Mấy ngày tiếp theo, đã đến lúc thu hoạch lúa mạch trong ruộng.

Nhà họ Lục có ba mẫu ruộng nước, bốn mẫu ruộng cạn, tuy lão đại đã phân gia, nhưng vẫn cùng người nhà xuống ruộng, đến lúc thu hoạch, một nhà lão đại về nhà ở, gần đây Triệu Ngọc Dung thai lớn, lúc nào cũng cần có người nhà chăm sóc, thêm nữa ở nhà làm việc ăn cơm gì đó cũng tiện hơn.

Lục Nhất Hòa phụ trách nấu cơm cho cả nhà, cho nên phải thức dậy sớm, lấy ra mấy cái trứng gà trong nhà kho, mỗi người một cái, lúc làm việc tốn sức thì cần phải bồi bổ nhiều hơn.

Lấy thêm thịt khô mà ngày thường không nỡ ăn cắt thành từng miếng nhỏ, xào cùng với ớt đã thái sợi, kẹp chung với bánh bột ngô, ăn lúc còn nóng mới ngon, ăn xong thì cả nhà đi ra ruộng.

Lục muội muội còn nhỏ, ăn xong thì ở nhà với Triệu Ngọc Dung, bầu bạn với nhau.

Lúc đến ruộng, không khí ở ngoài ruộng vô cùng nhộn nhịp, tranh thủ làm trước khi mặt trời mọc, nếu không với thời tiết này sẽ khiến cho mọi người bị cảm nắng.

Lục Nhất Lương lớn lên cao lớn, cả người cũng cường tráng, xuống ruộng là bắt tay vào làm việc, Lục Nhất Minh tuy nhỏ tuổi nhưng cũng rất có sức.

Mồ hôi chảy dọc theo gương mặt, trời nắng làm cho mặt của Lục Nhất Hòa đỏ hồng, cẳng tay cẳng chân đều bị cây cỏ quẹt ngứa, nhưng y cố nhịn không gãi, ráng làm cho xong.

Bầu trời xong xanh, không có một cụm mây nào, ánh mặt trời chíu rọi khắp mọi ngóc ngách, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng cũng không làm dịu đi cái nóng, mọi người vẫn phải ‘bán lưng cho trời’ mà làm việc.

Sắp tới giờ ngọ, Lục Nhất Hòa về trước nấu cơm.

Trong nhà, đại tẩu đã vo sạch gạo trước, Lục Nhất Hoa rửa mặt sạch sẽ rồi chuẩn bị nấu cơm.

Y cắt đậu đũa thành từng khúc rồi xào với thịt khô, thịt khô không cần bỏ nhiều muối, lại ra vườn hái ít dưa leo đem vào trộn với dấm và tỏi, rồi nấu thêm nồi canh cà tím. Y nấu với số lượng lớn, để lại phần cơm đủ cho 2 người, còn lại đem hết ra ruộng.

Mấy người ở ngoài ruộng đều mệt mỏi, dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, thấy Lục Nhất Hòa từ xa đến đưa cơm, cái bụng rỗng liên tục kêu vang.

Trước tiên Lục Nhất Hòa đưa cho mọi người ít trái cây ngâm nước lạnh giải khát trước, sau đó mới xếp cơm ra, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra bốn phía, thu hút sự chú ý của không ít người.

“Tay nghề của Hòa ca nhi thật tốt, mùi thơm này khiến ta cũng đói bụng.”

“Thẩm không chê thì tới ăn cùng ạ.”

“Không cần không cần, lão nhị nhà ta sắp đem cơm đến rồi.”

“…”

Mọi người đều rất đói, vùi đầu ăn cơm.

Lục Nhất Hòa ăn xong trước, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, thấy một bóng người có hơi quen mắt, lúc này mọi người đều đang nghỉ ngơi, ít ai còn làm việc trên ruộng, chỉ có người kia là làm việc không ngừng.

“Xuyên tử là người siêng năng, nhưng cũng là người có số khổ.” Lục mẫu nhìn theo hướng Lục Nhất Hòa đang nhìn, đột nhiên cảm khái: “Nương của nó bị bệnh qua đời, mấy năm sau cha nó cũng vì thương tâm quá độ mà đi theo, chỉ để lại nó và đệ đệ, một mình nó vừa lo liệu đồng ruộng trong nhà, vừa chăm sóc đệ đệ, là một hán tử giỏi giang.”

Trong lòng Lục Nhất Hòa kinh ngạc, chuyện lớn như vậy sao y chưa từng nghe qua?

“Nương, chuyện xảy ra khi nào?” Lục Nhất Hòa không nhịn được hỏi.

Lục mẫu lau mồ hôi, nói: “Ba năm trước, khi đó con ở nhà cữu cữu nên không biết, không lâu sau đó thì Xuyên tử cũng ra ngoài làm ăn, hình như cũng mới trở về thôi.”

“Một tháng trước.” Lục Nhất Minh nghe xong, cũng nói thêm vào.

“Sao đệ biết?”

“Văn tử nói với đệ.”

Thẩm Văn, chính là đệ đệ của Thẩm Xuyên, cũng là một thành viên trong nhóm bạn của Lục Nhất Minh.

Lục Nhất Hòa gật đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nói một câu: “Chơi với đệ ấy cho đàng hoàng đó.”

Lục Nhất Minh gật đầu: “Yên tâm, đệ xem đệ ấy như đệ đệ trong nhà, đệ còn che chở cho đệ ấy nữa kìa.”

“Nói linh tinh gì đó.” Lục mẫu thấy Lục Nhất Minh rung đùi đắc ý, quăng cho nhóc một cái hạt dẻ.

Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người lại tiếp tục làm việc.

Một lát sau, bóng dáng một thiếu niên mảnh khảnh chạy trên bờ ruộng, Thẩm Văn nhìn ca ca bận rộn làm việc mà thấy áy náy, vì thế bước nhanh hơn, vừa đi vừa gọi ca ca.

Thẩm Xuyên nghe thấy giọng của đệ đệ, tạm thời buông lưỡi hãi xuống, đi đến bên bờ ruộng, Thẩm Văn đưa hộp đồ ăn trong tay cho Thẩm Xuyên: “Ca, đệ tới trễ.” Nhóc không biết nấu cơm, ngày thường đều do ca ca nấu, hôm nay ca ca phải xuống ruộng, nhóc xung phong nhận việc nấu cơm đem ra ruộng cho ca ca, không ngờ lại làm hỏng bét.

“Không sao.” Thẩm Xuyên không để ý, mở hộp đồ ăn ra, bên trong có bốn cái màn thầu lớn và một đĩa cải trắng xào bị khét, chất lượng tuy không tốt nhưng số lượng lại nhiều. Thẩm Xuyên đang đói bụng, thế là lập tức ăn ngấu nghiến, cũng không để ý tới hương vị.

Thẩm Văn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ca của nhóc không chê bai đồ ăn nhóc làm, nên âm thầm thề, mấy ngày tiếp theo phải nấu cho đàng hoàng mới được.

“Văn tử.” Lục Nhất Minh từ xa đã nhìn thấy Thẩm Văn, nói với người nhà một tiếng thì chạy tới đây tìm nhóc, còn cầm theo mấy quả dại mọng nước và một chén củ cải muối: “Xuyên tử ca, đây là củ cải muối của nhị ca ta làm, huynh ăn thêm đi.”

Lục Nhất Minh không sợ người lạ, sau khi nhiệt tình chào hỏi 2 anh em Thẩm Xuyên xong thì chia trái cây cho mỗi người một nửa.

Thẩm Xuyên cũng không từ chối, nhìn nhóc cầm chén củ cải muối tới, ngoại trừ củ cải muối, còn có ít cà tím xào với thịt khô nữa, Thẩm Xuyên biết nhà họ Lục tốt bụng, hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Thẩm Xuyên mới trở về không lâu, so với ba năm trước đây, trong thôn không có thay đổi gì nhiều, chỉ có thêm mấy căn nhà mới, có người già đi cũng có thêm những đứa trẻ mới ra đời, phần lớn vẫn là những gương mặt quen thuộc, thôn dân vẫn tốt bụng chất phát như xưa, luôn quan tâm đến 2 huynh đệ họ, những điều này hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Những ngày tiếp theo, vẫn là Thẩm Văn đến đưa cơm trưa, thỉnh thoảng Lục Nhất Minh sẽ mang đến một ít đồ ăn, hoặc là ít thịt khô, hoặc là trứng vịt muối, cũng có khi là 1 đĩa củ cải muối.

Thẩm Xuyên đều nhận hết, ăn sạch sẽ, chờ sau khi hắn thu hoạch hết lúa mạch thì sẽ đi qua phụ nhà họ Lục một tay, mấy ngày nay Triệu Ngọc Dung không khỏe, Lục Nhất Hòa phải ở nhà chăm sóc nàng.

Thu hoạch xong lúa mạch thì lại thu hoạch đậu, việc này nhẹ nhàng hơn một chút, chỉ cần phu thê nhà họ Lục và Lục đại ca là đủ, Lục Nhất Hòa thì ở nhà nấu cơm.

Hôm nay trời lất phất mưa, Lục Nhất Hòa đội nón cói mang cơm ra ruộng cho người nhà, trên đường đi không có ai nhưng Lục Nhất Hòa cứ có cảm giác có người đi theo mình, mà mỗi lần quay đầu lại thì không thấy ai.

Lục Nhất Hòa không muốn tự mình dọa mình, y chỉ có thể đi nhanh hơn. Y mơ hồ nghe thấy được âm thanh gì đó, vừa quay đầu lại thì vô cùng hoảng sợ, nhìn thấy 3 con chó lớn không biết đi theo y từ khi nào, tuy 3 con chó gầy trơ xương nhưng lại đang nhe răng gầm gừ, rất hung dữ.

Nghĩ đến có lẽ là do mùi thơm của đồ ăn đang cầm trong tay thu hút đám chó hoang, trong lòng Lục Nhất Hòa thầm nghĩ không xong rồi, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, y không dám lộn xộn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám chó, ý muốn tăng thêm khí thế cho mình, đáng tiếc đám cho hoang dường như nhìn thấu được y chỉ là một tên miệng cọp gan thỏ, không bị dọa lui mà còn nhe răng từng bước tới gần y.

Lục Nhất Hòa theo bản năng lui về sau, không ngờ lại dẫm phải một hòn đá, trượt chân một cái, y vừa động thì giống như ra tín hiệu cho đám cho trước mặt, chúng nó đồng loạt xông tới, Lục Nhất Hòa sợ tới mức hét lên một tiếng, vẫn ôm chặt hộp cơm trong tay.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cánh tay Lục Nhất Hòa được một bàn tay ấm áp nắm lấy, vốn dĩ tưởng rằng mình sẽ ngã ra nhưng thân thể lại vững vàng trở lại, cơn đau trong tưởng tượng không xảy ra, ngược lại nghe thấy tiếng rên của đám cho hoang kia.

Trong tay Thẩm Xuyên cầm một cây gỗ, sau khi hắn đánh 1 trong số 3 con chó hoang sức đầu mẻ trán xong, 2 con còn lại đương nhiên không dám tiến lên, Thẩm Xuyên cao lớn, chó hoang đương nhiên không dám tấn công người cao lớn như hắn, huống chi 1 trong 3 con đã bị đánh tàn nhẫn, vì thế chỉ có thể không cam lòng mà bỏ chạy.

“Ngươi sao rồi?” Thẩm Xuyên buông tay Lục Nhất Hòa ra, không ngờ ca nhi lại kéo góc áo của hắn.

Lục Nhất Hòa bị dọa, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy: “Ta…ta không sao.”

Thẩm Xuyên thấy ca nhi đứng không vững, sắc mặt trắng bệt, giọng nói cứng nhắc của hắn cũng mềm hơn: “Ngươi đừng sợ, chúng nó đã bị ta đuổi hết rồi.”

Lục Nhất Hòa gật đầu, hít sâu vài hơi, tim cũng không còn đập nhanh như lúc nãy nữa: “Cảm ơn ngươi.”

Thẩm Xuyên ‘ừ’ một tiếng, thấy ca nhị đã an toàn, nên định rời đi.

Lục Nhất Hòa vẫn còn nắm góc áo của người ta, nhất thời Thẩm Xuyên cũng không di chuyển được, cho rằng y còn sợ hãi, nên hỏi thăm xem y đi đâu rồi hộ tống y đi một đoạn.

Chỉ là hôm nay hắn thật sự có việc, đến chỗ cách đồng ruộng không xa thì dừng lại: “Được rồi, chó hoang sẽ không đuổi theo đến đây đâu.”

Lục Nhất Hòa ngẩng ngơ đi theo hắn cả một đoạn đường, còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Xuyên đã đi xa rồi. Trong lòng Lục Nhất Hoàn hơi ảo não, sao đến lúc cần thiết lại không nói chuyện chứ. Trong lòng y rất cảm kích, nghĩ lần sau có dịp gặp lại phải cảm hơn hắn đàng hoàng mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play