Lục Nhất Minh bắt được 2 con cá không lớn, Lục Nhất Hòa lấy gừng khử mùi tanh trước, rồi nấu một nồi canh cá thơm ngon, kêu Lục Nhất Minh bưng một bát qua cho đại ca.
Mấy tháng trước còn cảm thấy canh cá tanh, Triệu Ngọc Dung uống canh cá mà Lục Nhất Hòa hầm lại cảm thấy ngon hơn nhiều.
Không biết Lục Nhất Hòa nấu như thế nào, canh không có mùi tanh, mà còn rất tươi ngon.
Lục Nhất Lương thấy tức phụ thích uống, cứ cách vài bữa thì đi mua một con cá nhờ Lục Nhất Hòa nấu hộ để bồi bổ, đệ muội nhà họ Lục cũng được ăn ké.
Mấy ngày nay ăn thức ăn mặn, Lục Nhất Hòa hơi ngán, thừa dịp buổi tối hôm qua trời đổ mưa nhỏ, đeo sọt lên lưng lên núi tìm rau dại.
Không khí trên núi có hơi thở của cỏ cây, mưa tối hôm qua không phải quá lớn, cho nên đường đi không quá trơn, chỉ là có hơi ướt.
Đều nói ‘mưa xuân quý như vàng’, nhìn bên dưới rễ cây và bụi cỏ, Lục Nhất Hòa cảm thấy lời này nói không sai.
Cỏ xanh còn dính sương, hoa trên núi nở rực rỡ, phóng tầm mắt nhìn ra xa đẹp vô cùng.
Sương sớm làm ướt ống quần của Lục Nhất Hòa, y đi sớm, trên núi không có người, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu trong núi.
“Hòa ca nhi ~”
Đột nhiên Lục Nhất Hòa nghe thấy có người kêu mình.
Lục Nhất Hòa xoay người, nhìn thấy Trần Tiểu Trúc mặc áo bông màu vàng nhạt, vẫy tay chạy tới chỗ y, khi tới nơi, Trần Tiểu Trúc vừa thở dốc vừa nói: “Hòa…Hòa ca nhi, ngươi tới…tới đây lâu chưa?”
“Không lâu, mới nửa canh giờ thôi.” Lục Nhất Hòa vỗ lưng Trần Tiểu Trúc: “Ngươi từ từ hít thở đi.”
Sau khi thở hổn hển xong, cuối cùng Trần Tiểu Trúc mới ổn định hơi thở của mình.
Cậu nghiêng đầu nhìn cái sọt được Lục Nhất Hòa xếp nấm và rau dại gọn gàng trong đó, có chút hâm mộ, nói: “Hòa ca nhi, ngươi thật giỏi, nấm cũng hái tốt như vậy.”
Tuy rau dại vẫn còn dính bùn nhưng được xếp gọn gàng, khiến ai nhìn thấy cũng đều thích.
Lục Nhất Hòa đưa cho cậu một cái lá cây lớn, nói: “Ngươi lót vài cái lá cây này xuống dưới đáy sọt, đặt rau dại ngươi hái vào sẽ sắp xếp hơn.”
Trần Tiểu Trúc cầm lá cây, lót bên dưới sọt ngay ngắn như Lục Nhất Hòa nói, sau đó cười với Lục Nhất Hòa: “Hòa ca nhi, ngươi thật tốt.”
Sau đó 2 người cùng nhau đi tìm nấm, vừa đi vừa trò chuyện, nói những chuyện xảy ra trong thôn, đến khi nhìn lại thì sọt của 2 người đều nặng hơn rồi.
Chờ đến khi mặt trời lên cao, nắng nóng hơn, 2 người cùng nhau trở về.
Đường mòn trên núi mọc nhiều hoa dại nhỏ, từng cụm từng cụm hồng hồng tím tím, rất dễ thương, Trần Tiểu Trúc vừa đi vừa hái hoa, chốc lát sau đã hái được một bó to, nhìn xinh đẹp cực kỳ.
Lục Nhất Hòa thích nhất là hoa quế tháng tám, đối với mấy loại hoa khác chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của Trần Tiểu Trúc, cũng đi theo hái một ít, nhưng đa số là hoa màu vàng nhạt.
Trần Tiểu Trúc cầm hoa, nhìn gương mặt trắng hồng của Lục Nhất Hòa, nhịn không được giơ bó hoa lên gần mặt y, cực kỳ hâm mộ nói: “Hòa ca nhi, ngươi thật xinh đẹp, gương mặt tươi sáng như cánh hoa vậy.”
Lời này tuy hoa khoa trương, nhưng trong mắt Trần Tiểu Trúc, Lục Nhất Hòa thật sự rất xinh đẹp, tìm hết cả cái thôn này, cũng không ai đẹp như y.
Cậu tuy hâm mộ nhưng không ghen ghét, lời khen đều rất chân thành.
Lục Nhất Hòa quay đầu nhìn Trần Tiểu Trúc, gương mặt tròn tròn, mắt hạnh long lanh, cũng thật lòng nói: “Ngươi cũng đẹp, đôi mắt ngươi giống như hồ nước vậy.”
Trần Tiểu Trúc được khen mà ngượng ngùng, đột nhiên nói: “Ngươi cũng nói giống như Tần Phong, huynh ấy cũng nói như vậy á.”
“Tần Phong?” Lục Nhất Hòa nhanh chóng bắt được điểm quan trọng, thấy Trần Tiểu Trúc giật mình đỏ mặt, chợt hiểu ra: “Chuyện từ khi nào vậy?”
Trần Tiểu Trúc ấp a ấp úng, nhưng nghĩ Lục Nhất Hòa là bạn tốt nhất của mình, hơn nữa Hòa ca nhi không phải là người nhiều chuyện, nên mới nói ra: “Mấy hôm trước ở trên núi, ta đi hái hương xuân xém chút bị té ngã, là huynh ấy đỡ ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Ta muốn cảm tạ huynh ấy, cho nên giúp huynh ấy vá lại cái áo bị nhánh cây quẹt rách, sau đó huynh ấy bắt cá dưới sông tặng ta…”
Lục Nhất Hòa nghe tới đây thì hiểu, hai người thường xuyên qua lại, đều cố ý tìm cách gặp nhau.
Đã là cố ý, tuổi tác cũng phù hợp để thành thân, ở chung cũng không sao, chỉ là nghe thấy thời gian quen nhau không dài, nên cần phải xem lại.
Thật ra Lục Nhất Hòa biết người tên Tần Phong này, tuy chưa gặp qua, nhưng danh tiếng nhà họ Tần ở trong thôn cũng không tồi.
Tần thúc Tần thúc sao đều là người nông dân hiền hậu, ngày thường không có mâu thuẫn với ai, chắc con trai của họ cũng không tồi.
Trần Tiểu Trúc ngượng ngùng, không muốn tiếp tục nói chuyện của mình nữa, liền đổi chủ đề: “Ngươi có người vừa ý chưa?”
Lục Nhất Hòa lắc đầu.
“Cũng đúng, ngày thường ngươi hay ở nhà chăm sóc đệ muội, không thì đi lên núi, hình như hán tử trong thôn cũng chưa gặp được mấy người, nhưng mà ta có nghe nói cũng có vài người tốt.” Trần Tiểu Trúc cười giảo hoạt: “Hay là ta đi hỏi thăm giúp ngươi.”
Nghe Trần Tiểu Trúc nói xong, Lục Nhất Hòa vẫn bình tĩnh nhướng mày nhìn cậu: “Ngươi không sợ Tần Phong biết ngươi đi hỏi thăm hán tử khác hả?”
“Được lắm Hoa ca nhi, ngươi dám chọc ghẹo ta.” Trần Tiểu Trúc đỏ mặt, muốn chạy tới nhéo mặt Lục Nhất Hòa, Lục Nhất Hòa cao hơn Trần Tiểu Trúc, chân cũng dài hơn, mới mấy bước đã bỏ xa cậu.
Ở phía xa, vốn dĩ Tần Phong nghe giọng Trần Tiểu Trúc thì định tới gặp cậu, nhưng lại thấy cậu đùa giỡn với một ca nhi khác, cho nên hơi ngại, cứ đứng tại chỗ do dự có nên về không.
“Sao vậy?” Hán tử mặt y phục bằng vải bố màu xanh lơ hình như là bằng hữu của Tần Phong lên tiếng hỏi.
“Là Trúc ca nhi.” Tần Phong nói với Thẩm Xuyên.
Nhãn lực của Thẩm Xuyên không tồi, nhìn thấy 2 ca nhi ở phía xa.
Mấy ngày trước, Tần Phong nói mình vừa ý một ca nhi rất xinh đẹp, nếu gia đình không phản đối, ít ngày nữa muốn đến thưa chuyện với gia đình ca nhi đó.
Gặp được người vừa ý, Thẩm Xuyên đương nhiên là mừng cho Tần Phong, chỉ là, hắn nhìn ca nhi mặc y phục màu lam nhạt đang chạy phía trước kia, đôi mày chậm rãi nhíu lại.
Tần Phong không chú ý đến vẻ mặt của Thẩm Xuyên, cứ liên tục khen ngợi người trong lòng của mình, nói nửa ngày mới phát hiện hình như Thẩm Xuyên không nghe.
Giơ tay vẫy vẫy trước mặt Thẩm Xuyên, Tần Phong khó hiểu hỏi: “Nghĩ gì mà tập trung như vậy, chẳng lẽ nghĩ tới ca nhi tỷ nhi nhà ai sao? Ngươi cũng tới tuổi rồi…”
Thấy Tần Phong chuẩn bị lải nhải, Thẩm Xuyên nhanh chóng ngắt lời: “Cũng trễ rồi, đừng để về trễ rồi bị mắng.”
“Da mặt mỏng vậy, trai lớn cưới vợ…”
Tần Phong còn đang đắc ý nói tới nói lui, Thẩm Xuyên tăng nhanh bước chân đi về phía trước, Tần Phong lập tức đuổi theo: “Được rồi, được rồi, ta không nói nữa…từ từ đợi ta…”
Hai hán tử cao lớn dần đi xa.
Hoa dại dưới bờ ruộng lay động theo gió, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, mùa của vạn vật sinh trưởng tới rồi.