậy.

Một lần, khi tôi hỏi anh tại sao lại thích tôi, Lâm Dương chỉ cười: “Vì em không cần phải cố gắng để vừa lòng người khác. Em sống vì chính mình. Thế nên em rất đẹp.”

Tôi nhìn anh, lòng khẽ run lên.

Lâm Dương đến rất đúng lúc — đúng lúc tôi học được cách yêu bản thân.

Tôi đang tận hưởng cuộc sống ngọt ngào bên Lâm Dương, thì chị tôi đột nhiên xuất hiện.

Chị ấy đến tìm tôi trong một buổi chiều mưa. Mái tóc dài bị nước mưa làm ướt, gương mặt không trang điểm nhợt nhạt đến đáng thương.

Tôi không nói gì, chỉ đứng chắn ngay cửa: “Chị tìm em làm gì?”

Chị ấy ngập ngừng hồi lâu rồi cúi đầu nói nhỏ: “Chị… chị sai rồi. Chị hối hận lắm, Tiểu An…”

Tôi khẽ nhếch môi: “Muộn rồi.”

“Em đừng như vậy được không? Dù sao chị em mình cũng là máu mủ ruột thịt…”

“Vậy khi chị giành bạn trai em, chị có nhớ mình là máu mủ ruột thịt không?”

Chị ấy á khẩu, đứng chết trân ở cửa.

Tôi vốn định đóng cửa luôn, nhưng chị ấy bất ngờ nói tiếp: “Anh ta… cũng lừa chị. Chị nghĩ anh ta chọn chị vì yêu chị, nhưng thật ra… anh ta chỉ muốn lợi dụng chị để trả thù em.”

Tôi sững người.

“Anh ta biết em từng là hoa khôi của khoa, biết em từng được học bổng toàn phần. Anh ta muốn vượt qua em, muốn khiến em phải thua trong tình yêu.”

Tôi nheo mắt: “Thế thì chị đúng là xứng đôi với anh ta thật đấy.”

“Tiểu An…”

Tôi cắt lời: “Chị về đi. Chuyện của chị, em không muốn biết. Cũng đừng đến tìm em nữa.”

Tôi đóng sầm cửa lại, như đóng lại một cánh cửa từng rất ấm áp, nhưng giờ đã hoàn toàn xa lạ.

Tối đó, tôi kể hết cho Lâm Dương nghe. Anh không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng kéo tôi vào lòng: “Có anh đây.”

Tôi gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy — quá khứ có thể đau, nhưng hiện tại mới là thứ mình phải nắm thật chặt.

Chị tôi không cam tâm, dù tôi đã nói rõ ràng, chị ấy vẫn tiếp tục níu kéo. Lúc thì gửi tin nhắn dài lê thê kể lể tình chị em, lúc lại gửi ảnh hai đứa hồi nhỏ ôm nhau cười toe toét. Có lúc thì chuyển sang đau khổ van xin, có lúc lại đổ lỗi cho tôi là “không hiểu chuyện”.

Tôi đọc hết, nhưng không trả lời một chữ nào.

Cho đến một hôm, chị ấy đột nhiên gọi điện khóc nức nở: “Tiểu An, cứu chị với! Anh ta đánh chị! Anh ta... điên rồi!”

Tôi lặng thinh mấy giây, rồi bình tĩnh nói: “Chị chọn người đó mà, không phải sao?”

“Chị biết mình sai rồi... chị sai thật rồi... nhưng giờ chị không còn ai bên cạnh cả…”

Tôi siết chặt điện thoại, trong lòng dậy sóng, nhưng cuối cùng vẫn buông ra một câu: “Chị còn ba mẹ. Họ thương chị nhất mà. Gọi cho họ đi.”

Rồi tôi dứt khoát tắt máy.

Em gái như tôi, không phải là thùng rác để chị cứ thích thì lợi dụng, giận thì vứt bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play