8.

- Anh ơi, ăn cơm thôi.

Tôi ngồi xuống, cầm đũa lên.

- Ăn ngon nha, em học nấu ăn ở đâu thế.

Kỳ Nhiên rũ mi mắt, giọng rất khẽ.

- Em không học ở đâu cả, chỉ là làm nhiều thì biết nấu vài món ăn mà thôi.

Tôi vươn tay xoa đầu hắn.

- Anh thích lắm.

Nghe được lời khen, tâm trạng của Kỳ Nhiên tốt lên trông thấy.

Quả nhiên, hắn vẫn là một đứa trẻ cần được khích lệ.

Chỉ là tôi không thể ăn quá nhiều.

Tôi chỉ ăn một nửa đồ ăn trước mặt, rồi đẩy cho hắn.

Hắn nhìn thoáng qua, sau đó đổ phần thức ăn còn lại vào bát của mình, rồi ăn mà không hề do dự.

Hắn cười bất lực:

- Em biết anh muốn giữ dáng, nhưng giờ anh gầy quá, lần sau em sẽ làm mấy món mà anh ăn được, anh hãy ăn nhiều hơn nhé.

Tôi chống cằm, nhìn hắn, thấy lòng mình vui vẻ như nhặt được của báu.

- Tí rảnh thì thêm vân tay nhé, sau này đây sẽ là nhà của em.

Động tác gắp thức ăn của hắn ngừng lại:

- Vâng.

Kỳ Nhiên không chịu để tôi dọn bát đũa.

Thế là tôi ngồi thưởng thức bóng dáng hắn bận rộn ở trong bếp.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy phòng mình đã có hơi thở của sự sống.

Thấy không có việc gì để làm nên tôi bước tới chỗ cây đàn piano.

Sau khi đàn xong mới thấy Kỳ Nhiên đang đứng cách đó không xa.

Một thứ cảm xúc nồng nàn tràn ra trong ánh mắt hắn.

Tôi khẽ cười:

- Sao không qua đây?

- Em sợ làm phiền đến anh.

- Qua đây đi, sau này, ở trước mặt anh, em không cần phải thận trọng như thế, anh không thích.

Tôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.

- Biết đàn không?

Kỳ Nhiên ngại ngùng lắc đầu:

- Cũng không hẳn là biết, chỉ từng nhìn người khác đàn thôi.

- Anh dạy em, rồi em đàn thử nhé.

Hai người ngồi rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Bỗng, hắn hỏi bâng quơ:

- Tại sao lại là em?

Tôi mất tập trung, tay lỡ đàn một tiếng đàn nặng nề.

- Hả?

- Một vai diễn quan trọng như thế, sao anh lại đề cử em?

- Thể em có muốn đóng phim với anh không? Nếu không thì để anh tìm người khác.

Kỳ Nhiên nghẹn lời, hắn nhìn về một hướng khác:

- Em muốn, nhưng em không muốn liên lụy đến anh.

Tôi khẽ nhíu mày.

- Có phải em nghe thấy anh nói chuyện với Lý Thành không.

Kỳ Nhiên im lặng.

Tôi ép hắn quay mặt lại, rồi cắn môi hắn.

Mãi cho đến khi sắp không thở nổi, tôi mới thả hắn ra.

- Chuyện tương lai đâu ai biết trước, đừng nghĩ nhiều như thế.

- Kịch bản này là quà anh tặng em.

- Nếu em từ bỏ cơ hội lần này, anh sẽ không cho em cơ hội lần hai đâu.

Tôi vừa định đứng dậy thì lại bị hắn đè xuống đàn piano, một tay nâng một chân tôi lên, một tay vuốt ve eo tôi.

Đàn piano lại kêu lên nặng nề.

Hắn vùi đầu vào cổ tôi, giọng trầm trầm:

- Anh ơi, em sẽ không thế nữa đâu, đừng bỏ em.

Tôi ngẩn ra, lúc sau mới đẩy đầu hắn ra:

- Đừng mút ở đây, sẽ để lại dấu đó. . .

Hắn mạnh mẽ xâm chiếm môi tôi, nuốt hết những lời tôi định nói.

- Đổi chỗ khác thì không đủ nổi.

Một tay hắn chầm chậm dời xuống, cởi hàng cúc bộ quần áo mặc ở nhà của tôi.

Đầu ngón tay hắn vuốt ve dần lên trên, tôi không khỏi khẽ than.

- Anh ơi, anh mềm quá.

Trong khoảnh khắc khi hắn cúi đầu xuống, da đầu tôi cũng tê dại cả đi.

9.

Cho đến tận lúc nằm trên giường ngủ, tôi vẫn còn tức chuyện vừa nãy.

Kỳ Nhiên nằm xuống bên cạnh, tôi nhếch môi, chế nhạo hắn:

- Em không được.

Tôi nói lại một lần nữa bằng giọng to hơn:

- Em không được.

Hắn vẫn nằm bên cạnh, không nhúc nhích.

Tôi quay đầu qua, thấy một đôi mắt đầy ý cười.

Bỗng thấy Kỳ Nhiên trưởng thành hơn nhiều.

- Mai còn phải dậy sớm nữa mà, em sợ anh bị thương.

Hừ, sợ tôi bị thương cơ à.

Vậy ngực tôi sưng thế này không biết là do ai làm.

Tôi không thèm tính toán chi li với hắn, dù sao tôi cũng buồn ngủ lắm rồi.

Tôi đẩy một cái vào người hắn:

- Vươn tay ra, ôm anh.

Hắn thở dài, rồi ôm tôi vào lòng.

Cái ôm này làm tôi bỗng thấy an tâm.

Tôi tìm một tư thế ngủ thoải mái nhất.

Lúc chìm vào giấc ngủ, hình như tôi nghe thấy hắn nói:

- Anh ơi, anh muốn lấy mạng em thật đấy à.

Hôm sau, sau khi kết thúc buổi thử vai, đạo diễn Trần sắp xếp cho chúng tôi đi thử trang phục.

Hai người vào hai phòng hóa trang khác nhau.

Tôi trang điểm theo kiểu cổ trang, buộc mái tóc dài lên.

Không ngờ, sau nhiều năm, tôi lại đóng lại phim cổ trang trong tình huống thế này.

Tôi đứng dậy, đi đến trước cửa phòng hóa trang của Kỳ Nhiên, tựa vào cửa rồi gõ mấy tiếng.

Kỳ Nhiên nhìn đến sững sờ, không rời mắt.

Tôi cười, hỏi:

- Sao thế, anh có đẹp không?

Mặt Kỳ Nhiên đỏ bừng.

Những người bên cạnh cứ trêu mãi.

- Tiền bối Thẩm, anh đừng quyến rũ em Kỳ nữa, ẻm còn nhỏ, da mặt mỏng, không chịu nổi đâu.

- Em bảo mà, hình tượng này của hai người quá hoàn mỹ, bộ phim này của chúng ta chắc chắn sẽ gây được tiếng vang lớn.

- Bảo sao đạo diễn Trần vẫn luôn chờ thầy Thẩm, trông quá hợp vai Sư Tôn luôn.

- Em Kỳ, em cũng đẹp lắm đó.

Dường như bấy giờ Kỳ Nhiên mới sực tỉnh, hắn đứng dậy, nhưng bị vấp vào vạt áo cổ trang dài.

Tôi nhanh tay nhanh mắt đỡ hắn:

- Cẩn thận.

Ngay khi ngẩng đầu lên, mới thấy hắn và tôi đang đứng rất gần nhau.

Tự nhiên tôi muốn trêu hắn:

- Đồ đệ ngoan, gọi một tiếng sư tôn cho ta nghe xem nào?

Kỳ Nhiên thoáng khựng lại, giả vờ như không nghe thấy, nhưng hai tai đỏ bừng đã bán đứng tâm trạng của hắn.

Tôi cứ trêu tiếp:

- Gọi đi chứ, đồ đệ ngoan?

Ánh mắt Kỳ Nhiên dần thâm sâu.

Giữa những tiếng ồn áo, hắn ôm eo tôi rồi siết lại.

Tôi như sắp dán vào người hắn.

- Sư tôn, người thấy đồ nhi thế nào?

Đây chính là lời thoại khi nam chính đã hắc hóa.

Điều làm tôi ngạc nhiên là, trong nháy mắt đó, Kỳ Nhiên thực sự đã dẫn tôi nhập vai hoàn toàn.

Nền tảng diễn xuất thật sự rất vững chắc.

10.

Đạo diễn Trần bảo chúng tôi về nhà chờ thông báo quay phim, dự kiến sẽ vào đoàn làm phim vào ngày mùng 3 tết Nguyên Đán.

Lý Thành đưa chúng tôi về cứ như tên trộm.

Tôi thấy buồn cười.

- Anh còn chưa chột dạ, mà em đã làm gì thế?

- Ôi trời ơi anh Quân, anh thật. . .

Lý Thành mắt la mày lém, giọng càng lúc càng nhỏ.

- Hai người cẩn thận vào, anh vừa mới nhận giải thưởng đấy, giờ mà bị chụp lại là thành tin nóng ngay.

Tôi không phản bác lại lời của cậu ta.

Dù tôi không ngại nhưng quả thực bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp.

Nhưng mọi chuyện lại đến một cách bất ngờ.

Chưa được mấy ngày, sự việc đã bùng nổ trên hot search.

Có người đã đăng video tôi gọi Kỳ Nhiên là 'đồ nhi' lên mạng.

Góc quay vô cùng nhạy cảm.

Các bình luận liên tục bùng nổ.

[Hay thật chứ, tôi biết Thẩm Quân nhưng cái anh đẹp trai bên cạnh kia là ai thế?]

[Thẩm Quân nhận phim hai nam chính hả? Chẳng phải ảnh chưa bao giờ nhận kiểu phim này ư? !]

[Nhìn hai người này đi, mắt bắn ra lửa rồi kìa, bằng kinh nghiệm đu đam mỹ nhiều năm, tôi cá là hai người này nhất định có gì đó.]

[Asaaaaa phim gì đây, có cảm giác CP thế nhỉ, mai chiếu luôn được không!]

[Tôi biết tôi biết, đây là kịch bản của đạo diễn Trần, đáng tiếc tôi không biết nội dung. . .]

[Hai người này ai Công ai Thụ nhỉ, Công mỹ nhân hay Thụ mỹ nhân à? Công hơn tuổi hay Công kém tuổi? Có ai đoán được không!]

. . .

Tranh thủ thời gian trống lúc quay chụp quảng cáo, Lý Thành lo lắng chạy vào.

- Ôi trời ơi đề phòng cho cố vào, giờ mới qua mấy ngày đã lộ hết ra rồi?

- Em bảo anh phải khiêm tốn mà Thẩm Quân, Thẩm Quân ơi!

Tôi dựa vào tường, tay bóp bóp trán.

- Đừng nháo nhào nữa, có chuyện gì?

Lý Thành đưa điện thoại cho tôi xem, tôi xem xong, bật cười, bầu không khí căng thẳng đã được hóa giả.

- Anh cười cái gì?

- Video này quay tốt đấy.

Tôi ném điện thoại lại cho cậu ta:

- Cầm hẳn hoi, chuyện có mỗi thế.

Lý Thành trợn mắt:

- Chuyện này còn chưa đủ lớn à anh, từ lúc anh debut đến giờ, bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên dính tin đồn đấy!

- Đây mới chỉ bắt đầu thôi nhé, ai biết sau này khán giả sẽ có thái độ như nào, sẽ ảnh hưởng tới anh ra sao?

Nếu tôi mới 25 tuổi, thì đây có thể gọi là một trận phong ba, nhưng tôi đã 35 tuổi rồi, chuyện này chẳng là gì cả.

- Dù sớm hay muộn thì chuyện này cũng sẽ được công bố thôi mà, chẳng qua là bây giờ được công bố trước thời hạn một chút.

- Đạo diễn Trần nói gì về chuyện lần này?

- Ông ấy bảo sẽ kiểm tra kỹ, bảo cũng coi như là có thêm sự quan tâm của khán giả dành cho bộ phim, bảo hai hôm nữa sẽ công bố kết quả thử vai, chọn diễn viên.

Tôi chỉ ừ, rồi hỏi:

- Thế Kỳ Nhiên thì sao, em ấy thế nào?

- Em thấy nhóc đó vẫn còn vui vẻ lắm, vẫn đang bận ở nhà nghiên cứu thực đơn, tuổi trẻ mà cảm xúc ổn định ghê, đúng là nồi nào úp vung nấy.

Tôi khẽ cười, rồi lắc đầu, tôi cũng không biết sao hắn lại có tính cách già dặn như thế.

Sau khi quay chụp xong, trời đã về đêm, cư dân mạng vẫn cứ hừng hực.

Thân phận của Kỳ Nhiên đã bị moi ra hết.

[Tôi học cùng một trường cấp 2 với cậu ta, năm đó cậu ta còn nhỏ mà đã học thói uống r-ượu đ-ánh n-hau, ở trường thì hay gây chuyện, giáo viên suốt ngày phải bảo cậu ta gọi phụ huynh đến, nhưng chẳng có ai đến cả, chẳng biết làm sao mà cậu ta lại thành một minh tinh như ngày hôm nay nữa.]

[Nghe nói bố mẹ cậu ta đã mất từ lúc cậu ta còn nhỏ, phải ở nhờ nhà cậu, ai ngờ mợ cậu ta lại gi-ết cậu của cậu ta, còn cậu ta thì ngoảnh mặt làm thinh, chẳng thèm cứu, biết đâu cậu ta lại là đồng phạm ý chứ.]

[Chẳng trách tính tình lại quái gở như thế, cả người toàn thói hư tật xấu, hóa ra là không có bố mẹ dạy.]

[Chắc được đại gia nào nuôi rồi, chứ một diễn viên vô danh như cậu ta thì lấy gì mà đóng chung với Thẩm Quân, còn để Thẩm Quân phải hạ mình đóng phim với cậu ta nữa chứ.]

[Này người trên kia, cậu không thấy giữa hai người bọn họ có bong bóng màu hồng đấy à, dù có đại gia thì tôi nghĩ đại gia đó chính là Thẩm Quân. . .]

[Mọi người điên hết rồi à, cứ thấy hai người đàn ông là bắt đầu ship ship.]

[Sao ai cũng mắng Kỳ Nhiên thế, Thẩm Quân có gì tốt chắc, chỉ là đứa con riêng thôi mà. . .]

[Muốn tung tin đồn thì chỉ cần một cái miệng, chứ muốn bác bỏ tin đồn thì mất rất nhiều công sức đó, mọi người hạ miệng lưu tình được không hả, đừng phá hỏng bộ phim này nha, tôi còn đang hóng lắm đó.]

. . .

Mức độ thảo luận trên mạng đã vượt quá dự đoán của tôi.

Nhìn những bình luận kia, sắc mặt tôi càng ngày càng tệ.

- Nhất định là do cái tên khốn kiếp nào âm thầm tác động đến cư dân mạng, dám tung tin đồn nhảm à, Lý Thành em đây sẽ là người đầu tiên coi thường cái tên khốn kiếp đó, anh yên tâm, em sẽ nghĩ cách điều hướng dư luận.]

Tôi không nói gì, tắt phần mềm, rồi gọi cho Kỳ Nhiên.

Chỉ có tôi mới biết rằng chuyện về gia đình Kỳ Nhiên có lẽ không phải là tin đồn nhảm.

Đã tắt máy, tôi bấm kết thúc, rồi gọi lại.

Sau mấy lần lặp lại như thế, tôi không khỏi thấy hơi hoảng hốt.

Tôi đưa điện thoại cho Lý Thành, sắc mặt u ám.

- Đưa anh về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play