Phương Du về thư phòng kiểm kê sổ sách, thấy trướng mục đã đúng rồi. Tháng trước Phương gia chi ra thật sự không ít, không đơn thuần chỉ là vì tổ chức tiệc cưới thành thân, chỉ riêng nguyên chủ ra ngoài gặp thơ hữu làm khách thôi cũng tiêu mất mấy chục lượng bạc.

Hắn cũng không lấy làm lạ vì sao lại có thể tiêu xài nhiều như vậy, dù sao thì hắn cũng đã tận mắt thấy nguyên chủ quen biết loại người nào—hôm nay Quỳnh Hoa Lâu, ngày mai thuyền hoa rạp hát, lại còn là tự mình vung tiền mua đơn, tự nhiên tiêu dùng cũng sẽ lớn.

Ngoài ra, Trần bà tử cũng rất biết hưởng thụ, lâu lâu lại tổ yến nhân sâm gà ác, điểm tâm bánh ngọt cao lương mỹ vị... Chỉ mới dọn vào trong thành có hai ba tháng, từ một bà lão gầy gò nay đã trở thành một lão phu nhân mặt mày rạng rỡ, béo lên không dưới hai mươi cân.

Từ đầu mùa đông, trong phòng ngày đêm đều đốt than bạc cốt, lại còn mời hát tuồng kể chuyện tới biểu diễn trong nhà, thật sự là một người biết cách sống xa hoa, không thể so được với mức tiêu xài của Phương Du lúc trước. May mà hiện giờ tầm nhìn còn thiển cận, nếu mà tầm mắt rộng ra, ai biết còn làm ra chuyện gì nữa.

Phương gia đối đãi với chính mình thì thật sự không tiếc tiền, cái gì cũng dùng đồ tốt nhất, nhưng với hạ nhân thì lại rất keo kiệt.

Phương Du lật xem chi tiêu dành cho hạ nhân, ngoài tiền tiêu vặt cố định mỗi tháng ra thì hầu như không có khoản nào khác, mười mấy nô bộc cộng lại mỗi tháng cũng chỉ tiêu tốn mười mấy lượng bạc. Phương Du không hiểu nhiều về chuyện phân tiền tiêu vặt này, đó vốn là do Trần thị sắp xếp, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong đó chắc chắn có điều gì không ổn, chỉ cần nhìn chuyện quần áo mùa đông cũng có thể thấy được vài phần.

“Tuyết Trúc, đi mời Kiều công tử tới đây.”

Gã sai vặt đang đứng một bên ngẩng đầu liếc nhìn Phương Du, tuy nói chủ tử trước kia cũng không thích chính phu, nhưng lúc sai người đi gọi thì vẫn sẽ nói là " phu lang ta” các kiểu. Gần đây chủ tử và chính phu quan hệ rõ ràng đã hoà hoãn, không ngờ hôm nay lại trực tiếp gọi là công tử. Tuy nhiên, Tuyết Trúc cảm thấy từ sau khi Phương Du rơi xuống nước, tính tình thay đổi rất nhiều, ngay cả cách xưng hô cũng xa lạ hơn, nhưng từ trong miệng chủ tử nói ra lại mang một loại cảm giác khác biệt.

“Dạ. Mới rồi tiểu nhân có thấy Ti Vũ cô nương gọi toàn bộ quản sự và nô bộc đến, chắc là chính phu đang ở trắc phòng ghi lại kích cỡ xiêm y cho hạ nhân, chỗ đó cũng không xa, rất nhanh sẽ tới.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tuyết Trúc, Kiều Hạc Chi vừa mới ghi nhận xong kích cỡ quần áo cho đám hạ nhân bên phòng, cũng vừa phân phó Ti Vũ đi gọi xe ngựa ra cửa tiệm may, thì Tuyết Trúc đã đến mời.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Kiều Hạc Chi có chút lo lắng, nghe nói sáng nay vì chuyện thỉnh an mà Phương Du đã ầm ĩ với bà bà một trận, buổi chiều còn phạt hai nha hoàn của bà ta, hiện tại lại gọi hắn đến thư phòng, chẳng lẽ lại có chuyện gì?

Tuyết Trúc không rõ lý do, lúc đến thì Phương Du cũng không nói muốn Kiều Hạc Chi làm gì. Kiều Hạc Chi mang theo tâm trạng bất an đến thư phòng, mới biết mình chỉ là lo hão một trận.

“Cấp công tử nấu điểm trà.” Phương Du thấy người đến thì cười, từ phía bàn trạm đứng dậy: “Ta mời ngươi tới là muốn hỏi chút chuyện gia sự.”

Kiều Hạc Chi có chút thụ sủng nhược kinh: “Chủ quân có việc gì cứ việc phân phó là được.”

Phương Du kéo ghế dài trước án bàn ra: “Lại đây, ngồi xuống đây đi.”

Kiều Hạc Chi do dự chớp mắt một cái, nhưng vẫn cẩn thận nhấc vạt áo ngồi xuống bên cạnh Phương Du.Cậu chăm chú nhìn, chỉ thấy ngay sát bên là quyển sổ sách mà Phương Du đang mở ra, tay đối phương chỉ vào khoản chi tiêu cho hạ nhân mà hỏi:

 “Nhà ngươi phát tiền tiêu vặt cho hạ nhân thế nào? Nhìn sổ này ta thấy hình như có chỗ không ổn.”

Kiều Hạc Chi kỳ thật trong lòng cũng đã biết tiền tiêu vặt cho hạ nhân ở Phương gia thảm cỡ nào, nhưng vì mọi việc đều do Trần thị làm chủ, cậu trước nay cũng không tiện nhiều lời. Nay Phương Du hỏi tới, cậu liền đáp:

 “Chúng ta Kiều gia phát cho hạ nhân còn được hơn chỗ này một chút. Tùy theo từng nhà, từng loại hạ nhân mà tiền tiêu cũng khác nhau.”

“Như bà tử hoặc gã sai vặt bên người chủ tử, theo chủ gia làm đã mấy chục năm, thân cận đắc lực, một tháng ba bốn lượng là bình thường. Nhất đẳng nô bộc thì hai lượng, nhị đẳng một lượng hai, hạng bét thì tầm 500 văn.”

Phương Du nói: “Nếu vậy thì nhà ta phát quá thấp rồi, ngay cả nhất đẳng bên người cũng không đến một lượng, hạng bét mới có một hai trăm văn.”

Kiều Hạc Chi an ủi: “Thật ra cũng không phải thấp nhất, trong thành vẫn có nhà còn phát ít hơn. Nhưng nếu chủ quân đã có lòng, có thể tăng chút ít cho hạ nhân, dù sao mùa đông chi tiêu cũng cao hơn.”

“Vậy ngươi thấy nên tăng bao nhiêu thì hợp lý?”

Kiều Hạc Chi mím môi, không dám tùy tiện xen vào chuyện quan trọng thế này:

 “Tăng tiền tiêu là việc vui, bất kể tăng nhiều hay ít, mọi người đều sẽ biết ơn chủ quân.”

Phương Du bật cười, biết tiểu công tử này đang đánh Thái Cực với mình. Hắn đưa ly trà Tuyết Trúc bưng tới, đẩy về phía Kiều Hạc Chi, thành tâm nói: 

“Chuyện này ta chịu trách nhiệm, ngươi chỉ cần cho ta cái ý kiến thôi.”

Kiều Hạc Chi có chút ngượng ngùng cúi đầu cười nhẹ một tiếng, đã đến nước này, cậu cũng không tiện từ chối Phương Du nữa: 

“Hiện tại nhà chúng ta cũng không phải đại phú đại quý gì, không bằng dựa theo tiêu chuẩn của mấy nhà trạch hộ tầm thường mà tính đi. Nhất đẳng phát một lượng rưỡi, nhị đẳng một lượng, hạng bét ba trăm văn. Ngày thường ngày lễ thì chủ quân lại ban thưởng thêm chút tiền lẻ, vải vóc quần áo, như vậy là rất ổn rồi.”

“Quả nhiên vẫn là ngươi tinh thông mấy chuyện này.”

Phương Du đề bút ghi xuống quy tắc mới về tiền tiêu vặt cho hạ nhân, lại thuận tiện hỏi luôn chuyện trong nhà như than củi, gạo muối, mắm dưa… Kiều Hạc Chi không có gì là không biết, còn chủ động đề nghị sửa đổi một số điểm.

“Vậy thì không gì tốt hơn.” Phương Du đưa sổ sách cùng quy tắc mới viết cho Tuyết Trúc: “Phân phó xuống dưới đi.”

“Vâng.”

Phương Du không khỏi cảm khái, hài tử xuất thân từ nhà giàu đúng là biết việc hiểu lễ nghĩa, chỉ tiếc là xui xẻo phải gả cho nguyên chủ.

Kiều Hạc Chi thấy sự đã xử lý xong xuôi, liền thức thời nói: 

“Nếu không còn chuyện gì, ta cũng không quấy rầy chủ quân đọc sách nữa. Giờ còn sớm, ta đi đến tiệm may đặt quần áo mùa đông. Hôm nay vừa thu số đo vóc người hạ nhân xong, nghe nói chủ quân cũng muốn đặt cho họ vài bộ, mọi người đều rất cao hứng. Ta tranh thủ làm cho xong sớm, chủ quân cũng đỡ thêm một việc phải nhớ.”

Phương Du thu lại bút mực, bị Kiều Hạc Chi quan tâm tỉ mỉ như vậy làm cho có chút ngượng vì chính mình vốn định trốn việc:

 “Nếu ngươi muốn ra ngoài, vậy ta đi cùng ngươi một chuyến, cũng xem như không phụ lòng hạ nhân cảm kích. Đặt xong quần áo thì tiện thể ghé qua mấy cửa hàng trong nhà, tiện tay mang theo sổ sách về luôn.”

“Cùng… cùng ta đi?” Kiều Hạc Chi nhướn mày, không dám tin, hỏi lại một câu.

“Sao vậy? Có gì bất tiện à?”

“Không, không có!” Kiều Hạc Chi vội vàng lắc đầu, giống như sợ Phương Du đổi ý, hấp tấp đứng dậy: “Vậy ta đi chuẩn bị một chút!”

Phương Du mỉm cười gật đầu: “Đi đi, chuẩn bị xong thì ra cửa luôn, ta chờ ngươi ở ngoài.”

Kiều Hạc Chi xoay người ra khỏi phòng, tới cửa viện thì bước chân dừng lại một chút, gương mặt khó che nổi nụ cười. Từ trước đến giờ chưa từng cùng Phương Du ra ngoài một lần, hôm nay lại có thể cùng đi xem cửa hàng—trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

“Ti Vũ, nhanh chút, đừng để chủ quân chờ lâu.”

Nam tử vốn không câu nệ tiểu tiết, Phương Du chỉ khoác thêm một cái áo dày là rảo bước ra cổng chính.

Lúc này trước cửa đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa, xe làm bằng gỗ thô, trong xe chỉ đặt một tấm đệm đơn sơ, nhìn hết sức đơn giản. Đặt trước cửa lớn Phương gia với đèn lồng đỏ chói, lại càng lộ ra vẻ keo kiệt.

Tuyết Trúc nhìn thấy liền trách mắng: 

“Sao lại chuẩn bị chiếc xe thế này! Chủ quân mà ngồi xe này ra ngoài, ngươi bị hồ đồ rồi sao? Còn không mau đi đổi xe lớn của trong nhà!”

Tiểu gã sai vặt dắt ngựa vẻ mặt đầy ủy khuất:

“Tiểu nhân không biết là chủ quân cũng muốn ra ngoài. Là Ti Vũ cô nương nói chính phu muốn đi ra nên mới chuẩn bị chiếc này, tiểu nhân lập tức đi đổi!”

Phương Du nhướng mày một cái: “Đã chuẩn bị rồi thì cứ dùng xe này đi, đỡ phải phiền phức.”

Tuyết Trúc khuyên nhủ: 

“Chiếc xe ngựa này thường ngày là hạ nhân dùng khi ra xa nhà, xe cứng và lạnh, mùa hè thì còn thấy mát, nhưng đến mùa đông thì đúng là chịu tội. Trong nhà vẫn còn xe ngựa lớn, rộng rãi thoáng đãng, bên trong còn có lò sưởi, chính phu thân thể không tốt, ngồi xe kia mới thoải mái được một chút.”

“Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo.” Phương Du lại cười cười: “Vậy thì mau đi đổi xe ngựa lớn, chờ công tử ra thì kịp.”

Phu xe vội kéo chiếc xe ngựa nhỏ lui về sau. Phương Du nhìn theo mà khẽ lắc đầu: “Tiểu công tử thật sự sống quá đơn giản, sao còn chịu ngồi xe ngựa kiểu đó.”

Tuyết Trúc nhỏ giọng nói: 

“Chủ quân quên rồi sao? Chính phu xuất thân thương hộ, lại còn là thương tịch, không thể ngồi xe ngựa quá hoa lệ khi vào thành.”

Phương Du bừng tỉnh. Gần đây việc chèn ép thương nhân không chỉ là lời nói suông, mà ở đâu cũng đều bị hạn chế. Tuy rằng Kiều Hạc Chi đã gả vào Phương gia, theo lý thì đã là người nhà chồng, nhưng muốn đổi từ thương tịch sang sĩ tịch thì cũng phải đợi sau hai năm, do người nhà chồng mang ra quan phủ làm thủ tục mới được.

Trước đó, nếu không có chủ quân đi cùng thì Hạc Chi không thể cưỡi xe ngựa lớn vào thành. Dĩ nhiên, chỉ cần nhà chồng chịu bảo đảm, thì dù chưa đủ thời gian đổi hộ tịch, cũng vẫn có thể dùng xe lớn—chỉ là lấy địa vị hiện tại của Hạc Chi trong nhà chồng, hắn không đáng để mạo hiểm như vậy, sợ bị quan phủ gây khó dễ, làm liên lụy đến Phương gia.

Nói ra thì, Phương gia trước kia cũng chỉ là nông tịch, địa vị chẳng cao hơn ai. Về sau mới có người trong nhà đi thi, đậu đồng sinh, rồi vào quan phủ xin chuyển hộ tịch thành sĩ tịch.

Nếu không phải con thương nhân không được đi thi, không có quyền đổi hộ tịch nhờ đọc sách, thì cũng chẳng có nhiều người phải liên hôn để tìm đường đổi hộ tịch như vậy, chịu bao nhiêu oan ức và nhục nhã.

“Chủ quân đợi lâu rồi.”

Phương Du bị giọng nói cắt ngang suy nghĩ, quay đầu nhìn lại thì thấy Kiều Hạc Chi đã khoác thêm một chiếc áo choàng lông trắng dày dặn, chính là chiếc sáng nay khi đến sân Trần thị thỉnh an. Có lẽ là vội vàng chạy đến, trên má còn phớt hồng hai bên vì lạnh.

“Ngươi từ từ tới là được, ta cũng vừa mới bảo người đi đổi xe ngựa, còn phải chờ một chút.”

Vừa dứt lời thì chiếc xe ngựa lớn trong nhà đã tới nơi. Phương Du nhìn thoáng qua—quả thật rộng rãi. Xe làm bằng gỗ khắc hoa, mái vòm và rèm cửa đều là loại vải tốt, đúng kiểu che gió mùa đông hiện giờ đang thịnh hành. Hai người bước lên bằng bậc gỗ, bên trong ước chừng có thể ngồi được năm sáu người, ở giữa còn đặt một lò sưởi bằng than, ấm áp chẳng thua gì trong phòng. Đệm xe cũng được khâu kỹ, vừa mềm lại vừa ấm.

Phương Du ngồi thẳng một mông xuống cái đệm, tựa lưng thoải mái, rồi quay sang nói với Kiều Hạc Chi: 

“Chiếc xe ngựa trong nhà này thật không tệ, thời tiết lạnh thế này mà ra ngoài cũng không thấy buốt. Sau này nếu ngươi ra cửa thì cứ dùng xe này đi, thoải mái hơn cái xe nhỏ kia nhiều. Ngươi cũng thật là, cho dù không thể ngồi xe ngựa hoa lệ, cũng không đến mức chịu thiệt thòi mà đi ngồi cái xe đơn giản vậy chứ."

Kiều Hạc Chi đã quen sống trong nhà giàu, nhưng đúng là chưa từng có tư cách ngồi loại xe ngựa tốt như thế này, ánh mắt không khỏi nhìn chiếc xe ngựa lớn thêm vài lần, rồi mới quay đầu giải thích với Phương Du:

 “Trước đây trong nhà có người vì ngồi xe ngựa mà bị người khác vu cáo lên quan phủ, cuối cùng phải bồi thường trăm lượng bạc mới giải quyết được. Từ đó trở đi, phụ thân liền dạy người trong nhà phải ra ngoài thật giản dị, đơn giản thì cứ ngồi loại xe ngựa mộc mạc, đỡ để người khác bắt bẻ. Ta cũng đã quen như vậy.”

“Chuyện đã qua thì để nó qua, lúc trước điều kiện không đủ, giờ thì không cần bận tâm nữa.” Phương Du vừa nói, vừa kéo lò sưởi lại gần một chút: “Lại đây, sưởi tay một chút đi.”

Kiều Hạc Chi khẽ gật đầu, duỗi hai tay ra đặt gần bếp lò, thân mình cũng dịch gần Phương Du hơn một chút: “Cảm ơn chủ quân.”

“Cảm ơn ta cái gì, chuyện này vốn là nên làm.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play