“Ngươi thì bình tĩnh thật đấy,” người kia nói, “bên ngoài đang loạn thành trời, ngày trước chẳng phải ngươi rất ham náo nhiệt sao? Hôm nay làm sao lại điềm tĩnh như vậy?”
Kiều Hạc Chi từ bên ngoài trở về, mới bước tới hành lang đã thấy người trong thư phòng đang đứng trước cửa sổ viết chữ. Cậu đẩy cửa bước vào, vừa lúc Phương Du cũng thu bút lại.
“Lại đây nhìn thử xem,” hắn giơ bức thư họa còn chưa khô mực lên, “Bức này ta vừa viết, dẫu sao bây giờ vi phu ở Vân Thành cũng coi như có chút danh tiếng, nghĩ rằng mấy chữ này chắc cũng bán được ít tiền tiêu vặt.”
Kiều Hạc Chi rũ mắt liếc qua, trên tờ tuyên thành là mấy chữ lớn rồng bay phượng múa: “Người gặp việc vui, tinh thần sảng khoái.” Cậu mím môi, ngẩng đầu liếc hắn một cái, chữ thì đẹp, nhưng lời lẽ lại khiến cả bức tranh mất đi phong nhã.
Phương Du nhìn ra sự chê bai trong mắt Kiều Hạc Chi, cười nói: “Nói gì thì nói, lời tuy mộc mạc nhưng lý không sai. Viết chữ không phải chỉ dựa vào bút pháp, mà còn cần xem tâm cảnh. Tâm cảnh đến rồi, mới có thể đạt được cảnh giới cao hơn.”
Kiều Hạc Chi chẳng buồn nghe hắn ở đây bịa chuyện giảng đạo lý, chỉ nhàn nhạt nói: “Nhìn bộ dáng của ngươi, là biết chuyện bên ngoài rồi phải không?”
Phương Du để bức thư họa sang một bên hong khô, xoay người rót một chén trà hoa đưa cho Kiều Hạc Chi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play