Tôi là một Ảnh Đế cực kỳ nổi tiếng trong showbiz.
Vào đêm nhận được giải thưởng cao quý nhất, tôi đã 'uống thuốc'.
Kỳ Nhiên, một nam diễn viên trẻ tuổi đang hot, đã ngồi yên lặng trước mộ tôi suốt bảy ngày bảy đêm, còn mua sẵn chỗ ở cả hai bên mộ tôi nữa chứ.
Không lâu sau, tin tức về việc 'Nghi ngờ Kỳ Nhiên t-ự t-ử vì tình' đã gây rúng động mạng xã hội.
Nhưng cư dân mạng lại không tìm được bằng chứng nào về mối liên hệ giữa hai chúng tôi.
Vì thậm chí chúng tôi còn chẳng quen biết nhau.
Sống lại một đời, tôi đã tìm thấy Kỳ Nhiên năm 18 tuổi.
Tôi đẩy hắn vào tường và hôn:
- Thích anh từ bao giờ?
Hắn thở hổn hển nhưng vẫn già mồm:
- Không có thích.
Tôi giật khăn tắm của hắn ra, sau đó vươn tay nhéo một cái:
- Không à? Anh thấy cơ thể của em trung thực hơn nhiều đấy.
1.
- Anh Quân, mau dậy đi, hôm nay anh có hẹn đi gặp đạo diễn Trần đấy, không đi muộn được đâu.
Khi giọng của Lý Thành vang lên, tôi mới nhận ra rằng mình đã quay về thời điểm mười năm trước.
Khi tôi 25 tuổi, còn Kỳ Nhiên 18 tuổi.
Thời điểm này, tôi là một diễn viên hot hòn họt, nhận lời mời mỏi cả tay.
Thế còn Kỳ Nhiên thì sao?
Tôi cầm điện thoại lên, lần đầu tiên nhập tên Kỳ Nhiên vào ô tìm kiếm.
Kết quả hiện lên một gương mặt trẻ trung, non nớt, và vài câu giới thiệu qua loa.
Tôi yên lặng, ngẩn người, nhưng chẳng thể nào nhớ được rằng mình đã liên hệ với hắn lúc nào.
Nhưng tôi không tin vào chuyện một người chẳng liên quan gì lại có thể ám ảnh về một người khác bất chấp sinh tử.
Lý Thành vẫn còn đang lải nhải.
- Lần này đạo diễn Trần muốn quay phim hai nam chính, ai cũng biết đó là phim về 'tình trai', với danh tiếng hiện tại của anh thì giờ anh không nên nhận bộ phim này, vì nó sẽ dễ dẫn đến tai họa đấy.
- Chẳng biết ổng làm sao, mà cứ bảo, trừ anh ra, không ai có thể đóng nhân vật Sư Tôn này, ổng gọi cho em không biết bao nhiêu cuộc, nếu không phải nể mặt ổng thì em chẳng bảo anh đi chuyến này đâu.
- Em cũng kiếm cớ cho anh rồi đó, nhớ từ chối khéo vào nhé, đừng để đắc tội. . .
- Em có quen Kỳ Nhiên không?
Bị ngắt lời, Lý Thành giật mình.
- Ai cơ?
- Kỳ Nhiên, mười tám tuổi, đang học năm nhất đại học, từng đóng phim web tên là 'Tôi là một quả bom'. . .
Lý Thành bấm tắt màn hình điện thoại của tôi.
- Dừng dừng dừng, anh Quân à, toàn cái gì với cái gì không thế, anh quen thằng nhóc từ đâu đấy?
- Không quen à?
Lý Thành lắc đầu nguầy nguậy, tôi cất điện thoại đi.
- Không quen thì đi làm quen vậy, đưa anh đi tìm cậu ấy đi.
- Hả, hôm nay á?
- Không, ngay bây giờ.
- Ôi anh Quân ơi, anh đùa em đấy à, anh còn phải đến gặp đạo diễn Trần nữa đấy, để hôm nào có thời gian nhé?
- Bảo đạo diễn Trần để hôm khác rồi gặp, giờ đi nhanh lên.
Lý Thành nghẹn lời:
- Rồi, sợ anh luôn rồi.
Tôi rất yên tâm với hiệu suất làm việc của cậu ta.
Kiếp trước, tang lễ của tôi được cậu ta tổ chức rất là long trọng.
Trừ Kỳ Nhiên ra thì cậu ta là người đau lòng nhất, đời tôi chưa bao giờ thấy cậu ta khóc nhiều đến thế.
Tôi nghe điện thoại.
[Anh Quân, anh ra ngoài đi, tìm thấy người đó rồi.]
2.
Xe chạy vào khuôn viên trường.
Là ngôi trường cũ mà lâu rồi tôi không đến.
Vừa định xuống xe thì Lý Thành kéo tôi lại:
- Tổ tông ơi, đeo khẩu trang kính râm lên.
- Em không đi cùng anh đâu đấy, lộ lắm.
Tôi thản nhiên đáp 'ừ'.
Giờ đã gần tới kỳ nghỉ đông của sinh viên, trong trường có ít người qua lại hơn.
Tôi định đến dưới ký túc xá của hắn để thử xem có gặp không.
Nhìn tin nhắn của Lý Thành, phòng 206 tòa 9.
Tôi khẽ cười.
Trùng hợp ghê, là căn phòng tôi từng ở vào những năm còn là sinh viên.
Tôi rất quen thuộc với con đường đến đó.
Nhưng số phận thật thần kỳ.
Tôi đã thấy bóng dáng Kỳ Nhiên ở lối ra của con đường nhỏ giữa rừng cây
Đứng cùng một nữ sinh.
Tôi nheo mắt lại nhìn.
Kỳ Nhiên đang quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Tôi chỉ thấy nữ sinh rời đi, vẻ mặt mất mát.
Kỳ Nhiên xoay người lại.
Trông không khác so với tưởng tượng của tôi lắm, mày kiếm, mắt sáng.
Hắn mặc một cái áo hoodie màu đen, hai tay đút túi.
Mãi cho đến khi sắp đi lướt qua người tôi, hắn mới dừng lại, đôi mắt dưới lớp tóc mái bù xù đón lấy ánh nhìn của tôi.
- Tiền bối Thẩm, anh làm gì ở đây thế?
Tuy hơi ngạc nhiên nhưng tôi cũng không lúng túng.
Chỉ là tôi nhận ra cái tên nhóc này còn cao hơn tôi nửa cái đầu.
Tôi hơi ngẩng lên:
- Anh đến tìm em
Hình như hắn hơi hoảng, vội rời mắt, tay xiết chặt túi áo.
- Tìm em có việc gì hả?
Những lo lắng trong lòng bỗng tan biến, tôi mỉm cười.
Kỳ Nhiên năm 18 tuổi vẫn còn non và xanh lắm, hắn không hề biết giấu đi cảm xúc của chính mình.
Tôi tháo kính râm ra, đút vào túi.
Rồi nói rất chậm:
- Việc muốn em làm bạn trai anh, được không?
- Anh đang đùa à?
- Trông giống hả?
Kỳ Nhiên im lặng.
- Vậy anh muốn bao nuôi em hả?
Tôi càng vui hơn.
- Bao nuôi à?
- Trước khi bao nuôi thì còn phải thử nghiệm 'kỹ thuật' nữa đấy, em có không?
- Nếu 'kỹ thuật' của em giỏi thì anh có thể xem xét.
- Sao hả? Có muốn thử không?
Ánh mắt của Kỳ Nhiên dần tối lại.
Một cảm xúc không tên chầm chậm xoay quanh chúng tôi.
Tôi nhướng mày, nghiêng người về phía trước và nâng cằm hắn lên:
- Muốn hôn anh hả?
Kỳ Nhiên quay mặt đi:
- Em không hôn con trai.
Tôi tức đến mức bật cười:
- Chứ em muốn hôn con gái hả?
Kỳ Nhiên nghẹn lời, hắn cúi đầu nhìn mũi chân.
Tôi giữ cổ hắn, đè hắn vào thân cây bên cạnh, rồi cố chấp hôn lên.
Bướng thật đấy, nhỏ tuổi mà chẳng biết học cách chủ động gì cả, sau này lớn chắc không biết luôn quá.
Nói chuyện thì cứng mồm, nhưng hôn lên thì lại thấy mềm nhũn.
Kỳ Nhiên không dám đẩy tôi ra, hoặc là hắn không hề muốn đẩy tôi ra.
Mặc cho tôi cọ xát trên môi hắn.
Kỳ Nhiên năm 18 tuổi chưa từng đóng cảnh hôn.
Chỉ như một con cún ngốc nghếch không cả biết cách thở.
Hắn chỉ biết lựa theo tôi.
Tôi lùi lại một bước, nhẹ nhàng niết bờ môi hắn:
- Thở đi.
Hắn nhịn đến mức mặt đỏ bừng, bấy giờ mới giám há miệng ra.
Tôi khẽ cười:
- Cảm thấy môi con trai thế nào?
- . . . Chẳng thế nào cả.
Tôi nhìn hai tai đỏ bừng của hắn, rồi liếm môi.
- Ồ, nhưng anh thấy môi em mềm lắm, có muốn cảm nhận lại lần nữa không?
Hỏng rồi, cả người hắn cứng đờ rồi, tai càng đỏ hơn.
- Anh. . .
Tôi khẽ nhếch môi.
- Đến đây hôn anh đi, luyện thêm 'kỹ thuật'.
Hắn vội lấy kính râm ra rồi đeo lên cho tôi.
- Ở đây nhiều người, nếu bị nhận ra thì không tốt cho tiền bối đâu.
Nhưng tôi không định bỏ qua cho hắn.
- Được, thế chúng ta đổi chỗ khác.
- Đâu cơ?
Tôi hất hất cằm:
- Ký túc xá của em.
Kỳ Nhiên đần mặt ra, hắn đứng nguyên tại chỗ, mãi không chịu đi.
- Sao thế, trong ký túc xá có người à?
- Có người cũng chẳng sao, đuổi đi là được chứ gì.
- . . . Không có ai cả.
- À thế là không muốn cho anh lên tham quan à?
- Cũng không phải. . .
- Lạnh ch-ết anh rồi đây, em không đi thì anh tự đi, phòng 209 chứ gì, anh hơi bị quen đường đấy.
Kỳ Nhiên giật mình, như trái bóng bị rút hết hơi.
- Đi thôi.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kỳ Nhiên.
Tôi lén nhếch môi cười.
Tiện thể cầm tay hắn, bỏ vào trong túi áo của mình.
Khẽ gãi gãi vào lòng bàn tay của hắn, tay hắn khẽ co lại.
Hắn đã căng thẳng đến mức hàm căng cứng ra rồi, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Tôi nhịn cười, cố tìm cho mình một cái cớ.
- Tay anh lạnh, cho anh mượn tay để sưởi ấm nhé.
Hắn quay mặt đi:
- Ò.
Ồ, tưởng không nhìn thấy mặt thì tôi không biết là hắn đang mừng thầm chắc?
Tuổi còn nhỏ, nên thôi tôi không vạch trần hắn nữa.
Cảm nhận được hơi lạnh trên tay hắn, tôi không khỏi nghĩ, không biết là hắn làm ấm tay cho tôi, hay tôi làm ấm tay cho hắn.
Giữa mùa đông rồi mà còn chỉ mặc mỗi cái hoodie, tính ch-ết cóng hay gì.
3.
Kỳ Nhiên năm 28 tuổi dịu dàng, lễ độ, giống hệt tôi.
Chỉ là tôi biết hắn quá muộn, mãi chia cách âm dương.
Hồn ma của tôi ngồi trên bia mộ, lẳng lặng ở cùng với hắn suốt bảy ngày.
Tôi chưa từng được tham dự vào những năm tháng mà hắn đã trải qua.
May mà trời cao rủ lòng thương.
—
- Em có thấy trùng hợp không, năm anh học đại học, anh cũng ở phòng này đấy.
Tay Kỳ Nhiên hơi ngừng lại.
- Thế à, tiền bối cũng từng ở đây à?
Tôi chỉ cười chứ không nói.
Phòng bốn người, giường tiêu chuẩn, dưới có bàn học.
Chỉ là chăn gối của mấy người khác đã được gấp gọn.
Tôi đứng tựa vào cột giường, thuận miệng hỏi.
- Bọn họ về nhà hết rồi, em không định về nhà à?
- Em không có nhà, em đã xin ở lại trường rồi.
Tim tôi bỗng đau nhói.
- Anh ngồi đây nghỉ ngơi một lúc đi, bọn họ vừa đi nên phòng hơi lộn xộn, để em dọn vệ sinh đã.
Tôi đáp 'ừ'.
Ghế ở ký túc xá rất cứng, mãi đến khi đặt mông xuống tôi mới nhận ra là hắn đã thêm một cái đệm ngồi và đệm lưng cho tôi.
Hồi còn trẻ, tôi từng bị thương ở eo khi quay phim.
Không ngờ hắn còn biết cả điều này.
Trong giá sách có một quyển sách tôi rất thích, tôi lấy xuống, mở ra, thấy một tấm ảnh được kẹp bên trong.
Có thể nhận ra đó là Kỳ Nhiên năm mười mấy tuổi.
Nền tảng ngoại hình đã tốt từ bé rồi.
Chỉ là tôi cứ cảm thấy mình từng gặp qua thiếu niên này ở đâu rồi.
Nhưng ký ức hai đời quá nhiều, tôi không thể nhớ hết tất cả các gương mặt, có lẽ tôi đã nhận nhầm.
Bất tri bất giác, tôi gục xuống bàn rồi ngủ thiếp đi.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi mở mắt, tìm đường bò lên giường.
Nhưng cứ thấy khó chịu sao sao.
Bấy giờ mới nhận ra bên dưới người có một chiếc hộp.
Tôi ngồi dậy, rồi mở ra.
Cả người tỉnh táo ngay lập tức.
Đều là ảnh chụp các hoạt động mà tôi tham gia, là ảnh chụp các tạo hình phim mà tôi từng đóng.
Thế mà Kỳ Nhiên lại có những bức ảnh này, còn đầy đủ hơn cả tôi.
Cảm giác khá giống hắn đã đến tận nơi chụp.
Tôi bảo mà, chiều nay tôi mặc kín như thế mà hắn lại có thể nhận ra ngay lập tức.
Tự nhiên thấy hơi khó chịu.
Cái tên nhóc này, rốt cuộc hắn bắt đầu thích tôi từ bao giờ?
Tiêu đầy tiền vào hộp ảnh này rồi, thảo nào trong tủ chỉ có mấy bộ quần áo.
Trước giờ, tôi chưa bao giờ hối hận vì bất cứ quyết định nào của mình.
Thế gian này chẳng còn gì đáng để tôi lưu luyến.
Nhưng giờ có một tên ngốc bằng lòng ở bên tôi, làm sao tôi có thể nhẫn tâm rời bỏ.
Tôi thò đầu ra khỏi màn giường, bên dưới không có ai.
Tiếng nước ào ào phát ra từ trong nhà vệ sinh.
Tôi thở phào, sau khi để đồ đạc vào đúng vị trí, trải lại ga giường, tôi xoay người, xuống giường.
Lúc xuống thang, tôi còn thấy mấy tờ giấy lòi ra ở dưới đệm.
Tôi khó hiểu, xốc đệm lên.
Lại thấy áp phích của mình trải đầy cả một giường.
Yết hầu ngứa ngáy, tôi thả đệm xuống như cũ, mặt vô cảm.
Hừ, không hôn con trai à.
Tôi muốn xem xem hắn có thể kiên trì được bao lâu.