Kiều Hạc Chi vẫn chưa từ bỏ ý định, khẽ hỏi: “Chủ quân ra ngoài sao lại không dẫn người đi theo, cũng không sai hạ nhân tới thông báo một tiếng?”

Tuyết Trúc trong lòng khổ sở, cúi đầu đáp: “Chủ quân nói không muốn bị người theo sau, còn sai tiểu nhân đi đặt may quần áo mùa đông cho hạ nhân trong phủ, vì thế mới không đi cùng chủ quân ra cửa. Lần sau chủ quân xuất môn, tiểu nhân tất sẽ đến bẩm báo với chính phu trước.”

Lời nói đến đây, Kiều Hạc Chi cũng hiểu có chất vấn thêm nữa cũng chẳng thay đổi được việc Phương Du không ở nhà. Hắn nhàn nhạt nói: “Không sao, vốn dĩ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngươi đi làm việc đi.”

Phất tay cho lui Tuyết Trúc, Kiều Hạc Chi đứng yên trong sân một lúc lâu, sau đó mới xách hộp đồ ăn trở về tiểu viện của mình. Trên mặt không hề lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng lại không kìm được thất vọng.

“Đều tại nô tỳ không hỏi kỹ, sau này nhất định sẽ luôn để ý tới chủ quân đi đâu, làm gì.” Vừa về tới nơi, Ti Vũ vội vàng lên tiếng dỗ dành: “Chủ quân ăn trưa xong sẽ về ngay thôi, chi bằng chúng ta đem thịt dê để tạm ở bếp nhỏ, đến tối hâm lại vẫn có thể ăn. Lúc đó nô tỳ sẽ đưa đến cho chủ quân có được không?”

“Để đến tối thì đã mất hết vị ngon rồi.” Kiều Hạc Chi nhẹ đẩy hộp đồ ăn sang một bên, tựa cằm lên bàn, giọng trầm trầm: “Ta dạ dày yếu, chẳng ăn nổi đồ dầu mỡ. Ngươi mang xuống chia cho hạ nhân ăn đi, cũng không uổng công ngươi sáng sớm dậy sớm đi ra ngoài. Đi nấu giúp ta ít canh cháo, uống vào cho dễ chịu là được.”

Ti Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn Kiều Hạc Chi cả người đều ủ rũ, mắt cụp xuống không buồn nhìn ai, trong lòng đau xót mà không biết mở miệng thế nào, chỉ đành yên lặng lui xuống: “Vậy nô tỳ đi trước, để dặn người bếp dưới nấu ít cháo thanh đạm cho công tử.”

Lúc này, Phương Du đang ở nơi ngựa xe tấp nập nhất Vân Thành – Quỳnh Hoa Lâu, tiếng đàn sáo không ngừng vang vọng trên lầu các.

Trong một nhã gian yên tĩnh, một bàn thư sinh đang cười nói ồn ào, rượu trà hương thơm lan tỏa khắp phòng. Phương Du nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trong lòng lại chẳng có chút tư vị ngon lành nào.

Hôm nay đang ở trong thư phòng luyện chữ, gã sai vặt đến báo rằng có bạn học cũ mời hắn ra ngoài tụ hội, hơn nữa địa điểm còn là Quỳnh Hoa Lâu – nổi danh đệ nhất tửu lầu trong thành. Hắn vốn là người yêu thích mỹ thực, lại nghĩ bấy lâu nay đều giam mình trong phủ, nay ra ngoài một chút cũng không phải chuyện xấu, liền đáp lời đồng ý.

Ban đầu nói chỉ có hai người là Dương và Lương tú tài, nhưng khi đến nơi mới phát hiện đã ngồi đầy một bàn người. Cả đám đều là đồng sinh tú tài, nhưng tuổi tác thì thượng vàng hạ cám, có kẻ ba bốn mươi, cũng có người năm sáu mươi, duy chỉ có Dương và Lương là tuổi tác tương đương hắn.

Thức ăn đã được dọn đầy bàn, trân vị mỹ tửu không thiếu thứ gì. Mọi người đã sớm bắt đầu ăn uống. Phương Du ngồi xuống liền cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ đến khoa cử, cũng không tiện mất lòng, đành ứng phó xã giao.

Lúc đầu còn là thơ phú văn chương, nhưng càng về sau lại càng không vào đâu, người thì bàn chuyện kỹ viện, kẻ thì luận thắng thua ở sòng bạc, còn có người cười nói nhà nào có kỹ nữ đẹp hơn... Một đám bề ngoài nho nhã, trong lòng lại đầy tục khí, dùng từ hoa mỹ che đậy lời lẽ dâm tục, thật khiến người nghe phát chán.

Phương Du lặng lẽ thở dài. Một nhóm người tự xưng là học sĩ, mà lời ra miệng chỉ là phấn son thấp hèn, hắn rượu không muốn uống, thức ăn cũng chẳng nuốt trôi. Sớm biết nguyên chủ kết giao đều là loại bằng hữu thế này, quả là sai lầm.

Qua loa ăn vài miếng, hắn liền muốn đứng dậy cáo từ. Dù sao thân thể cũng không khoẻ, huống hồ cũng chẳng phải vai chính trong tiệc rượu này, chỉ là kẻ bị lôi kéo đến cho đủ mâm đầy ghế.

Vừa đứng lên, liền có người trêu ghẹo:

“Phương tú tài sao lại vội rời đi thế? Chẳng lẽ muốn về nhà bồi phu lang? Nghe nói cưới được tiểu ca nhà họ Kiều, thật là chuyện đáng mừng! Kiều gia là đại phú hộ trong thành, từ nay về sau Phương tú tài phải nhớ chiếu cố chúng ta nhiều hơn a.”

Phương Du cười nhạt: “Các vị quá lời rồi. Phương mỗ thật sự thân thể không khoẻ, hôm nay xin được cáo lui trước. Ngày khác Phương mỗ làm chủ, sẽ mở tiệc đáp tạ chư vị.”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt cả bàn người liền trầm xuống. Việc hắn đi hay ở chẳng là gì, nhưng câu nói “ngày khác làm chủ” lại chạm đến tâm tư mọi người. Nói cách khác, hôm nay hắn không phải người mời tiệc, vậy bàn đầy sơn hào hải vị này ai sẽ trả tiền?

Dương tú tài sắc mặt trầm xuống, ghé tai quát nhỏ Lương tú tài một tiếng: “Ngươi không nói là hắn sẽ mời khách sao? Bao nhiêu người gọi tới như thế, điểm một bàn lớn đồ ăn, ai trả nổi?”

Lương tú tài mặt vẫn treo cười, nhưng trong lòng đã sớm âm thầm bất mãn. Bọn họ xưa nay quen trò cũ – chỉ cần mời được Phương Du ra mặt, hắn nhất định sẽ thoải mái chi bạc, mời khách không tiếc tay. Ai ngờ lần này người đến rồi mà lại không thức thời, đã vậy còn muốn phủi tay rời đi.

Một bàn thức ăn thế kia, chỉ riêng rượu đã mấy trăm văn tiền, ai có gan đứng ra thanh toán?

Một tên thư sinh ngồi cạnh, da mặt dày nói:

“Lúc trước từng nghe Phương huynh nói, Kiều gia công tử thập phần ôn nhu săn sóc, Phương huynh nếu ra ngoài tụ hội, chỉ cần nhắc đến tên Kiều công tử là đủ, ngân lượng chi tiêu đều có người đến thanh toán, chẳng hay lời ấy thật giả thế nào?”

Phương Du giữa mày khẽ nhíu, đến giờ hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, đám người này hôm nay mời hắn tới đây căn bản không phải vì thi văn, mà là xem hắn như cái phiếu cơm biết đi. Hắn suýt nữa cười ra tiếng – một bữa cơm đầy mùi phong hoa tuyết nguyệt hạ cấp, chưa ăn được mấy miếng, cuối cùng còn muốn hắn rút hầu bao?

Nguyên chủ đầu óc là hồ dán hay thật lòng ưa những hạng người này hắn không biết, nhưng một chuyện có thể khẳng định – hắn, Phương Du hiện tại, không rảnh bồi tiếp.

Hắn cười nhạt, tay chắp trước ngực, giọng ôn hòa mà lạnh lẽo:

“Lương huynh nói đùa rồi, rượu còn chưa uống say, sao đã hồ đồ đến thế. Hôm nay cảm tạ Lương huynh khoản đãi, ngày sau nếu ta làm chủ tiệc, mong chư vị nhất định nể mặt đến dự.”

Nói đoạn, không hề lưu tình, hắn vén trường sam, đi thẳng ra ngoài cửa.

Hắn đi nhanh, một đám người còn chưa kịp phản ứng. Lương Mẫn Tư sắc mặt đại biến, luống cuống muốn đứng dậy đuổi theo, lại bị ghế gỗ cản chân, ngã lảo đảo suýt vấp ngửa.

Mắt thấy bóng lưng Phương Du đã khuất nơi đầu thang, cả phòng yên tĩnh vài tức, kế tiếp – giống như tiếng gió đao kiếm chém qua mặt – có người bắt đầu cười ha hả, có người cũng hùa theo nói:

“Đa tạ Lương tú tài hôm nay khoản đãi! Lão Lương thật là khí phái a!”

Lương Mẫn Tư sắc mặt trắng bệch, muốn khóc mà không ra nước mắt. Một bàn rượu thịt này ít cũng mấy trăm văn, là loại chi phí hắn cả tháng tích góp cũng chưa chắc đủ. Huống hồ hôm nay vốn định để Phương Du ra tay, hắn làm bộ làm tịch, giờ thì hay rồi – chẳng những không ăn được cơm, còn bị úp luôn cả nồi lên đầu.

Hắn quay sang cầu cứu họ Dương, lại thấy đối phương quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như chẳng nghe thấy gì.

Lương Mẫn Tư tim đập như trống, trong đầu toàn ong ong, hận không thể đào lỗ chui xuống ngay tức thì.

..........…

Phương Du tức giận trở về nhà thì đã là giờ Mùi, người trong nhà đều đã ăn xong cơm trưa.

Nói là đi thử tửu lâu tốt nhất Vân Thành, kết quả ngay cả cơm cũng chưa ăn no, thức ăn có ngon mấy nhưng người đi cùng không hợp mắt, cũng trở thành nhạt nhẽo vô vị, uổng công một chuyến.

Bây giờ canh giờ cũng lưng chừng, lại không tiện làm ầm lên bảo người bếp nấu lại cơm, hắn liền gọi Tuyết Trúc đi phòng bếp tùy tiện lấy chút đồ ăn về lót bụng.

Tuyết Trúc cười nói: “Chủ quân là ở Quỳnh Hoa Lâu chưa chơi đủ sao? Vậy thì trùng hợp rồi, lúc trước chính phu vừa đến, nói là nướng thịt dê muốn mời chủ quân nếm thử, chỉ tiếc khi ấy chủ quân ra ngoài,bây giờ tiểu nhân liền qua lấy .”

Phương Du nghe vậy, giữa mày khẽ động: “Hắn làm thịt dê?”

“Đúng vậy, chính phu đưa tới mà cách hộp đồ ăn còn có thể ngửi được mùi nướng thịt dê, thịt đó còn thơm hơn cả thịt ở tửu lâu.”

“Hôm nay đông chí, vừa lúc nên ăn thịt dê.” Trên mặt Phương Du hiện lên một tia ý cười, trong lòng giận dữ lúc trước cũng lập tức tan thành mây khói, với chuyện ăn uống, hắn chưa từng qua loa: “Đi, ta cùng ngươi đi lấy.”

Hạ nhân phải chờ hầu hạ chủ tử dùng cơm xong mới có thể ăn, mà lúc này cách bữa emchưa lâu, phòng bếp nhỏ chỉ còn hai nha đầu đang dọn dẹp.

Bình thường phòng bếp nhỏ cũng không dùng mấy, việc cũng ít, đa phần là Ti Vũ dùng để sắc thuốc cho Kiều Hạc Chi, nhưng hôm nay Kiều Hạc Chi dùng bếp, việc đương nhiên cũng nhiều hơn bình thường. Hai nha đầu đang lau bàn bếp vừa làm vừa nhỏ giọng bàn tán.

"Yên lành không chịu, tự mình xuống bếp bày trò gì không biết. Dù có tay nghề nấu ăn tốt thì kết quả cũng chẳng được đưa lên bàn chủ quân, làm cũng uổng công, lại vô cớ khiến bọn mình thêm việc.”

“Hắn muốn lấy lòng chủ quân chẳng phải cả nhà này đều biết rồi sao, có gì đâu mà đặc biệt. Nói thật nhé, chủ quân không thích hắn cũng là chuyện thường, cả ngày bệnh bệnh tật tật thì thôi đi, chủ quân muốn nạp thiếp hắn còn không vui, cứ như bản thân là quý công tử ca nhi thật sự vậy.”

“Ngươi không biết đâu, hôm nay hắn từ trong phòng chủ quân đi ra, sắc mặt khó coi cỡ nào, nghe nói buổi trưa chỉ uống được chút cháo, chắc giờ vẫn còn khóc trong viện đó.”

Hai cái nha đầu đang nói cười bỗng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thì thấy Phương Du không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, sợ đến mức suýt chút nữa té ngã xuống dưới bếp.

“Chủ… Chủ quân.”

Tuyết Trúc thấy sắc mặt Phương Du âm trầm, vội vàng quát lớn: “Các ngươi thật to gan, lại dám lén nghị luận chuyện của chủ tử, nhìn không ra là không muốn ở trong phủ làm nữa!”

Hai nha đầu sắc mặt lập tức trắng bệch, cuống quýt quỳ xuống dập đầu xin tội:

“Chủ quân tha mạng, nô tỳ tuyệt đối không có ác ý, chỉ là nhất thời nói lung tung, xin chủ quân niệm tình nô tỳ ngày thường tận tâm hầu hạ mà tha cho nô tì một lần.”

“Nói lung tung? Hay cho một câu ‘có sao thì nói vậy’.”

Phương Du quét ánh mắt lạnh như băng qua hai nha đầu đang quỳ, trong lòng cũng biết chuyện như vậy chắc chắn không chỉ xảy ra một hai lần, nếu không cũng sẽ không dám lớn mật oán trách ngay tại phòng bếp.

“Gần đây trong phủ không khí không yên, ta còn đang nghi ngờ nguyên nhân, nay xem ra là bắt được tận tay. Việc của chính phu các ngươi cũng dám nghị luận, đã ở trong phủ làm việc thì nên biết giữ bổn phận. Nếu không muốn làm thì cứ việc báo với ta, Phương gia này không thiếu nô bộc, cũng chẳng đến mức không có các ngươi là không xoay sở được.”

Giọng Phương Du lạnh lẽo, dọa hai nha đầu không dám ngẩng đầu lên. Hắn vốn định trực tiếp đuổi hai đứa chuyên nhiều chuyện này ra khỏi phủ—dù sao trong nhà người hầu không ít—nhưng nghĩ lại cả hai tuổi còn nhỏ, lại là người Trần thị mua về, nếu bây giờ đuổi đi, sợ là sẽ khiến Trần thị lại lải nhải, liền đổi sang nghiêm trị để răn đe:

“Mỗi người bị phạt ba tháng tiền tiêu vặt. Nếu còn có lần sau, Tuyết Trúc, ngươi không cần bẩm báo, trực tiếp cầm khế thân bán ra ngoài. Trong  Phương gia không dung nổi hạng nô tỳ như thế.”

Tuyết Trúc trừng mắt liếc hai nha đầu một cái: “Còn chưa cút đi?”

Hai nha đầu vội vàng co rúm lại, chạy ra ngoài, suýt nữa đụng phải Ti Vũ đứng bên ngoài phòng bếp nhỏ.

Ti Vũ thấy vậy, thấy hai nha đầu đã đi, liền bước ra, khẽ chào Phương Du: “Chủ quân mạnh khỏe.”

Phương Du liếc Ti Vũ một cái, ôm gói thuốc, mặt mày thu lại vẻ lạnh lùng, hỏi: “Ân, đây là cho công tử ngao dược? Hắn hôm nay có khá hơn không?”

“Công tử hôm nay ho khan một chút, thân thể vẫn chưa nóng lên.” Ti Vũ báo cáo tình trạng thực tế xong, rồi dừng lại một chút, nghĩ đến hôm nay công tử bận việc một hồi,chỉ quân lại đi uống rượu  trong lòng cảm thấy mất mát, nếu có thể đem công tử mời qua, chắc hẳn công tử sẽ vui lắm, liền do dự nói tiếp: “Chỉ là…”

“Sao vậy?”

Ti Vũ thận trọng thử hỏi: “Công tử kêu đầu gối đau rất mạnh, vừa mới còn nói đau lắm, nô tỳ tay nghề cũng không tốt, hôm qua không học được thủ pháp của chủ quân, nếu là chủ quân…”

“Không sao, lát nữa ta đi thoa dược cho hắn.”

Phương Du lúc đầu tưởng Kiều Hạc Chi chỉ là làm chút thức ăn trong phòng bếp, nhưng giờ mới biết chính Kiều Hạc Chi đã xuống bếp tự tay làm. Hắn không ngờ Kiều Hạc Chi lại biết nấu nướng, vì hắn cậu mang một thân bệnh tình của mình vào bếp, thực sự là quá tốn công sức. Kết quả lại bị hạ nhân cười chê. Phương Du nghĩ, giờ đi thoa dược cho hắn cũng là một cách để chăm sóc người của mình.

Ti Vũ nghe vậy mừng rỡ, vội nói: “Đa tạ chủ quân.”

Tuyết Trúc nhưng không quên mục đích ban đầu, thấy chủ tử nói xong rồi mới nhẹ nhàng nhắc: “Ti Vũ cô nương, buổi trưa chính phu không phải làm thịt dê nướngbsao, hiện tại còn ấm, chủ quân  muốn nếm thử ”

“Còn ấm sao? Nhưng mà hôm nay trời lạnh, chắc không ngon bằng khi vừa ra khỏi nồi. Nô tỳ sẽ làm nóng lại cho chủ quân, chỉ cần một lúc là xong.” Ti Vũ không nghĩ Tuyết Trúc sẽ báo cáo chuyện này với Phương Du, trong lòng cảm kích không ít, còn may là không nghe lời công tử chia đồ ăn cho hạ nhân. Ti Vũ vội vàng nói tiếp: “Chủ quân có thể đến viện của công tử  chờ một lát,  đồ ăn và thuốc đều xong nhanh thôi.”

“Cũng được.”

Tuyết Trúc rất biết điều nói: “Vậy tiểu nhân sẽ ở lại giúp Ti Vũ cô nương một chút.”

Phương Du gật đầu, không nói gì thêm, quay người đi về phía tiểu đồng viện, mặc cho Tuyết Trúc ở lại giúp Ti Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play