Vừa mới gieo trồng vụ xuân xong, đối với nông dân chính là hoàn thành một chuyện lớn, tuy nhà họ Lục đông người, nhưng bận rộn mấy ngày liên tiếp, ai cũng mệt mỏi.

Khó khăn lắm Lục Nhất Hòa mới ngủ được một giấc ngon, cảm thấy mệt mỏi mấy ngày trước đều tan biến mất.

Lục Nhất Hòa rửa sạch gạo rồi cho vào nồi, lấy thêm một ít táo đỏ, đậu phộng ở kế bên bao gạo bỏ chung vào nồi cơm, mấy ngày nay người nhà đều mệt mỏi lắm rồi, cần ăn ngon để bồi bổ.

“Hòa ca nhi, sao dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lát nữa rồi hẵng dậy?” Hoàng Nguyệt Quyên đang cầm lược ra ngoài chải tóc, vừa mới bước ra cửa đã thấy tiểu ca nhi đang cầm chổi quét sân.

Lục Nhất Hòa cười với bà, gương mặt nhỏ xinh dưới ánh nắng càng thêm trắng trẻ: “Nương, con ngủ đủ rồi, nương với a cha mới cần nghỉ ngơi nhiều hơn đó.”

Trong lòng Lục mẫu thầm nghĩ, mình là người có phúc, mấy đứa con đều rất hiếu thảo và ngoan ngoãn.

Sau khi đứa lớn là Lục Nhất Lương lấy vợ rồi phân gia ra ngoài sống, đứa thứ hai là Lục Nhất Hòa liền tự giác đảm nhận nhiệm vụ của ca ca, không những chăm sóc tốt các đệ muội, mà còn thường xuyên phụ giúp 2 người già bọn họ làm việc nhà.

Tuy rằng Lục mẫu chưa bao giờ mở miệng khen y, nhưng trong nhà có cái gì ngon, trong lòng vẫn luôn thiên vị đứa con ca nhi này của bà.

Không lâu sau, người nhà họ Lục lục tục thức dậy, sau khi rửa mặt thì ngồi vào bàn cùng nhau ăn sáng.

“Có táo đỏ.” Muội muội Lục Nhất Hiểu vô tình múc được một trái táo đỏ trong chén của mình thì vui vẻ reo lên, ăn vào miệng ngọt tới mức đôi mắt cũng nheo lại.

“Cái thứ dai dai dính dính này ăn ngon vậy hả?” Lục Nhất Minh ghét bỏ táo đỏ trong chén của mình, đều vớt ra bỏ vào chén của muội muội, sau đó nâng chén lên sì sụp húp mấy cái là xong chén cháo, chưa kịp lau miệng đã chạy đi, nói: “Hôm nay tụi Trần Đại Tráng rủ con đi bắt cá, buổi trưa không về ăn cơm.”

Lời chưa nói xong, người đã biến mất.

Lục mẫu còn muốn dặn dò thêm 2 câu, lại nghĩ mấy ngày nay canh tác đã vắt kiệt sức của đứa nhỏ rồi, tuổi này cũng là tuổi ham chơi, nên cũng mặc kệ nhóc.

“A cha, hôm nay còn ra ruộng không?” Lục Nhất Hoàn hỏi Lục phụ đang húp cháo kế bên.

Lục phụ gật đầu: “Chỉ đi dạo thôi, không cần làm gì nữa, đã mệt mỏi mấy ngày rồi, giờ chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi.”

Lục Nhất Hòa còn chưa lên tiếng, Lục mẫu cũng đồng tình nói theo: “Đúng vậy, tẩu tử con đang có thai ở nhà một mình kìa, con rảnh thì qua đó trò chuyện với tẩu con đi.”

“Muội cũng phải đi, muội cũng muốn chơi cùng Ngọc tẩu tử.” Lục Nhất Hiểu mới 5 tuổi, nghe mọi người nói chuyện thì lập tức đặt chén xuống, sợ mọi người bỏ bé lại.

Lục Nhất Hòa sờ đầu tiểu muội, đồng ý với bé: “Được, ta dẫn muội theo.”

Ở nhà bận rộn một lúc lâu, sau khi ăn trưa xong, Lục mẫu mang theo một rổ trứng gà, cùng Lục Nhất Hòa và Lục Nhất Hiểu đến nhà con trai cả của mình.

Nhà của con trai cả không xa, lúc ấy phân gia cũng là chuyện bất đắc dĩ, con trai cả muốn lấy vợ, Lục Nhất Hòa cũng đã lớn, Lục Nhất Hiểu thì mới sinh, trong nhà không có phòng lớn nên càng lo lắng hơn.

Từ trước đến giờ Lục Nhất Lương luôn có chính kiến của riêng mình, chủ động đề nghị phân gia, dựa vào chính sức mình mà lên trấn làm việc để có tiền xây nhà, tuy không lớn nhưng ít ra cũng sống thoải mái hơn.

Tuy phân gia, nhưng đối với bọn họ cũng không có thay đổi gì lớn, con trai lớn cứ cách vài ngày lại về thăm nhà, con thứ hai cũng rất siêng năng cần cù.

Eo của Lục phụ không tốt, lúc còn trẻ làm lụng vất vả nên giờ để lại bệnh căn, Lục Nhất Hòa là ca nhi, đệ muội trong nhà còn nhỏ, cần y chăm sóc nhiều hơn.

Trên đường đi đều gặp người trong thôn lên tiếng chào hỏi, không bao lâu thì đến nhà của Lục Nhất Lương.

Còn một khoảng cách nữa mới tới nhà đại ca, Lục Nhất Hiểu đã không chờ nổi mà chạy thẳng một mạch vào trong nhà, nhìn thấy đại ca đang chẻ củi.

Lúc trước khi còn ở nhà, Lục Nhất Lương rất thương muội muội, nhìn thấy cô bé chạy thẳng đến chỗ mình thì Lục Nhất Lương đã dang hai tay ra bế muội muội lên, sau đó mới thấy nương và nhị đệ đi phía sau.

“Nhất Minh đâu? Sao không đi cùng mọi người?” Lục Nhất Lương dẫn ba người vào nhà, hỏi.

“Thằng nhóc kia bị bắt làm ruộng mấy ngày nay đã chán muốn chết rồi, hôm nay rảnh liền chạy đi chơi với nhóm Đại Tráng rồi.” Tuy Lục mẫu nói như vậy, nhưng giọng nói không có chút trách cứ nào.

Triệu Ngọc Dung ở trong phòng nghe thấy tiếng nói chuyện, đỡ bụng chậm rãi đi ra ngoài, gương mặt đầy đặn tràn đầy ý cười: “Nương, Hòa ca nhi, Hiểu Hiểu, sao mọi người lại qua đây?”

“Nghĩ tới con đang mang thai, không tiện đi lại, sợ con ở nhà buồn, dẫn 2 đứa tới đây nói chuyện với con cho đỡ buồn.”

Lục mẫu không để nàng cầm rổ trứng gà mà tự bà đem vào trong bếp.

“Hòa ca nhi, đệ trò chuyện với đại tẩu đi, Hiểu tỷ nhi muốn xem hoa trong sân, ta dẫn nó đi hái ít hoa.” Lục Nhất Lương cố ý để lại không gian cho những người cùng tuổi nói chuyện, ôm muội muội đi ra ngoài.

Lục Nhất Hòa đỡ Triệu Ngọc Dung ngồi xuống, nhìn thấy đôi giày nhỏ đang làm dang dở ở trên bàn, hoa văn đầu hổ tinh xảo, xinh đẹp, nhịn không được khen: “Tay nghề của tẩu thật giỏi.”

Tính tình Triệu Ngọc Dung thoải mái, thẳng thắn, không ngượng ngùng: “Chỉ có làm mỗi thứ này là đẹp thôi.”

Nương của nàng trước đây là thợ thêu nổi tiếng trong thôn, Triệu Ngọc Dung cũng coi như có thiên phú, nhưng chỉ bằng được bảy tám phần so với nương của mình.

Hai người đang nói chuyện, Lục mẫu từ phòng bếp đi ra, đưa cho Triệu Ngọc Dung một chén nước đường đỏ trứng gà, cho Lục Nhất Hòa một chén nước đường.

“Trứng gà mấy hôm trước còn chưa ăn hết, nương không cần mang trứng sang cho con nữa đâu, đệ muội ở nhà còn nhỏ, lại đang trong thời điểm phát triển, nên để cho 2 đứa nó bồi bổ.”

Triệu Ngọc Dung cảm động nắm tay Lục mẫu, cảm thấy mình gả đúng rồi, tuy rằng trong nhà không giàu có, nhưng sau khi nàng gả vào nhà họ Lục, cho dù là nương hay tướng công đều rất yêu thương nàng.

Từ sau khi có thai, cái gì tốt cũng để dành cho nàng, nhà chồng như vậy không phải ai cũng gặp được.

“Trong nhà vẫn còn, trẻ con cần bồi bổ thì thai phụ cũng cần bồi bổ, nương không có thiên vị ai hết.” Lục mẫu vỗ tay nàng, người một nhà chăm sóc lẫn nhau là tốt nhất.

Ba người đã vài ngày không gặp, trò chuyện khí thế ngất trời, chủ đề thay đổi tới lui lại vòng về Lục Nhất Hòa, người hỏi là Triệu Ngọc Dung: “Hòa ca nhi năm nay 17 rồi phải không?”

Lục Nhất Hòa gật đầu: “Tháng sau là đúng 17.”

“Có nhà nào tới cầu thân chưa?” Triệu Ngọc Dung hỏi thẳng, em chồng này của nàng cái gì cũng tốt, dáng vẻ hay tính cách đều tốt, Triệu Ngọc Dung nghĩ, ngạch cửa nhà chồng nàng thế nào cũng bị đạp vỡ cho xem.

Lục Nhất Hòa không tiện trả lời, Lục mẫu cười trả lời thay y: “Lúc Hòa ca nhi 15 đã có người tới hỏi thăm rồi, nhưng nương luyến tiếc ca nhi nhà mình, nên giữ lại thêm 2 năm.”

Triệu Ngọc Dung gật đầu, cũng đúng, nhà ai có ca nhi ngoan ngoãn như vậy đều luyến tiếc gả đi: “Vậy Hòa ca nhi có để ý ai chưa?”

Mặt Lục Nhất Hòa ửng đỏ, lắc đầu.

Triệu Ngọc Dung cũng không có ý bắt bẻ, còn rất đồng tình: “Đúng là nên chậm rãi xem xét thôi, cái gì cũng được, quan trọng nhất là cách làm người.”

Lục mẫu cũng gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Ba người trò chuyện quên cả thời gian, vẫn là Lục Nhất Minh đi bắt cá xong về gọi bọn họ, nếu không bọn họ vẫn còn chưa muốn về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play