Tết hàn thực là một ngày tết truyền thống của dân gian, còn được gọi là ‘tết ăn lạnh’.
Trong ngày này, nhà nhà đều chuẩn bị đồ ăn, đa số là các món ăn lạnh.
Sáng sớm, trong sân nhà họ Lục đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn, món chính là bánh nếp lá ngải hấp, còn có món thịt heo đông lạnh ‘Khương thị’.
Sáng sớm, Lục mẫu đã rửa sạch tất cả lá ngải, đợi cho ráo nước thì băm nhuyễn, trộn thêm bột nếp vào nhồi thành một khối, Lục Nhất Hòa và Lục Nhất Minh thích ăn mặn, cho nên một nửa mẹ Lục trộn thêm trứng gà làm nhân, Lục phụ và Lục Nhất Hiểu thích ăn ngọt nên làm nhân đậu tán nhuyễn.
Vẫn như mọi năm là mấy chục cái, ngoại trừ một nhà lão đại, còn đưa một ít cho nhà cữu cữu của Lục Nhất Hòa, nhà hàng xóm gần kề cũng đưa một ít.
Lục Nhất Hòa ăn một cái có nhân lòng đỏ trứng, sau đó lấy cái rổ bỏ đầy đủ 2 loại nhân đưa qua cho nhà đại ca.
“Hòa ca nhi đi đâu đó?”
“Đến nhà đại ca ạ.”
“Hòa ca nhi, có gì trong rổ vậy, nghe thơm quá.”
“Nếu Lâm thẩm thích thì lấy một cái ăn thử đi ạ.”
“…”
Trên đường đi, đại thúc hay đại thẩm nào thấy Lục Nhất Hòa cũng hỏi thăm, Lục Nhất Hòa kiên nhẫn trả lời từng người, người trong thôn nhiệt tình như vậy đó, nhưng tất cả mọi người đều rất tốt bụng.
Lục Nhất Hòa cầm rổ bánh đưa cho nhà đại ca xong cũng không ở lại lâu, chỉ nói nương kêu trở về nhà sớm, Triệu Ngọc Dung nghe xong cũng không cưỡng ép, cứng rắn đưa một túi đường mạch nha cho Lục Nhất Hòa mang về nhà.
Lục Nhất Hòa cầm rổ không về nhà, trên đường lại suy nghĩ vu vơ gì đó mà không chú ý tới người đi phía trước, chờ đến khi phản ứng lại thì đã đụng mạnh vào một bức tường thịt.
Người bị đụng còn chưa lên tiếng, Lục Nhất Hòa phía sau là kêu lên đau đớn.
“Không sao chứ?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng, Lục Nhất Hòa mới biết mình đã đụng trúng người nào đó.
Chóp mũi bị đau khiến cho Lục Nhất Hòa cảm thấy khó chịu, vì thế 2 mắt ngấn lệ ngẩng đầu nhìn xem người phía trước là ai, lại không ngờ hán tử lạnh nhạt lúc đầu bây giờ lại thay đổi thái độ.
“Ngươi bị đụng đau sao?” Giọng điệu của Thẩm Xuyên không quá lạnh lùng nhưng cũng không quá dịu dàng.
Lục Nhất Hòa nhìn hán tử trước mặt cao lớn, đĩnh đạc, có thể thấy được một thân cơ bắp phía sau bộ y phục vải bố màu xám, một cơ thế rắn chắn có lực, là do mình sai trước, nhưng hắn lại mở lời trước, nói thêm gì nữa cũng không ổn, vì vậy chỉ có thể lắc đầu.
Trong lòng Thẩm Xuyên muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra, chỉ đành đứng đó nhìn ca nhi đi càng lúc càng xa.
Bên này Lục Nhất Hòa vừa về đến nhà, Lục Nhất Minh đã chú ý đến cái mũi đỏ hồng của y, lại nhìn thấy khóe mắt y còn đọng nước mắt nên tường nhị ca mình bị ức hiếp, lập tức nổi giận đùng đùng vén tay áo lên truy hỏi: “Nhị ca, ai ức hiếp huynh?”
Lục Nhất Hòa vừa cảm động lại vừa buồn cười: “Làm gì có ai ức hiếp ta chứ, chỉ là trên đường trở về bị đụng trúng một chút thôi.”
“Thật sao?” Lục Nhất Minh nhướng mày, có vẻ không tin.
“Không phải hôm nay đệ muốn theo bọn Đại Tráng ra ngoại ô chơi sao? Lấy 2 cái bánh nếp ăn rồi đi đi, đừng để bọn chúng chờ lâu.” Lục Nhất Hòa xoa đầu đệ đệ, đưa thêm một khối mạch nha trong túi cho nhóc cầm theo.
Lục Nhất Minh thấy nhị ca thật sự không sao, ngoài miệng la hét không cho sờ đầu, sờ đầu sẽ không cao linh ta linh tinh, rồi cầm lấy khối mạch nha cười toe toét chạy đi chơi.
Lục Nhất Hòa nhìn đệ đệ đi xa, nghĩ đến nhóc nói muốn cao lớn hơn, không khỏi nhớ tới hán tử lúc nãy, không biết ăn gì mà lớn lên vừa cao lại vừa cường tráng, tìm khắp thôn này cũng không được mấy người như hắn, y ở trong sân nghĩ đến ngây ngốc, đến khi định thần lại thì đỏ mặt đi vào nhà.
Bánh nếp đã làm xong, thịt heo đông lạnh cũng đã hầm đến mềm rục. Lục mẫu lấy rổ dẫn Lục Nhất Hòa và Lục Nhất Hiểu đi lên trên trấn, 2 ngày sau tết hàn thực là thanh minh, chuyện cúng bái tổ tiên ông bà đều diễn ra vào ngày đó, cho nên hôm nay tranh thủ lên trấn mua đồ.
Nếu từ thôn Lạc Hà mà đi bộ đến trấn thì mất một canh giờ, mấy năm trước gia đình còn khó khăn, Lục mẫu không nỡ để ca nhi đi bộ xa như vậy, đều hẹn đi cùng với Vương thẩm nhà bên cạnh.
Sau khi lão đại thành thân, thường xuyên đi ra ngoài làm công trợ cấp ít tiền cho gia đình, năm nay mới tốt lên một chút, Lục mẫu cũng không tiếc mấy văn tiền để ca nhi và tỷ nhi ngồi xe bò lên trấn.
Lục muội muội lần đầu tiên được ngồi xe bò lên trấn, gương mặt nhỏ vui đến đỏ bừng, có thể lên trấn, Lục Nhất Hòa cũng vui vẻ, nhưng mà do lớn rồi, nên không có biểu hiện rõ ràng như muội muội.
“Lục thẩm, năm này Hòa ca nhi 17 rồi phải không? Dáng vẻ càng ngày càng xinh đẹp.” Vương thẩm cũng ngồi cùng xe bò với bọn họ, nhìn Lục Nhất Hòa yên tĩnh ngồi một bên, cười nói với Lục mẫu.
Lục mẫu nắm tay ca nhi cười: “Vương thẩm nhớ kỹ quá, đúng là sắp 17 rồi, ta và cha nó đều xuất thân nông dân, may mắn mới có được ca nhi như nó.”
“Ôi…nên sớm tìm nhà xem mắt đi thôi.” Nhóm thím xung quanh nghe 2 người nói chuyện cũng đều mồm năm miệng mười hỏi thăm, thời buổi này, nhà ai có ca nhi hay tỷ nhi xinh đẹp đều bị để ý.
“Từ từ cũng được.” Lục mẫu thấy mọi người khen con mình thì cũng tự hào, nhưng không bộc lộ ra nhiều: “Thúy Hà nhà ngươi cũng không tệ, 2 chúng nó cũng xấp xỉ tuổi nhau, có vừa ý ai chưa?”
Mấy người bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, quãng đường có xa mấy cũng không quan tâm, chỉ một chốc lát sau liền tới nơi, xuống xe thì mạnh ai nấy đi.
“Ta nghe Vương thẩm nói, tiểu tử nhà họ Lâm cũng không tệ.” Lục mẫu nắm tay Lục muội muội, tay còn lại kéo tay Lục Nhất Hòa, nói tin tức mà bà nghe được cho y: “Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.”
Lục Nhất Hòa lắc đầu: “Chuyện này không vội, nương, con còn muốn ở nhà cùng nương và cha mà…”
“Con tự mình quyết đi, chuyện trong nhà không cần còn lo lắng, nếu có người vừa ý thì nói với ta, đừng có bỏ lỡ lương duyên của mình.”
“Đã biết.”
Hôm nay trên trấn rất náo nhiệt, từ đầu đường đến cuối đường đều có nhiều sạp nhỏ bày bán đồ, ba người đi một vòng đã mua đầy đủ đồ cần mua, lại mua thêm vài món điểm tâm mang về nhà, tuy Lục muội muội không ồn ào đòi đồ chơi hay đồ ăn gì, nhưng Lục Nhất Hòa thương bé, mua cho bé một xâu kẹo hồ lô.
Đi được một đoạn, Lục Nhất Hòa thấy bé ăn vài viên thì không ăn nữa, vẫn luôn cầm trên tay, cho rằng muội muội không nỡ ăn, Lục Nhất Hòa nói: “Hiểu Hiểu, sao không ăn? Ăn hết ca ca lại mua thêm cho muội, được không?”
Lục Nhất Hiểu lắc đầu: “Mấy viên này để dành cho tam ca.”
Lục Nhất Hòa vuốt tóc muội muội, khẽ cười: “Vậy để nhị ca bỏ vào bao giấy dầu nha, nếu không ngoài trời nóng, đường sẽ chảy hết.”
Lục Nhất Hiểu gật đầu, đưa xâu kẹo hồ lô cho Lục Nhất Hòa.
Lục mẫu bên cạnh nhìn 2 anh em, trong lòng ấm áp.
Lục Nhất Hiểu coi như được Lục Nhất Hòa nuôi lớn, lúc sinh bé ra cả nhà rất khó khăn, đừng nhìn Lục Nhất Hiểu bây giờ ngoan ngoãn vậy, thật ra hồi nhỏ rất hay quấy khóc, cả ngày Lục Nhất Hòa phải ôm hoặc cõng bé trên lưng.
Lục Nhất Lương phải ra ruộng làm việc, Lục Nhất Minh lúc đó còn nhỏ, chỉ còn lại Lục Nhất Hòa, vừa cho gà vịt ăn, vừa phải chăm sóc đệ muội, Lục mẫu nghĩ, có phải vì lúc nhỏ như vậy, nên Lục Nhất Hòa hình thành tính cách không tranh không đoạt, luôn luôn khiêm tốn, một bên thấy y biết cách chăm sóc cho đệ muội, một bên lại cảm thấy vô cùng có lỗi với ca nhi của mình.
Ba người mua đồ xong thì quay trở lại địa điểm ban đầu, rồi ngồi xe bò trở về nhà.
Về nhà, Lục Nhất Hiểu đưa kẹo hồ lô cho Lục Nhất Minh, lớp đường ở bên ngoài có hơi chảy, nhưng Lục Nhất Minh không hề ghét bỏ mà ăn hết, còn lấy quả dại mình hái được ở bên ngoài chia cho muội muội, sau đó dẫn bé đi bắt bướm.