Gà gáy không lâu, Lục Nhất Hòa liền thức dậy cầm rổ đi lượm trứng gà, nhà y nuôi 7- 8 con, trong đó có 2 con gà trống, còn lại đều là gà mái.

Xuân về hoa nở, thỉnh thoảng lại có vài cơn mưa phùng, cỏ gà mọc um tùm tươi tốt, giun đất cũng nhiều hơn, hơn nữa Lục Nhất Minh thường xuyên ra sông bắt tôm nhỏ cá nhỏ cho gà ăn, mấy ngày nay, ngày nào cũng có 5- 6 cái trứng gà, chất lượng đều rất tốt.

Cỏ gà (cỏ kê) là cỏ chuyên dành cho gà vịt ăn.

Từ sau khi đại tẩu mang thai, trong nhà không để dành trứng mang ra chợ bán nữa, mà đều để dành cho đại tẩu bồi bổ cơ thể, Lục Nhất Hòa ở trong phòng đếm trứng gà, khoảng 20 trứng, y nghĩ khoảng 2 ngày nữa sẽ đem qua cho đại tẩu.

Lục Nhất Hòa cất trứng gà xong, đeo sọt lên lưng chuẩn bị đi cắt thêm cỏ gà, ngày hôm trước Lục mẫu đã dặn, để bà nấu cháo sáng cho, nên Lục Nhất Hòa không nhóm lửa, chỉ lấy theo 2 cái bánh nếp rồi đi lên núi.

Đi ngang qua nhà Trần Tiểu Trúc, Lục Nhất Hòa đứng ở bên ngoài đợi, chốc lát sau Trần Tiểu Trúc cũng cầm sọt tre đi ra ngoài.

Trần Tiểu Trúc thấy Lục Nhất Hòa thì bước chân nhanh hơn, thân mật kéo tay y dúi vào trong đó 2 quả hạnh.

Trần Tiểu Trúc là con lớn trong nhà, sau cậu là 2 đệ đệ, những món ngon như quả hạnh này thường không tới phiên cậu, nương nhà Trần Tiểu Trúc rất bất công, một cái bánh bao của cậu cũng muốn bẻ ra làm ba.

Thấy Lục Nhất Hòa nhìn mình, Trần Tiểu Trúc lén nói nhỏ: “Là Tần Phong cho ta.”

Mấy ngày không gặp, hình như tình cảm của 2 người lại tốt hơn một chút, Lục Nhất Hòa nghe vậy thì không nói thêm gì, sợ tai vách mạch rừng, những tin đồn nhảm nhí truyền đi có thể hại chết người.

Chờ đến khi 2 người đi xa, hoàn toàn không nhìn thấy những mái nhà trong thôn nữa, mới tiếp tục trò chuyện về chủ đề lúc nãy.

“Nương ngươi biết chuyện chưa?” Lục Nhất Hòa hỏi Trần Tiểu Trúc.

Trần Tiểu Trúc lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Ta chưa nói qua, nhưng mấy ngày nay huynh ấy có gặp ta, có đôi khi giúp ta cuốc đất này nọ, ta thấy chắc nương ta cũng biết rồi.”

“Vậy Tần Phong nói như thế nào?” Lục Nhất Hòa hỏi.

“Huynh ấy cũng muốn tới nhà ta cầu hôn, nhưng mà…” 

Lục Nhất Hòa lại hỏi: “Nhưng mà sao?”

Trần Tiểu Trúc hơi ủ rũ: “Nương không biết nghe được tin tức từ đâu, nói ta có một người biểu huynh lầm ăn phát đạt, một lòng một dạ muốn lôi kéo mối quan hệ này.”

Lục Nhất Hòa thấy cậu khó chịu liền an ủi: “Bát tự còn chưa xem, ngươi đừng quá lo lắng.”

Trần Tiểu Trúc gật đầu, sợ cảm xúc của mình làm ảnh hưởng đến Hòa ca nhi, lập tức nở nụ cười, kéo Hòa ca nhi đi hái cỏ gà.

Cỏ gà phì nhiêu, 2 người lại đi sớm, chờ bọn họ hái được đầy sọt mới bắt đầu thấy có nhiều người lục tục đi vào núi.

“Lâm ca sao, ngươi cũng đi hái cỏ gà sao?” Trần Tiểu Trúc thấy bóng dáng một ca nhi mảnh khảnh đang đi tới gần mình thì chào hỏi, người đó là phu lang của con trai cả nhà họ Lâm, Tô Tử Thanh.

Tô Tử Thanh không cao, bộ y phục vải bố màu nhạt càng khiến cả người Tô Tử Thanh trở nên gầy nhỏ hơn, nghe được giọng nói, Tô Tử Thanh ngẩng đầu cười nhẹ, nhưng dáng vẻ lại không có sức sống: “Là Trúc ca nhi và Hòa ca nhi à, 2 người đi sớm vậy sao?”

Lục Nhất Hòa thấy gương mặt Tô Tử Thanh tái nhợt, nhịn không được hỏi thăm: “Lâm ca sao, ngươi không được khỏe hả?”

Tô Tử Thanh xua tay: “Không có gì, là bệnh cũ thôi.”

Bọn họ trò chuyện thêm vài câu, sau đó Tô Tử Thanh đeo sọt chậm rãi đi xa.

Lục Nhất Hòa không yên tâm nhìn bóng dáng Tô Tử Thanh, sợ Tô Tử Thanh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, cho đến khi không thấy bóng người nữa mới quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt Trần Tiểu Trúc muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

Trần Tiểu Trúc ấp a ấp úng nửa ngày, vẫn quyết định nói ra: “Ta nghe nương ta và mấy thẩm thẩm hàng xóm nói chuyện, nói Lâm ca sao…không lâu trước đây đã đẻ non…” Trần Tiểu Trúc không muốn để Lục Nhất Hòa nghĩ cậu là người nhiều chuyện, nhưng lại nhịn không được bất bình thay cho Tô Tử Thanh.

“Lúc đầu ta cũng không biết chuyện này có thật không, nhưng trong đó có một thẩm đã gặp được Lâm ca sao ngất xỉu ngoài đường, sau đó gọi người nhà họ Lâm đến mới biết được, cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng chắc chắn có liên quan đến nhà họ Lâm.”

Trần Tiểu Trúc kể đến cuối cùng vẫn còn bất mãn: “Tính tình Lâm ca sao rất tốt, vậy mà Lâm thẩm còn gây khó dễ cho người ta, đẻ non mà còn bắt Lâm ca sao làm việc nhà.”

Lục Nhất Hòa gật đầu, lúc trước y cũng có gặp Lâm ca sao vài lần, không có lần nào mà Lâm ca sao không cười, tính tình ôn hòa, có đôi khi còn cho y mấy khối điểm tâm, là một người rất tốt.

Về đến nhà, Lục Nhất Hòa lấy cỏ gà ra băm nhuyễn rồi cho gà ăn. Người một nhà ngồi xung quanh bàn, mỗi người một chén cháo ăn kèm với củ cải muối thái sợi.

Lục mẫu nhìn ra ngoài sân nói nhân lúc thời tiết tốt, lấy chăn ra phơi, Lục Nhất Hòa đồng ý, cùng Lục Nhất Minh đem tất cả chăn của mọi người ra phơi.

Bên kia, Tô Tử Thanh thật sự không khỏe, chỉ hái nửa sọt cỏ gà, vốn tưởng rằng về nhà sẽ lại bị bà mẫu mắng, không ngờ bà chỉ bĩu môi mà không nói gì, còn chưa kịp thở phào, Lâm thẩm liền lôi kéo tay của Tô Tử Thanh, nở nụ cười không mấy thật lòng: “Thanh ca nhi, mấy ngày nay khiến ngươi chịu ấm ức rồi.”

Tô Tử Thanh đã sớm biết người nhà này là cái dạng gì, nghe xong cũng không thấy cảm kích, chỉ cười cười cho có lệ.

Lâm thẩm thấy Tô Tử Thanh dầu muối không ăn, cũng lười giả bộ tốt bụng, nhưng còn có chuyện quan trọng cần làm, qua 2 ngày nữa mới xử lý Tô Tử Thanh sau, lập tức khôi phục dáng vẻ tươi cười, nói: “Ta nghe biểu tẩu nói, hôm nay ngươi gặp được…ờ…Hòa ca nhi của nhà họ Lục phải không?”

Tô Tử Thanh nghe xong thì hiểu nguyên do, Lâm nhị đã tới tuổi lấy vợ, để ý Hòa ca nhi, nhờ người tìm hiểu một chút nhưng không đạt được kết quả, bây giờ mới tìm đến Tô Tử Thanh.

“Chỉ nói chuyện với Trúc ca nhi 2 câu.” Tô Tử Thanh tránh nặng tìm nhẹ, Hòa ca nhi là người tốt, nên tìm nhà chồng tốt hơn.

Lâm thẩm nghe xong thì tức giận, giọng nói mang theo chút cảnh cáo: “Lời gì nên nói, lời gì không nên nói, ngươi tự suy nghĩ đi.”

Tô Tử Thanh lười cãi nhau với bà, đặt sọt cỏ gà xuống, tự mình đi vào nhà.

Lâm thẩm phun một ngụm nước bọt xuống đất, nghiến răng mắng: “Đồ yểu mệnh.”

Trong phòng, Lâm Bình thấy Tô Tử Thanh sắc mặt tái nhợt đi vào, đau lòng phu lang nhưng không có dũng cảm nói chuyện với nương, chỉ có thể rót cho phu lang ly trà nóng, Tô Tử Thanh không từ chối, cách một làn hơi nước mông lung hình hán tử trước mặt, lúc trước thấy người này cũng tốt, nhưng bị đối xử tệ ngần ấy năm, chút tốt đẹp ấy đã không còn.

“Lâm Bình, chúng ta hòa ly đi.” Giọng Tô Tử Thanh không nhỏ nhẹ, nhưng lại giống như tạo ra một trận sóng to gió lớn.

Hán tử trầm mặc kiệm lợi nghe xong thì đỏ hốc mắt, bàn tay đặt lên bàn cũng run rẩy, nửa ngày cũng không thể nói ra chữ ‘được’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play