11.

13 tuổi, thành phố Trường Lan, trường Trung học Cơ sở số 2.

Tôi nhớ ra mình đã từng gặp Kỳ Nhiên khi nào rồi.

Năm năm trước, lúc mẹ tôi qua đời, tôi đã về thăm quê.

Khi đó tôi chưa hề nổi tiếng.

Tôi ở lại Trường Lan mấy ngày.

Không hiểu sao lại đi tới ngôi trường tôi từng học một khoảng thời gian ngắn.

Tôi gặp Kỳ Nhiên ở bên ngoài bức tường sau trường, thời điểm đó, hắn vừa mới đ-ánh n-hau thua.

Hắn ngồi dưới đất, trong mắt toàn là sự bướng bỉnh, giống y tôi lúc còn bé.

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn:

- Này, nhóc kia, còn cử động được không?

Hắn nghiêng đầu nhìn qua:

- Liên quan đ-éo gì đến anh.

- Ô cái thằng này, tính tình còn tệ nữa.

- Nếu giờ anh mặc kệ em thì mai cái cánh tay này của em coi như bỏ, không thấy đau à?

Hắn im lặng mấy giây, rồi giùng giằng đứng dậy:

- Dù thế thì cũng không đến lượt anh lo, cút sang một bên.

Tôi nhướng mày, mất vui.

Được thôi, dù sao thì tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Vừa xoay người, định kệ hắn thì nghe thấy một tiếng 'bịch' ở đằng sau.

Tôi thở dài, lại quay đầu lại.

Nhìn cái người ngã ra đất ở trước mắt, khóe miệng tôi giật giật.

Cứ cảm thấy hình như mình đang vô tình tự tìm rắc rối cho chính mình.

Tôi cõng hắn trên lưng, rõ ràng là độ tuổi đang phát triển, thế mà cân nặng chẳng đáng là bao.

Lúc Kỳ Nhiên tỉnh lại, thấy đang nằm trên giường bệnh.

Cánh tay đã được nối lại, còn bó bằng thạch cao.

Tôi ngồi ở bên cạnh:

- Tỉnh rồi hả?

Hắn lại giùng giằng, muốn ngồi dậy:

- Tôi không muốn ở lại đây.

Tôi ấn hắn nằm trở lại, nhíu mày, nói:

- Ở đây chữa tay cho hẳn hoi, đóng viện phí rồi, đừng có mà hoang phí.

Kỳ Nhiên sầm mặt:

- Ai mượn anh lo cho tôi, tôi đã bảo anh đi đi cơ mà, bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh.

- Được, 100 triệu.

Kỳ Nhiên im lặng.

Một lát sau, hắn lẳng lặng quay lưng lại:

- Không trả nổi, anh bán tôi đi, không biết tôi có đáng cái giá đó không nữa.

Tôi bật cười:

- Không cần em trả, chỉ cần em hứa với anh rằng sau này em không đánh nhau nữa là được, tuổi nhỏ học gì không học, lại học đ-ánh n-hau, người nhà em không bảo ban em à?

Thân thể Kỳ Nhiên thoáng khựng lại, hắn siết chặt ga giường:

- Tôi có muốn đ-ánh đâu, tại bọn nó muốn ăn đòn đấy chứ.

- Rồi rồi rồi, thế em chịu khó ăn uống vào, để bản thân mạnh mẽ hơn, thế mới đ-ánh lại chúng nó chứ?

Khi đó, Kỳ Nhiên còn thấp hơn tôi nửa cái đầu.

Sau khi tôi nói thế, hắn không nói gì thêm nữa.

Tôi còn tưởng hắn không nghe thấy.

Nhưng không ngờ, lúc tôi mang đồ ăn vào, hắn đều ăn sạch sẽ.

Những ngày sau đó, tôi đặt bao nhiêu đồ ăn, thì hắn ăn hết bấy nhiêu.

Dù tôi có chê cơm khó ăn, hắn vẫn ăn ngấu ăn nghiến, ăn cả phần đồ ăn thừa của tôi.

Hắn nói tôi quen cái thói sống trong sung sướng, tôi thì cười rồi mắng hắn không biết điều.

Tôi chưa từng hỏi hắn rằng, sao không thấy người nhà đến tìm hắn, vì trực giác nói cho tôi biết rằng mình không nên hỏi.

Trông hắn trong viện đến ngày thứ năm, tôi mua một cái tông đơ và một cây kéo.

Tôi vẫy hắn:

- Qua đây, cắt tóc nào.

- Tôi không cắt.

Vẻ mặt tôi kiểu 'sao cũng được thôi', tôi nói:

- Được, thế em trả tiền mua đồ cắt tóc nhé.

. . .

Hắn đành phải đi tới.

Tôi lén cười.

Tôi cắt phần tóc mái dài tới tận mắt của hắn, đôi mắt sâu dần lộ ra, dung mạo này làm tôi phải ngạc nhiên.

Tôi vừa nghịch tóc hắn, vừa nhìn vào hắn trong gương:

- Với dung mạo thế này, mai sau mà không làm minh tinh thì đúng là đáng tiếc.

Lúc đó, hắn không trả lời, nhưng không ngờ, hắn lại lặng lẽ ghi tạc ở trong lòng.

Đêm ngày thứ bảy, tôi nhận được cuộc gọi của Lý Thành, bảo có công việc, cần tôi tạm thời quay lại đó.

Khi ấy, Kỳ Nhiên đã ngủ say, tôi không đánh thức hắn, chỉ đặt một xấp tiền xuống dưới gối rồi vội vàng rời đi.

Một thời gian sau, khi tôi rảnh rỗi hơn, tôi có đi tìm hắn.

Nhưng tiếc là không tìm thấy.

Tôi không biết tên, lại chẳng chụp lại bức ảnh nào của hắn.

Từ đó trở đi, tôi không gặp lại tên nhóc ấy nữa.

12.

Tôi chạy vội vào trong nhà, thấy trong nhà chỉ có một màu tối đen như mực.

- Kỳ Nhiên đâu?

Lỳ Thành vừa chạy theo tôi vừa thở hổn hển.

- Ủa thằng nhóc đó đâu rồi, chiều còn ở nhà mà.

Tôi mở tủ quần áo ra xem, bấy giờ mới thở phào.

- Mau đi tìm đi, giờ em ấy đang là tâm điểm chú ý, lỡ bị ai nhận ra thì phải làm sao?

Vừa ra đến cửa thì thấy Kỳ Nhiên gọi tên:

- Anh?

- Anh định đi đâu đấy?

Tôi vội chạy lại ôm hắn, đầu vùi ở cổ hắn, giọng run run.

- Cái tên nhóc này, đi đâu đấy, điện thoại còn tắt nữa.

- Anh còn tưởng. . .

Hắn lấy điện thoại ở trong túi ra xem.

- Anh à, em nghĩ mình sẽ đi nhanh rồi về, nhưng không ngờ đi hơi lâu, điện thoại hết pin mất, lần sau đi đâu em sẽ báo cho anh biết nhé, được không?

- Anh nhìn này anh, em nhặt được một con chó, nãy em đi ra ngoài là để chữa cho nó đấy, anh chẳng bảo thích nuôi chó còn gì, mình giữ nó lại nhé, được không?

Tôi hoang mang nhìn về phía lồng ngực của hắn, thấy một con Samoyed bé bé đang run lẩy bẩy.

- Giữ lại cũng được, nhưng mà anh bảo anh thích nuôi chó lúc nào?

Kỳ Nhiên hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

- Anh từng nói trong một buổi phỏng vấn mà, anh không nhớ sao?

Tôi đáp 'ồ', trong lòng thoáng trầm tư.

Tắm rửa xong, tôi vừa cho Tiểu Bạch ăn, vừa nhìn hắn bận rộn ở trong bếp.

- Mấy tin đồn trên mạng kia có mấy phần là thật, mấy phần là giả?

Hắn thoáng dừng bàn tay đang thái rau lại, giọng kiểu sao cũng được:

- Phần lớn đều là sự thật, ví dụ như bố mẹ đều mất rồi là tin thật, ở nhờ nhà cậu là tin thật, mợ g-iết cậu cũng là tin thật. . .

Tôi bước tới, ôm hắn từ phía sau:

- Nếu không muốn nói thì đừng nói nữa, anh cũng không cần biết đâu.

- Cũng có gì khó nói đâu.

- . . . Tin đồn cũng có chỗ sai, cậu em thường xuyên u-ống r-ượu, rồi b-ạo l-ực gia đình, em họ em mới mấy ngày tuổi cũng đã bị cậu sơ ý ném ch-ết, hôm xảy ra chuyện, cậu đ-ánh em, sau đó nhốt em ở trong phòng chứa đồ, lúc nghe thấy tiếng đ-ánh chửi em đã cố phá cửa để ra ngoài, nhưng em gần như đã kiệt sức, lúc c-ảnh s-át tới mở khóa cửa giúp em thì mợ em đã bị còng tay rồi. . .

Mới mười tuổi đã phải chứng kiến cảnh tượng đ-ẫm máu như thế, tôi thấy sao mà thương hắn quá.

Vậy ra, năm đó, lúc tôi gặp hắn, hắn đã không có nhà để về nữa rồi.

Tôi chui vào lòng hắn, ngẩng đầu, rồi mỉm cười.

- Thế thì chúng ta quả là một đôi trời sinh rồi, cả hai đều không có nhà.

Tử nhỏ mẹ đã không thích tôi, bà chỉ thích em trai mà thôi, tôi bị đ-ánh mắng cũng là chuyện thường ngày, trên người lúc nào cũng có vết thương.

Về phần bố, quanh năm suốt tháng gần như tôi không gặp mặt ông, dù ông có về thì chúng tôi cũng ít trò chuyện.

Mãi cho tới năm tôi 12 tuổi, tôi mới biết, mình chỉ là con riêng.

Tôi cố chấp chạy về quê của mẹ ruột, vì nghĩ rằng ít nhiều gì thì bà cũng sẽ yêu thương tôi.

Nhưng tiếc rằng bà chỉ thấy tôi là một gánh nặng.

Năm tôi 14 tuổi, bố tự nhiên nghĩ đến việc cần đào tạo một người thừa kế phù hợp, nhưng em trai thì bất tài nên ông lại nhớ tới tôi, ông phái người đến đón tôi về nhà.

Năm 16 tuổi, tôi trốn khỏi căn nhà đó, tiến vào showbiz, từ đó cắt đứt liên lạc với gia đình kia.

13.

Chờ hắn chủ động nhắc đến lần đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau chắc mãn kiếp quá.

Nên tôi cố ý nói:

- Năm 13 tuổi, em rất là bướng.

Cơ thể Kỳ Nhiên hơi khựng lại:

- Anh, anh nhớ ra rồi hả?

Hắn lúng túng giải thích:

- Lúc đó em nát quá, chẳng có gì đáng để nhắc đến cả.

- Sao em không hỏi xem anh nghĩ như nào?

- Nếu anh thấy em quá hư hỏng, vậy tại sao anh lại cứu em?

- Em sai rồi. . .

- Em vào showbiz là vì anh à?

- Em muốn trở thành một người xứng đáng với anh.

Tôi im lặng cọ cọ người hắn.

Giọng hắn khàn đi:

- Anh, anh ra ngoài đợi trước đi, cơm sắp chín rồi.

Tôi thấy không hài lòng.

- Còn ăn cơm gì nữa, trước mặt em đang có một món đây rồi thây?

Lúc lăn được đến giường, tôi mới nhận ra, cái tên nhóc Kỳ Nhiên này quá dai sức.

Tôi đẩy hắn, khẽ nói:

- Chậm thôi, đau. . .

Kỳ Nhiên lo lắng:

- Thế để em. . .

Tôi đành phải tóm cổ tay hắn, ấn nhẹ lên chỗ bụng dưới của mình.

Dù hơi nhột nhưng tôi vẫn nhướn mày hỏi hắn:

- Có cảm nhận được không?

Ánh mắt Kỳ Nhiên càng âm u hơn:

- Anh nhá, lát nữa đừng có kêu đau.

Lúc tôi tỉnh lại thì đã là buổi trưa.

Tôi cố nén cơn đau, bước xuống giường, ai ngờ chân mềm nhũn, ngã vào bên mép giường.

Mặt tôi đen xì lại, tên nhóc này đúng là không biết khách sáo tí nào.

Kỳ Nhiên vội chạy tới rồi bế tôi về lại giường.

- Anh ơi, để em bôi thuốc cho anh nhé.

Tôi bực bội quay đi.

- Không thèm, một tuần tới em không được bước vào đây.

Kỳ Nhiên đành phải dỗ dành tôi.

- Anh à, lần sau anh đừng quyến rũ em nữa nhé, giờ em bôi thuốc cho anh trước đã, cho anh mau khỏi.

Tôi tự biết mình đuối lý nên không nói gì nữa, mặc cho hắn xử lý.

14.

Khi danh sách diễn viên được công bố, chúng tôi lại lên hot search.

Comment của cư dân mạng đủ các thể loại.

Nhưng tôi không thèm để tâm.

Trông Kỳ Nhiên còn càng không thèm bận tâm hơn.

Chuyện này chẳng hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng tôi cả.

Đột hot của phim tăng lên nhiều nên đạo diễn Trần gọi bảo chúng tôi sớm vào đoàn phim.

Tôi ôm Tiểu Bạch vào lòng, vừa vuốt ve, vừa than thở:

- Năm nay lại phải ăn Tết ở bên ngoài rồi.

Chỉ khác là năm nay có người ở bên đón Tết cùng.

Những ngày đầu, cảnh phim quay ở phía Bắc, trời lạnh muốn ch-ết.

Ngày 30 Tết, cả đoàn phim sẽ được nghỉ.

Ban đầu, tôi còn định dẫn Kỳ Nhiên đi tham quan xung quanh.

Nhưng chẳng may tôi lại sốt đúng hôm đó.

Kỳ Nhiên vừa dỗ tôi uống thuốc, vừa bảo sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho tôi.

Chẳng biết tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào, tôi mơ thấy một mình tôi đứng nhìn phần mộ của chính bản thân mình, vừa nhìn sang bên lại thấy di ảnh và tên của Kỳ Nhiên ở phần mộ bên cạnh.

Tôi bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa.

Tôi nhìn quanh, không thấy Kỳ Nhiên trong phòng.

Tôi vừa lao ra cửa, vừa gọi điện thoại cho hắn.

Thấy cuộc gọi được kết nối, tôi thở phào:

- Em đi đâu thế?

Một bóng đen phủ xuống đầu tôi, giọng nói vang lên bên tai:

- Ngoài trời đang có tuyết rơi, anh còn đang ốm đấy, vội chạy ra đây làm gì?

Tôi quay đầu, ôm chặt hắn, nước mắt tuôn rơi:

- Anh nằm mơ, mơ thấy hai chúng ta lại ch-ết nữa rồi.

Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi:

- Em sẽ không ch-ết đâu, chúng ta còn cả một quãng đời về sau nữa mà, chỉ cần anh còn sống thì em vẫn sẽ ở bên cạnh anh

Sau khi bình ổn lại tâm trạng, hắn hơi đẩy tôi ra, rồi quàng khăn cho tôi.

Tôi cúi đầu, cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn từ chiếc khăn quàng cổ.

- Em nhớ lại từ bao giờ?

Hắn hơi sững lại, nhưng cũng không phủ nhận, ánh mắt vẫn dịu dàng:

- Thế sao anh phát hiện ra?

Tôi rụt cổ vào trong chiếc khăn, giọng trầm trầm:

- Chỉ có Kỳ Nhiên 28 tuổi mới biết anh thích nuôi chó.

Đó là lời tôi của năm 30 tuổi đã từng nói trong một bài phỏng vấn, khi đó tôi thấy quá cô đơn.

- Sao anh lại coi nhẹ mạng sống của mình như thế?

Mãi lâu sau, hắn mới nói bằng giọng khàn khàn:

- Anh, khi đó anh có thể nhìn thấy em, đúng không?

- Vào ngày thứ bảy, em đã nhìn thấy anh.

- Có em ở bên cạnh, anh sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.

Nói dối, hắn đã mua vị trí trong khu mộ đó rồi, dù hắn không nhìn thấy tôi thì hắn cũng sẽ 'đi theo' tôi mà thôi, tôi nói có đúng không?

Tôi vuốt ve gương mặt hắn:

- Sau này không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.

Người hắn run rẩy, yết hầu lăn lên lăn xuống:

- Đó là lỗi của em, lẽ ra em phải đi tìm anh sớm hơn, là tại em cứ cố chấp, cứ nghĩ mình chưa đủ tư cách, là do em quá nhát gan. . .

Tôi cắn môi hắn:

- Đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa.

Tiếng pháo hoa vẫn rộn ràng như cũ.

Chúng tôi đứng ôm hôn giữa trời tuyết rơi.

15.

Phim vừa được phát hành đã gây được tiếng vang lớn.

Diễn xuất của chúng tôi rất tự nhiên nên thu được một lượng lớn fan CP.

Dù chúng tôi không thừa nhận nhưng các cô ấy đều có thể nhận định rằng chúng tôi chắc chắn là một cặp thông qua rất nhiều dấu vết.

Ngày bộ phim kết thúc lịch chiếu, tôi đã đưa ra một quyết định lớn.

Kỳ Nhiên thở hổn hển chạy về nhà, mắt ửng đỏ:

- Anh, sao tự nhiên anh lại muốn rời khỏi showbiz?

Tôi vuốt lại mái tóc rối của hắn:

- Sao phải vội thế, anh thấy mình làm diễn viên thế là đủ rồi, giờ chỉ muốn lui về hậu trường thôi.

- Thế em cũng. . .

- Đừng nói mấy lời tức giận như thế, anh có thể nhìn thấy rằng em rất thích đóng phim.

Giờ tôi chỉ muốn đích thân nâng hắn lên vị trí kia mà thôi.

Kỳ Nhiên rất quyết tâm, mới 28 tuổi hắn đã được lên bục nhận giải.

Trở thành Ảnh Đế trẻ tuổi nhất lịch sử.

Lúc hắn đứng phát biểu cảm nghĩ về giải thưởng, tôi đang ngồi dưới sân khấu.

Đôi mắt hắn dịu dàng như nước, nhìn thẳng về phía tôi.

- Tôi chỉ muốn công bố một việc là, từ hôm nay trở đi, tôi chính thức rời khỏi showbiz, trong phần đời còn lại của mình, tôi muốn dành thời gian ở bên người yêu tôi, Thẩm Quân.

Hiện trường xôn xao hết cả lên.

Dù người trong hay ngoài showbiz đều ngầm hiểu, nhưng đây lại là lần đầu tiên chúng tôi công khai về mối quan hệ của mình.

Thậm chí hắn còn chưa bàn bạc với tôi về chuyện này nữa cơ.

Dù hơi ngạc nhiên nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của Kỳ Nhiên.

16.

Những người vui nhất hẳn là phải kể đến fan CP, họ khổ công chờ đợi bao nhiêu năm như thế, giờ thuyền cập bến rồi.

Kỳ Nhiên bước xuống sân khấu, nắm tay rồi đưa tôi đi.

Phóng viên nhanh chóng vây quanh.

Chúng tôi nhìn nhau, rồi vội vàng thoát khỏi vòng vây như mấy nhóc choai choai mới tập yêu vậy.

Lý Thành ở phía sau giúp chúng tôi giải quyết hậu quả.

Chúng tôi cùng nhau đi dạo trên con đường cuối thu.

Hắn bỗng nói.

- Anh ơi, anh biết không, em từng đi xem bói, người ta nói anh chính là quý nhân của em.

Tôi dừng bước, nghiêm túc sửa lại câu vừa rồi.

- Anh không phải quý nhân của em, người ta bói sai rồi.

- Quý nhân của em chính là bản thân em, mọi thứ em có đều nhờ vào sự nỗ lực của chính mình.

Hắn ngẩn ra, sau đó mỉm cười.

- Chắc người ta bói sai rồi, vì anh là tất cả của em.

Đôi mắt chân thành, kiên nghị đó nhìn tôi chằm chằm.

Gió thổi qua tán lá, sau đó mọi thứ chìm vào yên lặng.

Hốc mắt tôi ẩm ướt.

Lời nói nào của tên nhóc này cũng chạm được vào tim tôi.

Tôi lại cảm nhận được hương vị của cuộc sống, lại thấy lưu luyến với thế gian này, tôi hi vọng thời gian trôi qua chậm thôi, chậm thêm chút nữa.

HẾT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play