Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Từ khi bố tôi vừa lên tiếng, mẹ đã theo phản xạ bước đến, chắn tôi lại.

Thấy sắc mặt tôi lúc ấy, mẹ nhẹ nhàng nắm tay tôi, vỗ vỗ như an ủi.
Sau đó quay người lại, gượng gạo cười với cả nhà: “Bố mẹ, Tiểu Như nó không có ý gì đâu… Nó vừa về từ xa, lại còn phải làm việc, mệt quá nên mới nói thế. Nó còn nhỏ, đôi khi ăn nói không suy nghĩ, mong mọi người đừng trách.”

Lời vừa dứt, cô út lại không buông tha, giọng đầy mỉa mai: “Ui cha, chị Hai à, 26 tuổi rồi mà còn nhỏ hả?”

Tôi bật lại ngay: “Sao tôi nhớ có người Tết năm ngoái còn bảo: 'Chưa cưới là vẫn là con nít' nhỉ?”

Câu này vừa ra, mặt thím đỏ lựng. Chính bà ta là người từng nói câu đó.

Còn nhớ năm đó, cũng là dịp cả nhà ăn Tết. Anh họ tôi – Trương Minh Lượng – lúc ấy đã 26 tuổi, mà vẫn mặt dày đến mức đòi tiền lì xì từ ông bà nội.

Tôi châm chọc vài câu, thế là thím phản pháo lại bằng đúng câu ấy. Mặc dù tôi rất bất mãn với ông bà nội, nhưng vì muốn mẹ không khó xử, tôi vẫn giữ thể diện cho họ.

Năm đó, tôi đã chuẩn bị lì xì riêng, mỗi người một phong bì 300 tệ.

Ai ngờ, sau khi thím tôi nói câu đó, ông bà nội còn gật gù tán đồng, quay sang mắng tôi vài câu. Ngay sau đó lại hí hửng dúi tiền tôi lì xì cho cháu trai Minh Lượng.

Tôi liền hỏi: “Nếu tôi cũng là con nít, ông bà nội, lì xì của con đâu?”

Gương mặt họ lập tức lạnh như tiền: “Lì xì gì chứ? Không có!”

“Đúng đó! Lớn đầu rồi còn đòi gì nữa?”

Tôi từ lâu đã hiểu rõ, lì xì chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả – nó liên quan đến việc ông bà có thương bạn hay không.

Lúc nhỏ, anh họ tôi luôn được lì xì 30 tệ, còn tôi chỉ được 3 tệ.

Tôi từng khóc lóc, nhưng họ chỉ trừng mắt: “Đồ con gái tốn của! Cho mày 3 tệ là nhiều rồi đó! Đi hỏi cả làng coi, có ai lì xì cho đứa con gái từng đó tiền không!”

Vì còn nhỏ, lại chưa học nhiều, tôi tin là thật.

Đến khi lên tiểu học, tôi mới phát hiện – nhiều bạn gái cũng được lì xì chục tệ.

Dù là ở nông thôn, nhưng những năm gần đây nhiều người đã biết đọc biết viết, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã bớt đi.

Nhưng ông bà nội tôi – từ trước đến giờ – vẫn là đại diện điển hình của cái thói đó.

Còn cái lì xì 3 tệ ấy, đến tiểu học tôi cũng không có nữa.

Còn anh họ tôi thì vẫn nhận đến tận bây giờ.

Lúc đó tôi đã hiểu: Cháu gái thì phải phụng dưỡng, còn cháu trai thì được hưởng phúc.

Ngay lúc đó, tôi đã quyết định: “Thôi thì giữ thể diện cái quái gì! Sau này, tiền của tôi – dù có đem cho người ăn xin hay người qua đường – tôi cũng không cho cái nhà này! Dù có cho, thì họ cũng chê bai tôi. Tôi việc gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh của họ?”

Còn mẹ tôi… Tôi âm thầm siết tay, phải làm việc chăm chỉ hơn nữa, kiếm thật nhiều tiền, thưởng thật nhiều, mua nhà ở thành phố, đưa mẹ đi hưởng phúc!

Chính vì thế, nhân dịp sinh nhật lần này, tôi đã chuẩn bị cho mẹ một món quà đặc biệt.

Tiếc là – chưa đến lúc lấy ra. Lúc tôi phản pháo, cả đám người nhìn tôi đầy tức giận. Đặc biệt là chú Hai – người nổi tiếng “vô lại” nhưng rất chiều vợ. Nghe tôi nói thế, ánh mắt ông ta như muốn thiêu cháy tôi.

“Chuyện xưa cũ nhắc lại làm gì? Tiểu Như, cháu suốt ngày đào bới quá khứ, thấy vui không?”

Tôi đảo mắt: “Dĩ nhiên là mấy người không thấy vui rồi – vì mấy người được lợi từ quá khứ mà.”

Bố tôi cuối cùng cũng mất bình tĩnh, quay người chụp lấy cái chổi, giơ lên đập mạnh về phía tôi.

Nhưng ông không đánh trúng tôi – mẹ tôi đã lao ra chắn lại, bị đánh trúng ngay cánh tay.

“A!” – Mẹ hét lên một tiếng đau đớn.

Có lẽ là vì không muốn làm hỏng không khí tiệc sinh nhật, ông nội mới lên tiếng: “A Quốc, con làm gì thế hả? Ngày vui mà cũng không biết kiềm chế!”

Sau đó, ông nhìn mẹ tôi đầy ẩn ý: “A Kiều à, A Quốc nó hồ đồ thôi, con đừng giận.”

“Hôm nay là sinh nhật con, mấy món này đều là con làm cả, nào, mau ngồi xuống, để mọi người chúc mừng con.”

Tôi thật sự bất ngờ trước thái độ của ông nội. Tết năm ngoái, ông còn quát tháo sai bảo mẹ tôi chẳng khác gì đầy tớ. Vậy mà hôm nay, bố tôi lại chủ động mời họ hàng đến mừng sinh nhật mẹ. Còn ông nội – người nổi tiếng khó tính – lại nhẹ giọng, ngầm thay con trai xin lỗi mẹ tôi?

Chẳng lẽ… mặt trời mọc từ hướng Tây thật?

Hay là…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play