Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Một năm sau, tôi và Lâm Dương tổ chức đám cưới.

Không xa hoa lộng lẫy, không phô trương rầm rộ — chỉ là một buổi lễ nhỏ ngoài trời, với hoa trắng, ánh nắng và những người thật lòng chúc phúc.

Lúc tôi bước trên thảm cỏ, mặc váy cưới trắng, tay cầm bó hoa baby, ánh mắt Lâm Dương nhìn tôi... như thể tôi là cả thế giới của anh.

Cha tôi dắt tay tôi đến trước mặt anh, giọng nghèn nghẹn:

“Từ giờ, con bé giao cho con.”

Lâm Dương gật đầu, mắt đỏ hoe:

“Con hứa sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”

Tôi bật cười — thật ra tôi có thể tự chăm mình mà. Nhưng có người muốn chăm cùng thì cũng... tốt thôi.

Sau lễ cưới, tôi nhận được một bức thư. Không ký tên, nhưng tôi biết là từ chị tôi.

“Tiểu An,

Chị vẫn chưa xứng để chúc phúc em, nhưng chị rất vui khi thấy em hạnh phúc.

Mong em cả đời này, không cần phải ‘vả mặt’ ai nữa, chỉ cần sống cho mình, cười thật lòng, yêu thật sâu.

— Một người từng không hiểu thế nào là tình thân.”

Tôi gấp thư lại, đốt đi, để gió mang tro bay thật xa.

Tôi không oán, không hận, cũng không cần tha thứ. Chỉ là...

Tôi đã bước tiếp rồi.

Và sau tất cả những thương tổn, những phản bội, những nước mắt từng nuốt ngược vào tim...

Tôi vẫn tin — tình yêu thật sự tồn tại. Nó đến vào lúc tôi biết yêu bản thân, và sẽ ở lại suốt đời, cùng người xứng đáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play