4.
Tôi gõ cửa.
Tiếng nước bên trong ngừng lại.
- Sao thế, tiền bối?
- Có cần anh chà lưng cho em không, miễn phí.
- . . . Không cần đâu, tiền bối, em tắm xong luôn bây giờ đây.
- Không cần thật à? Không l-ừa đ-ảo đâu mà, đảm bảo em sẽ thỏa mãn.
Kỳ Nhiên không trả lời tôi.
Tôi khẽ cắn môi.
Thôi vậy, cứ đi thẳng vào, chứ cứ lễ phép thế này thì người thua thiệt vẫn cứ là mình thôi.
Tôi đẩy mạnh cửa ra.
Trong nháy mắt, tôi đã nhìn thấy cơ ngực rắn chắc, và cả bụng dưới nữa.
Tầm nhìn dần rời xuống dưới.
Kỳ Nhiên hoảng hốt quấn khăn tắm.
Tôi bước tới và trêu hắn.
- Che cái gì, em có thì anh cũng có mà, sợ anh mang ra so à?
Kỷ Nhiên á khẩu, cạn lời, giọng khó chịu:
- Tiền bối, anh ra ngoài trước đi, em dội thêm một lượt nữa là xong rồi.
Tôi bỗng nhận ra chỗ nào là lạ.
Tôi chỉ lớn hơn hắn có mấy tuổi mà cứ mở mồm ra là hắn lại gọi tôi là tiền bối, mở mồm ra là lại nhắc nhở tuổi tác của tôi.
Tôi bước thẳng về phía trước.
- Đừng gọi tiền bối nữa, gọi anh trai đi, rồi anh sẽ xem xét.
Hai mắt Kỳ Nhiên đỏ rực, giọng khàn khàn:
- Anh trai, anh đi ra ngoài đi.
Tôi dừng bước.
Không ổn rồi, vốn chỉ định trêu hắn thôi.
Mà giờ nghe hắn gọi, tôi lại thấy nóng trong người.
Giọng của tôi cũng khàn đi:
- Em hôn anh một lần đi, rồi anh sẽ đi ra.
Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, hắn giữ chặt vai tôi:
- Anh, nói chuyện đàng hoàng đi, đừng dụ dỗ em nữa.
Tôi cười, rồi ngẩng đầu nhìn trộm hắn:
- Thế em đã bị dụ dỗ chưa?
Kỳ Nhiên vô thức hơi khom lưng, sắp khóc đến nơi rồi.
- Anh nói thử xem, hả anh?
Tôi muốn cười khùng rồi.
Nếu còn trêu nữa, chắc bên dưới của hắn sẽ nổ tung mất.
Vốn dĩ còn định tiến hành theo các bước, giờ tự nhiên lại không muốn nhẫn nhịn nữa.
Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ là người lề mề cả, từ việc t-ự s-át, đến chuyện tình cảm.
Tôi vươn tay xoa vành tai đỏ bừng của hắn.
Chầm chậm ghé mặt lại, đè hắn lên tường.
Lần này, hắn nhanh chóng đổi từ thế bị động sang chủ động, mạnh mẽ gặm cắn môi tôi.
Đúng là thanh niên, khả năng học hỏi mạnh mẽ đấy.
Hắn đè tôi lên tường, một chân chen vào giữa hai chân tôi.
Tay thì để bên hông tôi, muốn sờ nhưng lại không dám đưa tay vào.
Không hiểu sao cả hai lại chạm vào chốt mở vòi sen, nước ào ào chảy xuống, trong phút chốc, hai người sực tỉnh.
Cả hai chầm chậm tách ra, tạo ra một khoảng cách.
Tôi ôm cổ hắn, môi chầm chậm rời xuống yết hầu hắn, há miệng gặm lấy.
- Bắt đầu thích anh từ lúc nào?
Yết hầu của hắn trượt lên xuống mấy lần, cổ đỏ bừng.
Hắn thở dốc, nhưng vẫn sống ch-ết không chịu nhận như cũ:
- . . . Không có thích.
Tôi mất hứng rồi đó.
Tay nhẹ nhàng luồn qua khăn tắm, với vào trong.
Cầm lấy rồi bóp mạnh.
- Không à? Anh thấy cơ thể của em trung thực hơn nhiều đấy.
Kỳ Nhiên kêu lên vì đau:
- Đừng. . .
- Có cần anh giúp không?
Tô vỗ nhẹ vào mặt hắn:
- Nói đi.
Mãi lâu sau, hắn mới rầu rĩ nói:
- Có cần.
5.
Lúc đạo diễn Trần gọi tới, Kỳ Nhiên hoảng hốt nhìn tôi.
Tôi khẽ cười, ấn nghe và bật loa ngoài ngay trước mặt hắn.
Thân thể Kỳ Nhiên càng căng cứng hơn.
[Em Thẩm à?]
[Em đây, thầy nói đi, đạo diễn Trần.]
[Hẳn là em cũng biết tôi tìm em vì việc gì, tôi đang có một kịch bản, kéo dài hai năm nay rồi, muốn mời em đóng.]
[Tất nhiên tôi biết là, với độ nổi tiếng như hiện giờ của em thì đóng phim hai nam chính không thích hợp lắm, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của em, nên tôi không ép buộc, tự em quyết định đi.]
Sắp đến cực hạn rồi, Kỳ Nhiên rên một tiếng, một tay giữ lấy tay tôi, mắt ầng ậc nước, lặng lẽ lắc đầu.
Trong lòng tôi thầm cười như điên, tay thả chậm lại, từ từ chơi.
[Alo, em Thẩm, có đang nghe không?]
[Em đang nghe đây, đạo diễn Trần.]
[Em đã xem qua kịch bản rồi, em sẽ đóng.]
Bộ phim này của đạo diễn Trần tên là 'Vân Cẩm', kiếp trước tôi đã từ chối đóng phim này.
Kịch bản tốt đấy, nhưng cuối cùng lại không gây được tiếng vang lớn.
Vì diễn viên bị bắt vào đồn c-ảnh s-át.
Vừa chiếu xong thì đã bị gỡ.
Không gặp thời vận, khá là đáng tiếc.
[Thật không?]
Tôi nhìn về phía Kỳ Nhiên, rồi nhướng mày.
[Nhưng có điều kiện, em nói thẳng nhé, nam chính còn lại phải do em chọn.]
[Em sẽ đầu tư vào phim này, bao gồm việc kêu gọi tài trợ và đại diện thương hiệu.]
Đạo diễn Trầm im lặng mấy giây, rồi hỏi:
[Là ai đó?]
[Thầy có thể xem qua trước, sẽ không làm thầy thất vọng đâu, dù bây giờ cậu ấy chưa có tên tuổi gì, nhưng sau này chắc chắn sẽ giành được ngôi vị Ảnh Đế.]
Chỉ cần hắn bằng lòng, tôi sẽ tự mình nâng đỡ hắn lên vị trí đó.
[Ồ, tự tin thế à, thế thì tôi phải xem kỹ hơn mới được.]
[Mai đưa cậu ấy đến thử vai đi.]
Sau khi tắt máy, Kỳ Nhiên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sáng rực.
Tôi thấy buồn cười:
- Sao thế?
- Anh muốn đóng phim chung với em à?
- À há, em đoán xem?
- Ngay mai em nhất định sẽ thể hiện tốt!
Tôi tăng tốc độ tay.
- Giờ em lo mà thể hiện tốt trước đi đã.
6.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, bên ngoài trời đã tối đen.
Tôi tự tiện đi đến trước tủ quần áo của hắn, rồi tìm đồ.
- Quần sịp em để đâu thế?
Kỳ Nhiên ngẩn ra, rồi vội chỉ về ngăn tủ bên dưới.
Tôi đứng thay quần áo ngay trước mặt hắn.
- Quần sịp hơi to nha, nhưng thôi, mặc tạm.
- Sao trong tủ chỉ toàn hoodie thế?
Kỳ Nhiên mất tự nhiên, nhìn đi chỗ khác:
- Đỡ phải chọn nhiều.
Lúc đứng soi gương, tôi cảm thấy như thể mình đã được trở về thời còn là sinh viên.
Thật sự rất đáng tiếc khi mà tôi không có những ngày tháng học đại học tốt đẹp.
Khi đó, cuộc sống hàng ngày chỉ xoay quanh việc đóng phim.
Điện thoại kêu liên hồi, Lý Thành gọi đến.
[Thẩm Quân! Anh nhận lời đóng phim của đạo diễn Trần hả!?]
[Why?]
[Anh chưa bao giờ nhận đóng những phim kiểu này cả.]
Tôi giơ điện thoại ra xa tai.
[Đừng gào lên nữa, có trẻ con đang nghe đấy.]
Lý Thành chửi tục thêm một câu, rồi nói chậm lại.
[Anh định đóng phim của đạo diễn Trần thật hả?]
Nhìn Kỳ Nhiên đang thu dọn chỗ quần áo mà tôi vừa thay ra, tôi nhàn nhạt đáp 'ừ'.
[Ủa anh, chuyện lớn như thế mà anh chỉ ừ thôi á, hết rồi á?]
[Anh có nhớ lúc sáng em dặn anh thế nào không, không nên nhận. . .]
Tôi ngắt lời Lý Thành.
[Em biết anh mà, trong lòng anh tự có tính toán.]
Cậu ta im lặng một lúc, rồi tự hỏi, tự trả lời.
[Thẩm Quân, em đã đi theo anh bao nhiêu năm rồi?]
[Từ lúc anh 16 tuổi đến lúc anh 25 tuổi. . . 9 năm đấy. . . Em biết anh tự có suy nghĩ của chính mình, nhưng em hy vọng, ít ra anh có thể nói trước với em một câu.]
Cổ họng hơi nghẹn lại.
Kiếp trước, sau khi tôi ch-ết, Lý Thành cũng nói như thế.
- Cái tên khốn kiếp nhà anh nhé Thẩm Quân, tình cảm bao nhiêu năm như thế, mà có chuyện gì cũng không biết bàn bạc với tôi trước, chỉ biết để lại mấy cái đám rắc rối này thôi.
Có lẽ tôi đã sai rồi.
Tôi đã bỏ mặc những người vẫn luôn yêu thương tôi.
Cả Kỳ Nhiên nữa, nếu tôi đợi thêm một chút, phải chăng tôi đã không phải chọn sự kết thúc đầy tiếc nuối đó?
[Ừm, lần sau sẽ nói trước với em.]
[Chắc kiếp trước em thiếu nợ anh.]
[Anh đã xong việc chưa?]
[Muộn lắm rồi, mau về nhà đi.]
Tôi gửi định vị cho Lý Thành.
- Đi nhé.
Kỳ Nhiên dừng tay:
- Hả?
Rõ ràng không nỡ để tôi đi nhưng sao lại không chịu nói ra nhỉ.
- Hả gì mà hả, mau thu dọn đồ đạc đi.
- Thu dọn đồ đạc gì?
- Kỳ nghỉ đông này em sẽ ở chỗ tôi.
Kỳ Nhiên giật mình:
- Hay là thôi đi anh, em ở ký túc xá vẫn ổn mà.
Biết là hắn đang sợ làm phiền đến tôi, nhưng tôi không thèm quan tâm.
Tôi kéo ghế ra, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.
- Nếu em không muốn anh ở lại chỗ này, thì đừng để anh nói lần hai.
7.
Chúng tôi lần lượt chui vào xe Lý Thành.
Lý Thành đánh lái, liếc gương chiếu hậu, lẩm bẩm:
- Sao còn đổi cả quần áo nữa chứ.
Sau đó, cậu ta thuận miệng hỏi:
- Anh Quân, anh định đưa thằng nhóc này đi đâu?
- Nhà anh.
Cậu ta vô thức đáp:
- Được, hả gì cơ, nhà anh á?
- Ừ, sau này cậu ấy sẽ ở cùng anh.
- Ôi đệt, em còn chưa kịp hỏi anh, thằng nhóc này là người thân của anh hả? Em chưa bao giờ thấy anh đưa ai về nhà đâu đấy.
- Bạn trai nhỏ của anh.
Kỳ Nhiên mở to mắt:
- Anh?
Lý Thành phanh gấp, tí thì ngạt thở.
- Anh Quân. . . Anh nói thừa một chữ hả?
Tôi ấn ấn thái dương, rồi quay mặt Kỳ Nhiên qua và hôn hắn.
Lúc ghé lại gần, tôi có thể thấy hàng mi của hắn khẽ run.
Trông như tôi đang cưỡng hôn hắn không bằng, mất hứng.
Tôi hơi lùi lại, định mở miệng nói thì hắn ôm eo tôi, kéo tôi lại.
Hắn cắn môi tôi, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào.
Cuối cùng thằng nhóc này cũng học được cách chủ động rồi.
Bỗng thấy bụng mát lạnh, bàn tay với các khớp xương rõ ràng kia đang mơn trớn eo tôi.
Bấy giờ tôi mới giật mình, mở mắt, đè lại tay hắn rồi lắc đầu.
Mắt Kỳ Nhiên đỏ rực, dù sao cũng còn trẻ tuổi nên sức chịu đựng cũng không cao, tôi hiểu mà.
- Đợi lát nữa. . .
Tôi lại ngồi về chỗ, thấy Lý Thành đang núp ở góc như con đà điểu.
- Đi thôi, lái xe đi.
Lý Thành lắc đầu như trống bỏi, mồm thì la lối.
- Một sự kích thích quá lớn, không lái được nữa.
- Anh nhìn em đi, trông có giống cái bóng đèn không?
- Trái tim này đã phải chịu đựng quá nhiều, em muốn từ chức, anh mà còn thế tiếp chắc em phát bệnh mất!
Khóe miệng tôi giật giật.
- Không duyệt đơn từ chức, nhưng em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi, anh thanh toán.
Lý Thành nhìn tôi bằng ánh mắt u ám, rồi che miệng.
- Anh Quân, anh thật là vô tình.
Tôi lườm cậu ta.
- Rồi có lái được không, không thì bọn anh xuống xe đấy.
Lý Thành lại ôm vô lăng.
- Ôi đừng tổ tông ơi, em lái lái lái.
- Chắc đời trước em thiếu nợ anh nên đời này mới phải làm trâu làm ngựa cho anh thế này.
Vừa vào nhà thì bụng tôi đã kêu.
Lấy điện thoại ra, định mở app đặt đồ ăn.
- Anh, trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn không?
- Em biết nấu cơm á?
- Ừm, biết vài món.
Lý Thành tự vỗ bụng:
- Được đấy, trong tủ lạnh có nguyên liệu, anh cũng đói rồi, cậu làm cho anh một phần đi.
Kỳ Nhiên để đồ của mình xuống rồi đi thẳng vào bếp.
Tôi tặc lưỡi rồi kéo cổ áo Lý Thành.
- Em không đi về đi à?
Lý Thành chớp chớp mắt:
- Không mà, đêm nay em ở phòng dành cho khách, nhà em xa quá, mai còn phải đi gặp đạo diễn Trần với anh nữa kìa.
- Em về đi, mai gọi người khác tới đón anh.
Lý Thành nhìn tôi, rồi lại nhìn Kỳ Nhiên, cậu ta nghiến răng nghiến lợi.
- Thẩm Quân, thế anh nói em nghe thử xem ai sẽ là người phù hợp để tiếp nhận tình huống của hai người các anh?
Tôi im lặng trong hai giây, rồi nói nhỏ.
- Thế em ở khách sạn đi, anh thanh toán cho.
- Anh Quân! Anh có trai cái là quên tình nghĩa anh em ngay được.
- Thôi vậy, để cơm nước xong xuôi rồi em đi.
Tôi ném ví tiền cho cậu ta.
- Muốn ăn cái gì thì tự đi ăn đi.
Lý Thành vui vẻ ra mặt.
- Ô kê, anh Quân.
Lý Thành đi tới cửa bỗng dừng bước.
- Em quên chưa hỏi sao tự nhiên anh lại thích thằng nhóc này?
Tôi đùa:
- Chắc là vừa gặp đã yêu đấy.
Cậu ta bĩu môi:
- Xí, ai tin anh vừa gặp đã yêu, không nói thì thôi.
- Nhưng mà anh có chắc là mình muốn ở bên thằng nhóc này không?
- Nếu chuyện lộ ra, công chúng sẽ phản ứng mạnh lắm đó.
- Với cả hai ngươi kém. . .
Tôi vỗ vai cậu ta:
- Yên tâm, kết quả xấu nhất cũng chỉ là anh rút khỏi giới giải trí thôi mà.
Lý Thành cứng họng.
- Lắm lúc em cũng không biết anh đang nói thật hay nói đùa nữa.