Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
Chị gái tôi là người xuất sắc, từ nhỏ đến lớn luôn là niềm tự hào của cả nhà.
Ba mẹ tự hào về chị ấy, bà ngoại yêu thương chị ấy, đến cả hàng xóm cũng nhìn chị mà dạy con: "Con phải học theo chị Tiểu Như nhà bên, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện."
Tôi thì ngược lại. Từ nhỏ đã nghịch ngợm phá phách, suốt ngày bị gọi phụ huynh. Chị tôi học trường danh tiếng, còn tôi vừa đủ điểm vào trường làng, lại còn học dở. Đã thế, tính tình tôi cũng chẳng được lòng người lớn. Mới lớp 3 tôi đã biết cãi nhau tay đôi với bà ngoại. Bà bảo tôi hỗn, tôi bảo bà thiên vị.
Người lớn ai cũng nói: “Hai chị em mà như hai thế giới.”
Nhưng chị tôi, Tống Như, lại luôn đối xử rất tốt với tôi.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể người khác nói gì, chị vẫn dịu dàng bảo vệ tôi. Có đồ ngon cũng nhường tôi trước. Lúc tôi bị phạt đứng ngoài hành lang, chị là người duy nhất lén mang đồ ăn ra. Vậy nên, dù cả thế giới có chê tôi không ra gì, chỉ cần chị đứng về phía tôi, tôi thấy mình vẫn còn đáng sống.
Cho đến khi…
Tôi tận mắt thấy chị đứng trong góc cầu thang, khóc với bạn trai tôi.
"Em biết là không nên thích anh... nhưng em không kiềm được. Em đã cố giữ khoảng cách rồi, nhưng anh lại quá dịu dàng..."
Bạn trai tôi — người mà tôi yêu suốt bốn năm trời — đứng im không nói gì.
Tôi không nghe thấy anh ta trả lời thế nào, cũng chẳng muốn nghe tiếp nữa. Tôi quay đầu bỏ chạy, đứng trên sân thượng khóc như một đứa ngốc. Người tôi luôn ngưỡng mộ nhất, và người tôi yêu nhất… lại đứng cùng nhau, như một đôi tình nhân trong phim thần tượng cẩu huyết rẻ tiền.
Mà tôi thì là kẻ thừa thãi, là nhân vật phụ đáng thương không được ai yêu.
Tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu, chỉ nhớ lúc về nhà, chị tôi vừa thấy tôi là lập tức chạy lại, ôm lấy tôi: “Tiểu An, em đừng hiểu lầm. Chị không cố ý đâu. Là anh ấy theo đuổi chị, chị không biết phải từ chối thế nào…”
Tôi ngây người, nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc trước mặt mà không nói được câu nào.
“Em đừng buồn nhé. Chị thật lòng xin lỗi… Nếu em thấy không ổn, chị sẽ rời khỏi thành phố này…”
Tôi mím môi, giọng nghèn nghẹn: “Không cần đâu. Anh ấy không phải của em nữa rồi.”
Tôi không giận chị ấy. Tôi chỉ tự giận bản thân mình. Giận mình quá ngu. Tôi yêu anh ta suốt bốn năm, cuối cùng không bằng mấy giọt nước mắt và một cái ôm của chị gái.
Tôi rốt cuộc là ai?
Sau khi chia tay bạn trai, tôi không khóc lóc, không níu kéo, cũng không nổi điên. Tôi chỉ... xóa sạch mọi liên hệ. Ảnh chung, tin nhắn, nhật ký bốn năm — tất cả xóa sạch. Chặn số, chặn WeChat, hủy follow, unfriend, thậm chí... cả nhóm bạn chung cũng rời hết.
Dọn dẹp xong, tôi đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương, khẽ nói: "Tống An, từ giờ mày phải sống thật đẹp."
Tôi bắt đầu ăn uống lành mạnh, tập gym đều đặn, học trang điểm, học cách phối đồ, học nói chuyện nhẹ nhàng nhưng đủ sắc bén. Tôi không còn là con bé hay khóc lóc, yếu đuối, luôn nép sau lưng người khác nữa.
Ba tháng sau — tôi như biến thành một người khác.
Bạn trai cũ bắt đầu nhắn tin lại cho tôi, tất nhiên là bị tôi chặn ngay từ vòng gửi xe.
Chị gái tôi thì lại gọi điện: “Tiểu An, em sống tốt chứ? Chị… vẫn luôn lo cho em…”
Tôi bật loa ngoài, vừa sơn móng tay vừa trả lời: “Chị à, chị lo cho mình trước đi. Dạo này bọng mắt chị hơi to đấy.”
Chị ấy cứng họng, một lúc sau mới lúng túng cười: “Chị chỉ muốn hỏi thăm em thôi mà… Vậy thì chị yên tâm. Em sống rất tốt. Tốt đến mức sáng nay vừa từ khách sạn 5 sao bước ra, trưa ăn ở nhà hàng Michelin, còn chiều thì đang định đi shopping. Cảm ơn chị đã quan tâm.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Tôi biết chị ấy đang hối hận. Mà tôi — thích nhìn cái kiểu hối hận đó lắm.
Tôi đăng một tấm ảnh selfie cực đẹp lên Instagram, caption chỉ vỏn vẹn một câu: "Tôi bây giờ, chỉ sống vì chính mình."
Bình luận dưới bài viết nhiều không đếm xuể, bạn bè nhắn tin nườm nượp:
“Oa Tống An, cậu đẹp lên nhiều quá!”
“Trời đất, chị vẫn là chị Tống An hồi xưa đấy chứ?!”
“Còn độc thân không? Cho anh một cơ hội đi!”
Còn bạn trai cũ á?
Tôi nghe nói dạo này anh ta sống không mấy vui vẻ, công việc gặp rắc rối, chị tôi thì vì chuyện “người thứ ba” mà bị chê bai khắp nơi.
Tôi cũng chẳng có thời gian quan tâm vì... tôi đang bận lên kế hoạch cho kỳ nghỉ ở Paris cùng người yêu mới — một nhiếp ảnh gia đẹp trai, giỏi giang, cưng chiều tôi như nữ hoàng.
Cuộc sống bây giờ?
Vừa đẹp vừa sảng khoái.