Kiều Hạc Chi nghiêng người trên giường, lật xem thoại bản một lúc, nhưng không có bao nhiêu tâm trí để đọc tiếp:

“Ti Vũ, thuốc nấu xong chưa? Nếu chưa thì ta phải ngủ trước đã.”

“Thuốc vừa được mang xuống bếp nhỏ ninh, chắc còn phải chờ thêm một canh giờ nữa, lát nữa ngủ sau cũng được.”

Kiều Hạc Chi nghe thấy giọng không mấy quen tai, theo bản năng nghiêng đầu nhìn ra cửa, thấy người tới lại là Phương Du, bất giác ngây ra. Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vội vã buông quyển sách trong tay, ngồi thẳng dậy quy củ:

“Ngươi… Chủ quân sao lại tới đây?”

Phương Du bước vào phòng, liếc nhìn kịch bản đang đặt trên giường:

“Đang đọc sách à?”

Kiều Hạc Chi vội vàng gấp sách lại, giấu quyển thoại bản ra sau lưng:

“Chỉ là mấy cuốn tiểu thư tầm thường thôi, đọc giết thời gian. Chủ quân khi nào về vậy?”

“Nghe Ti Vũ nói đầu gối ngươi đau, thuốc hôm qua còn chưa dùng, ta đến xem thế nào.”

“Ta… ta cũng không đau lắm, hôm qua bôi thuốc rồi thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

Phương Du bật cười một tiếng:

“Thuốc đó của đại phu quả thật công hiệu, trong nhà còn để sẵn ít, sau này nếu ai bị thương cũng có thể dùng.”

Kiều Hạc Chi hơi bối rối, xoa nhẹ đầu ngón tay. Người mang cơm hôm nay không đến, trong lòng cậu đã thấy hụt hẫng, không ngờ người kia lại thật sự đến xem hắn. Nhưng giờ phút này, cậu lại không biết phải nói gì. Có lẽ vốn dĩ cậu không nghĩ Phương Du sẽ đến, sự xuất hiện đột ngột ấy khiến lòng cậu nhất thời rối loạn.

Phương Du nhìn bộ dáng cậu như học trò bị tiên sinh bắt tại trận, thấy tình hình giữa hai người có phần lúng túng, hắn mở lời:

“Ta đến như vậy có phải làm phiền ngươi không?”

“Không, không có đâu, không sao cả.” Kiều Hạc Chi vội vàng nói:

“Ta chỉ nghe nói chủ quân ra ngoài cùng bằng hữu, nghĩ chắc sẽ về muộn một chút.”

“Không vui vẻ gì mấy, sau này nếu hai tên tú tài Dương Lương lại mời ra ngoài uống rượu, ta cũng không đi.”

Phương Du ngồi xuống bên bàn, Kiều Hạc Chi thấy vậy lập tức đứng dậy, rót trà cho hắn.

Cậu khá bất ngờ khi Phương Du chủ động trò chuyện như thế, liền hỏi:

“Sao vậy? Ta nhớ chủ quân với hai vị tú tài ấy học cùng trường, thường xuyên cùng nhau tham gia thi hội làm thơ mà.”

“Không thể kết giao sâu xa được đâu. Sau này nếu ra ngoài mà gặp bọn họ, ngươi cũng đừng nói nhiều với họ.” Phương Du nhìn Kiều Hạc Chi nói tiếp:

“Không nói đến bọn họ nữa, nói nhiều cũng bực. Ngươi ngồi xuống đi, ta bôi thuốc cho ngươi.”

Kiều Hạc Chi mím môi, nghiêng người về phía tủ lấy hộp thuốc mỡ ra, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế dài, chậm rãi vén ống quần lên. 

Cậu nhìn Phương Du đổ thuốc ra tay, xoa nhẹ cho nóng rồi từ tốn bôi lên đầu gối hắn. 

Thuốc của đại phu quả nhiên hiệu nghiệm, hôm qua mới thoa một lần mà hôm nay chỗ sưng đỏ đã tiêu bớt đi, chắc chỉ cần vài ba hôm nữa là khỏi hẳn.

Khỏi nhanh lẽ ra nên vui mừng, nhưng lúc này hắn lại âm thầm hy vọng vết thương lâu lành một chút cũng không phải chuyện xấu gì.

“Ta nghe nói trưa nay ngươi chỉ ăn chút cháo, là vì bệnh mà ăn không vô sao?”

Kiều Hạc Chi ánh mắt khẽ dao động, như đứa nhỏ bị bắt gặp làm sai. Hắn vội vàng giải thích:

“Không phải, đại phu nói bệnh thì nên kiêng dầu mỡ cay nồng, ta mới ăn chút cháo cơm thôi.”

“Vậy mà nghe lời đại phu dữ vậy? Tự nấu ăn mà cũng nhịn được sao?”

“Sao ngươi biết ta nấu ăn?”

“Ta là người tham ăn, mới về đã nghe Tuyết Trúc nói ngươi nướng thịt dê. Hôm nay đông chí ăn thịt dê là hợp lý, nên ta bảo Ti Vũ đi hâm nóng lại.”

Ánh mắt Kiều Hạc Chi sáng lên một chút, nhưng nhanh chóng nhớ ra đã đưa phần đó cho Ti Vũ xử lý. Hắn vừa định mở miệng, thì đúng lúc Ti Vũ cùng Tuyết Trúc bưng đồ ăn đi vào sân.

Một đĩa thịt dê nướng, hai món rau xanh và một tô canh. Ti Vũ còn ôm thêm một bình rượu. Tuy không thể so với yến tiệc ở Quỳnh Hoa Lâu, nhưng trong phòng ấm áp, có một bình rượu nhỏ và một đĩa thịt thơm phức cũng đủ khiến người ta cảm thấy hài lòng.

Kiều Hạc Chi nhẹ nhàng thở ra, miệng cũng thuận theo nói:

“Chủ quân nếu thích thì nếm thử xem, không biết có hợp khẩu vị không.”

Phương Du cũng không khách sáo, ngồi xuống bên bàn liền gắp đũa. Quả nhiên Tuyết Trúc không khoe khoang, thịt dê nướng rất vừa miệng, mùi hương vẫn còn dù đã mang hộp đi xa. Hắn không chờ nổi mà ăn một miếng, lập tức hứng thú nổi lên, không tiếc lời khen ngợi:

“Bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mọng nước, hương vị thơm nức, chỉ cảm thấy vị thịt đậm đà. Thịt dê này làm quá ngon.”

Thời đại này không có nhiều loại gia vị như hiện đại, mà có thể làm ra món thịt dê nướng như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Khóe môi Kiều Hạc Chi khẽ cong lên, trong mắt cũng không giấu được ý cười.

“Thịt dê phải nướng canh giờ, mới ra lò sẽ càng giòn.”

 Cậu rót thêm một chén rượu cho Phương Du:

“Nếu chủ quân thích ăn thịt dê, ngày mai ta sẽ làm thêm mấy món khác. Như món hố dương mà tửu lầu lớn thường khen ngợi ấy, ta cũng biết làm vài loại.”

 

Phương Du có chút bất ngờ, chỉ nghĩ món thịt dê nướng trên bàn đã là sở trường của hắn, không ngờ Kiều Hạc Chi còn nhắc đến món “hố dương” khiến hắn càng thấy hứng thú. Nhưng lý trí vẫn khiến hắn trêu chọc:

“Ta cũng muốn nếm thử món hố dương kia có hương vị gì, nhưng ngày nào cũng ăn thịt dê chỉ sợ nóng trong người. Với lại, giờ giá thịt dê cũng cao, cứ thế mà ăn thì chi tiêu trong nhà cũng không nhỏ.”

“Là ta sơ suất, nếu chủ quân muốn ăn món gì, cứ nói với ta. Gần đây trong thành có vài món thịnh hành, ta đều biết làm một ít.”

“Ngươi lại biết làm nhiều món như vậy?” Phương Du bật cười: “Không biết còn tưởng nhà họ Kiều mở tửu lâu làm ăn nữa cơ.”

“Hồi còn ở nhà, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì ta học nấu một vài món.” Kiều Hạc Chi nghiêng đầu nhìn Phương Du, ánh mắt sáng trong:

“Ngày mai bữa trưa ta sẽ làm vài món đang lưu hành trong thành hiện giờ, chủ quân đến nếm thử nhé. Hoặc nếu bận thì để Ti Vũ mang đến mộ thương tiểu tạ* cũng được.”

(*Chỗ Phương Du làm việc, hiểu như một dạng thư viện, phòng làm việc hoặc văn phòng công sở thời cổ đại.)

Phương Du vừa nghe liền muốn gật đầu đồng ý, nhưng chợt nhớ ra ngày mai có việc, đành tiếc nuối đáp:

“Ngày mai thư viện có kiểm tra định kỳ, ta phải đến đó, buổi trưa sợ không về nhà ăn cơm được.”

“Vậy… vậy ta mang đồ ăn tới thư viện cho ngươi nhé? Dù sao người hầu cũng vẫn thường đưa cơm tới đó mà.”

Phương Du là người mê ăn ngon, nghe vậy sao mà từ chối được:

“Vậy thì tốt quá rồi. Có điều ngươi còn đang bệnh, đừng làm quá nhiều,sẽ mệt.”

Kiều Hạc Chi giấu đi niềm vui trong lòng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt cũng không giấu được ý cười nơi khóe môi.

“Ngươi cũng ăn chút đi, lát nữa còn phải uống thuốc nữa mà.”

Hai người cùng ăn một chút đồ ăn, Phương Du đại khái ăn hết ba miếng sườn dê thì bụng cũng coi như no, thấy Ti Vũ và Tuyết Trúc đứng một bên hầu hạ, hắn chợt nhớ tới chuyện phân phó đi làm hôm nay.

“Quần áo mùa đông cho hạ nhân trong nhà, ngươi đã đi đặt mua xong chưa?”

“Tiểu nhân có đến tiệm may Thiên Xa ở cửa tây thành xem vải vóc, cũng thương lượng sơ giá với chủ quán. Nhưng vì chưa quyết định ngay nên bên họ chưa bắt tay vào làm. Nếu muốn làm gấp thì phải tăng giá, mà giá thì hơi cao, sợ bà bà không dễ đồng ý, nên tạm thời chưa chốt ạ.”

Phương Du cau mày: “Vậy đến bao giờ mới có thể có đồ mùa đông cho hạ nhân mặc.”

Nghe vậy, Kiều Hạc Chi quay đầu liếc nhìn Phương Du một cái: “Phải làm quần áo mùa đông cho hạ nhân sao?”

“Ừ, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu hạ nhân không ăn no mặc ấm, thì cũng không thể toàn tâm toàn ý làm việc được.”

Kiều Hạc Chi ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói:

“Nhưng mấy chuyện này không phải nên do bà bà quản lý sao? Chủ quân ngươi phải đọc sách mà còn phải lo cả việc trong nhà, thật sự là quá vất vả.”

Phương Du khẽ thở dài:

“Mẫu thân ta xuất thân là nông hộ nơi thôn quê, ngày trước sống rất khổ, tuy bây giờ cuộc sống khá hơn, nhưng bà vẫn giữ lối sinh hoạt và cách nghĩ cũ. Quản lý một căn nhà lớn lại chẳng có cách nào ra hồn, đối đãi hạ nhân thì quá khắt khe. Nếu ta không đích thân lo liệu, e rằng lâu ngày hạ nhân cũng sinh lòng oán hận.”

Kiều Hạc Chi nhìn Phương Du một cái, trong lòng cảm thấy bất ngờ. Hắn vốn nghĩ người này là người yếu đuối, không ngờ lại thấu hiểu lý lẽ đến vậy. Hắn gật đầu, nói tiếp:

“Mấy việc này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng làm kỹ càng thì cũng không phải chuyện nhẹ. Tuyết Trúc trước giờ chưa từng làm qua, một thời gian ngắn chắc xử lý cũng không quen, chủ quân cũng đừng trách cậu ấy.”

Tuyết Trúc đứng một bên nghe vậy, vội vàng cảm kích nhìn Kiều Hạc Chi một cái.

“Trong nhà ta hạ nhân không tính là nhiều, nhưng tính cả việc lặt vặt lại cũng có mười lăm mười sáu người. Một lần muốn làm quần áo đồng loạt như nhau, lại là y phục mùa đông, ít nhất phải đặt trước một tháng. Trước tiên phải chọn vải, đo người, đặt cọc, tiệm may mới có thể bắt tay vào làm. Tới ngày hẹn thì mới đem quần áo may xong đưa đến cửa.”

Kiều Hạc Chi nói tiếp:

“Trước đây ở nhà ta cũng từng làm những việc này, trong thành có quen biết với vài tiệm may. Dựa vào giao tình trước kia, có lẽ còn có thể giúp gấp mà không cần tăng giá. Nếu chủ quân tin ta, chi bằng giao việc này cho ta xử lý.”

Phương Du nhìn Kiều Hạc Chi, tuổi không lớn, thân thể lại yếu, nhưng nói chuyện đâu ra đó, từng việc rõ ràng rành mạch. Hắn nghĩ, người này chẳng qua là mới vào cửa chưa lâu, lại chưa nắm quyền trong tay nên mới không có tiếng nói. Nếu thực sự giao việc cho cậu, có lẽ cũng có thể giúp mình đỡ mệt, mà còn có thể bớt đi quyền lực của Trần thị.

Nếu Trần thị quản nhà tốt thì hắn cũng không muốn lo nhiều như vậy, chỉ tiếc bà ta quản lý không nên thân. Nếu muốn sống yên ổn trong nhà này, chính mình cũng phải bắt đầu nghiêm túc lại rồi.

Hắn khẽ cười một tiếng:

“Xem ta hồ đồ, quên mất nhà ngươi vốn làm kinh thương, mấy việc quản lý này tất nhiên cũng thành thạo. Sớm biết vậy đã không để Tuyết Trúc hồ đồ đi một chuyến tốn công rồi.”

“Chuyện này giao cho ngươi phiền toái chút, lúc đó có gì cứ sai Tuyết Trúc làm giúp, đừng tự mình mệt.”

Kiều Hạc Chi trong lòng vui mừng, nhưng vẫn không quên còn một chuyện nữa:

“Vậy... bên phía bà bà thì sao……”

“Ngươi chỉ cần yên tâm buông tay mà làm, chuyện mẫu thân, ta sẽ đi nói.”

Kiều Hạc Chi gật đầu, gắp một đũa đồ ăn bỏ vào chén Phương Du:

“Chủ quân ăn thêm chút đi.”

Ăn xong, hai người liền tách ra mỗi người một việc, Phương Du lập tức đi về phía nhà kho trong phủ.

Nhà kho Phương gia kỳ thực không lớn, quản lý là một vị tiên sinh lớn tuổi biết tính toán, vừa trông coi nhà kho, vừa ghi nhớ sổ sách chi tiêu trong phủ.

Phương Du muốn vào kho, nhưng chìa khóa lại phải tới chỗ Trần thị lấy, nên đành đứng ngoài chờ. Trong lúc chờ, hắn cũng không rảnh tay, tiện tay lật xem sổ sách của phủ.

Tòa nhà mới dọn vào chưa đầy hai tháng, sổ sách cũng mới có hai ba cuốn, nhưng Phương Du chỉ mới lật qua một lát đã thấy rối loạn không ít.

“Tuyết Trúc, lát nữa mang mấy quyển sổ này đến thư phòng, ta sẽ coi lại cho kỹ.”

“Vâng.”

Lát sau, vị tiên sinh giữ kho mang chìa khóa tới mở cửa, Phương Du lúc này mới có thể vào trong nhà kho.

Đồ đạc trong kho thật ra không nhiều. Tiền mặt và ngân phiếu cộng lại chưa đến trăm lượng. Ngoài ra còn có ít đồ sứ, châu báu, tổng giá trị khoảng hơn bốn năm trăm lượng. Quan trọng hơn là giấy tờ sở hữu tòa nhà này và bốn cửa tiệm khác, phân biệt là: cửa hàng đèn lồng, tiệm trà lá, quán trà và một tiệm tạp hóa... Ngoài những thứ đó, còn có thân khế của hạ nhân trong phủ.

Phần lớn tài sản kể trên – trừ vài khế thân hạ nhân – đều là của hồi môn mà Kiều Hạc Chi mang theo khi gả đến. Ban đầu, phụ thân Kiều trực tiếp đưa sáu trăm lượng bạc cho Trần thị. Nhưng chỉ trong vài tháng, số tiền này đã bị mẹ con Phương gia tiêu xài gần như sạch sẽ.

Kiều gia chỉ có một tiểu công tử, của hồi môn thật ra không chỉ có ngần ấy. 

Bất động sản, cửa hàng, vàng bạc gộp lại cũng phải đến hai ba ngàn lượng. Kiều Hạc Chi còn có tiền riêng, một nửa của hồi môn là tự hắn giữ lại, chưa hề đưa ra, cụ thể là vàng bạc hay khế nhà thì  Phương gia cũng không rõ ràng.

Nói chung là không thiếu bạc dùng. Nếu không thì nguyên chủ đời trước cũng sẽ chẳng vì muốn lấy tiền uống rượu mà chạy tới phòng hắn lăn lộn.

May mắn là tiểu công tử Kiều gia còn có chút bản lĩnh riêng, nếu không với cái nhà chồng này gần như chẳng giúp được gì, e rằng cuộc sống càng thêm khốn khó. 

Dù vậy, thời đại này cũng không phải cứ có tiền là có thể vênh váo. Nếu bạc thật sự có thể đổi lấy thế lực, thì Kiều gia cũng chẳng cần phải hạ mình gả vào Phương gia.

 Dẫu thứ bậc sĩ nông công thương nhiều chỗ bất tiện, nhưng ít ra cơm áo đủ đầy, vẫn còn hơn những kẻ vừa không có tiền, lại chẳng có thân phận, nhưng lại thích tranh hơn thua.

“Đem mấy quyển sổ sách này đều mang đi, chìa khóa nhà kho cũng để chỗ ta.”

Phương Du đã hạ quyết tâm phải chỉnh lý lại sổ sách trong phủ. Nếu cứ tiếp tục để Trần thị tiêu xài hồ đồ như vậy, sớm muộn gì tài sản trong nhà cũng sẽ bị tiêu sạch. 

Nếu đến lúc đó trong nhà không còn tiền, hắn thật sự cũng không còn mặt mũi nào để đi xin Kiều Hạc Chi lấy của hồi môn ra trợ cấp gia dụng nữa.

Dù sao, phần của hồi môn mà lần đầu Kiều Hạc Chi mang đến Phương gia… đã đủ nhiều rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play