Lục Nhất Hòa cứ nghĩ mãi đến chuyện báo ân, nhưng mấy ngày tiếp theo đều không thấy được bóng dáng của Thẩm Xuyên, y là ca nhi cũng không thể tự tiện đi tìm người ta được, đành phải tạm thời gác lại một bên.
Dưa leo ở sân sau đã chín, Lục Nhất Hòa dẫn theo muội muội đi hái dưa leo, chuyện này đối với muội muội là chuyện vô cùng thú vị, bọn họ hái dưa leo, nhân lúc còn tươi thì ăn trước 2 trái, còn lại thì để làm dưa leo muối.
2 người hái được dưa leo, cà tím, thấy ớt cũng vừa chín đỏ nên Lục Nhất Hòa hái hết toàn bộ về làm tương ớt.
Tương ớt làm không ít, Lục Nhất Hoà cầm 1 hủ đưa đến nhà Trần Tiểu Trúc, chia cho hàng xóm một ít, dư lại thì đưa qua cho Trần Ngọc Dung, nàng rất thích ăn cay, cuối cùng là đưa cho nhà cữu cữu.
Nương đi đưa tương ớt cho bên nhà chồng, Trần Tiểu Trúc lôi kéo Lục Nhất Hòa đứng nói chuyện ở bên ngoài, kể cho y nghe tin tức gần đây mình mới nghe được, đầu tiên là cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, mới che miệng nói nhỏ với Lục Nhất Hòa: “Lâm ca sao muốn hòa li với Lâm đại ca.”
Lục Nhất Hòa cũng nhỏ giọng hỏi: “Sao lại như vậy?”
“Chắc là có liên quan đến việc sinh non, cũng không phải hoàn toàn vì việc đó, một phần là nhiều năm qua vẫn không thể chịu nổi Lâm thẩm, sinh non chỉ là cái cớ thôi, Lâm ca sao thật sự chịu hết nổi rồi, cho nên đề nghị hòa li với Lâm đại ca.” Trần Tiểu Trúc có vẻ cực kỳ tán thành chuyện này, trong giọng nói pha lẫn một chút nhẹ nhõm.
Lục Nhất Hòa cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy: “Lâm thẩm có thể đồng ý sao?”
Trần Tiểu Trúc trợn to 2 mắt: “Hòa ca nhi, hỏi hay lắm, Lâm thẩm đương nhiên không đồng ý, còn làm loạn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ nữa kìa, nhưng có người bên nhà mẹ đẻ của Lâm ca sao tới, nói Lâm thẩm khinh người quá đáng, Lâm đại ca vốn dĩ im lặng lần này cũng lên tiếng, nói chuyện của phu lang do Lâm đại ca làm chủ, 2 ngày trước đã tìm trưởng thôn tới làm chứng, hòa li rồi.”
Thật ra còn chút chi tiết nhỏ bên trong mà Trần Tiểu Trúc không nói, 2 người họ còn ẩu đả với nhau, Tô Tử Thanh bị Lâm thẩm lấy đá chọi lỗ đầu, Lâm đại ca đau lòng phu lang bị thương nên đã bạo phát, khó khăn lắm mới mạnh mẽ đứng lên nói chuyện đó do mình làm chủ, còn trả lại của hồn môn cho Tô Tử Thanh, bị Lâm thẩm biết, làm nháo nhào lên.
Lục Nhất Hòa cảm thấy thế sự vô thường, khi Lâm đại ca và Tô Tử Thanh thành thân, y có đến tham dự, vẫn còn nhớ rõ Lâm đại ca vốn dĩ là người kiệm lời nhưng hôm đó cũng cười đến vui vẻ, đó là nụ cười thật lòng, hạnh phúc khi được ở bên người mình thích, không nghĩ tới kết cục cuối cùng của họ là đường ai nấy đi.
Người trong thôn đều nói Lâm đại ca yếu đuối, ngay cả phu lang của mình cũng không bảo vệ được. Lâm đại ca từ nhỏ đã mất cha, 2 huynh đệ đều được nuôi lớn từ những đồng tiền mà Lâm thẩm đi giặt quần áo thuê cho người ta, sau khi thành thân vẫn thành tâm phụng dưỡng, chỉ là không biết vì sao rơi vào kết cục như vậy.
Cảm khái một hồi, Lục Nhất Hòa lại dời đề tài sang chuyện khác.
2 người trò chuyện trong chốc lát rồi ai về nhà nấy.
Sau khi trở về, Lục Nhất Hòa nhịn không được kể chuyện của Lâm thẩm cho Lục mẫu nghe, Lục mẫu nghe xong cũng thấy tiếc nuối, vuốt tóc y: “Lâm đại ca của con cũng có nổi khổ riêng, Tử Thanh ca nhi là người rất tốt, nhưng mà…ài…coi như 2 đứa nó không có duyên phận, từ nay về sau, từ biệt đôi đường, mỗi người tìm niềm vui riêng.”
Lục Nhất Minh từ ngoài trở về, thấy nhị ca ngồi trong sân thất thần, muốn dọa y một chút, ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị nhị ca phát hiện.
“Đi đâu về đó?” Lục Nhất Hòa cầm nhánh cây trong tay, nhìn đệ đệ đang làm mặt quỷ với mình.
Lục Nhất Minh gãi đầu: “Đại tráng đi thăm người thân, hôm nay đệ dẫn Văn tử đi hái quả dại.”
Lục Nhất Hòa sửng sốt, y đúng là đã quên một chuyện, mình không gặp được Thẩm Xuyên, nhưng đệ đệ lại là bạn tốt của Thẩm Văn, trong lòng y có chủ ý, mỉm cười nói: “Gần đây đệ muốn ăn gì không?”
“Bánh rán.” Trước đây Lục Nhất Hòa cũng hay hỏi nhóc như vậy, Lục Nhất Minh không thấy có gì lạ, trong nhà vừa mới thu hoạch lúa mạch, có dư.
“Vậy mai ta làm cho đệ 2 cái, đệ cầm đi cho Văn tử ăn cùng.” Lục Nhất Hòa huơ huơ nhánh cây trong tay, bình thản nói.
“Được đó, vậy ca có thể làm nhiều thêm 2 cái không? Văn tử nhất định sẽ chia cho Xuyên tử ca ăn, Xuyên tử ca còn khen ca nấu ăn cơm ngon nữa đó.” Lục Nhất Minh nói xong cũng không để ý vẻ mặt của nhị ca mình, đi vào nhà.
Trong lòng Lục Nhất Hòa nhảy dựng, thì ra hắn biết mình, còn khen mình nấu ăn ngon gì đó nữa, yên lặng nghĩ một hồi, mặt lại đỏ lên.
Sáng hôm sau, Lục Nhất Hòa làm bánh rán, bỏ vào rổ để Lục Nhất Minh mang đi.
Lục Nhất Minh đi đến trước cửa nhà Thẩm Xuyên, cách cửa gọi 2 tiếng, Thẩm Xuyên ở trong sân đốn củi, nghe thấy có người gọi thì đi ra mở cửa.
“Xuyên tử ca, Thẩm Văn đâu ạ?” Lục Nhất Minh thấy Thẩm Xuyên, hỏi.
Thẩm Xuyên kêu nhóc đi vào, nói: “Văn tử hôm nay ho khan, chắc là bị cảm rồi, đang uống thuốc trong phòng.”
“A, Văn tử bệnh sao?” Lục Nhất Minh vừa nói vừa đi vào trong phòng, nhóc vô cùng quen thuộc nơi này.
Lục Nhất Minh định đi thẳng vào trong gặp Thẩm Văn, nhưng đi được nửa đường thì quay lại, đặt rổ bánh rán trên bàn trong nhà chính, nói với Thẩm Xuyên: “Xuyên tử ca, đây là bánh rán nhị ca ta làm, ăn ngon lắm, huynh ăn thử đi.”
Lục Nhất Minh chỉ lấy theo 2 cái đi vào phòng, còn lại thì để hết bên ngoài.
Thẩm Xuyên đi đến, định lấy bánh rán ăn, thì thấy bên dưới bánh rán có một bình gốm nhỏ, mở ra nhìn thử, thì ra là tương ớt, bên trên còn có một lớp dầu ớt, mùi dầu ớt thoang thoảng bay ra, chắc là có trộn thêm nguyên liệu khác vào, đúng là tốn không ít công sức.
Bởi vì Thẩm Văn bị bệnh, Lục Nhất Minh không dẫn nhóc ra ngoài chơi, 2 đứa nhỏ ở trong phòng cùng nhau đọc thoại bản, còn vui vẻ cười đùa trong phòng, Lục Nhất Minh thì cười to hơn, còn Thẩm Văn thì nhỏ nhẹ hơn.
Chờ đến giờ ăn cơm trưa, Lục Nhất Minh cầm theo rổ đi về, không nghĩ lúc cầm về rổ lại nặng hơn lúc cầm đến, Lục Nhất Minh không để ý, chỉ nghe Thẩm Xuyên nói đáp lễ, tuy rằng Lục Nhất Minh nghĩ có mấy cái bánh rán cần gì đáp lễ, nhưng Xuyên tử ca nói vậy, nhóc đành phải nghe theo.
Khi về đến nhà, Lục Nhất Hòa mở rổ ra thấy, một con thỏ nhỏ và một gói điểm tâm, con thỏ chắc là hắn bắt được ở trên núi, con thỏ không lớn nhưng muội muội thích, đành để cho cô bé nuôi.
Nhưng một gói điểm tâm cũng phải tốn tiền mua, Lục Nhất Hòa không muốn nhận quà đáp lễ có giá trị như vậy, Lục phụ lại kêu y nhận lấy đi, sau này có cơ hội thì đáp lễ lại, Lục Nhất Hòa chỉ có thể đồng ý.
Không nghĩ đến cơ hội lại nhanh chóng xuất hiện. Kể từ lúc bị cảm, Thẩm Văn ho khan không ngừng, mỗi ngày Lục Nhất Minh đều chạy qua nhà Thẩm Văn, có một ngày nhóc hỏi Lục Nhất Hòa xem trên núi có thảo dược gì trị ho hay không? Lục Nhất Hòa suy nghĩ, hoàng liên trên núi hình như đang đến mùa ra hoa, vì vậy 2 huynh đệ cầm theo cái sọt nhỏ lên núi.
Cây hoàng liên cũng được coi là một loại dược liệu quý, mọc ở triền núi, bên cạnh các dòng suối, vì thế Lục Nhất Hòa dẫn Lục Nhất Minh đi về hướng dòng suối, dòng suối chảy từ trên núi xuống, trong vắt thấy đáy, bên dưới làn nước có những viên đá cuội hình dạng rất đáng yêu, nếu như bình thường, Lục Nhất Minh sẽ dành thời gian chọn vài viên mang về nhà, nhưng hôm nay có chuyện chính cần làm, cho nên một đường đi tìm thảo dược nhóc không dừng lại một chút nào.
Chỉ là không biết hôm nay họ chọn sai đường hay sao, dọc đường đi không thấy được cây nào, vì thế 2 huynh đệ quyết định chia nhau đi tìm, hẹn nửa canh giờ cho dù có tìm được hay không cũng sẽ gặp nhau dưới chân núi.
Ngọn núi này bọn họ đã quen thuộc từ nhỏ đến lớn, bởi vậy không lo lắng sẽ đi lạc, trong núi cũng không có dã thú gì quá nguy hiểm nên Lục Nhất Hòa yên tâm để Lục Nhất Minh đi một mình.
Lục Nhất Hòa cứ đi học theo dòng suối, y cẩn thận tìm kiếm, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng thấy những bông hoa nhỏ màu vàng ngay chỗ vũng nước nhỏ, trong lòng Lục Nhất Hòa vui vẻ, vội vàng đi qua, không ngờ lại có người đến trước. Thẩm Xuyên đứng bên cạnh đám hoa nhỏ, thấy bóng dáng của Lục Nhất Hòa đi tới có vẻ như cũng đang tìm cây hoàng liên nên động tác hơi dừng lại.
Lục Nhất Hòa cũng dừng lại, không ngờ người đã lâu không gặp bây giờ lại đang đứng trước mặt, nhưng mà cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì nếu y có thể nghĩ đến, Thẩm Xuyên cũng có thể nghĩ đến, với lại y cũng nghĩ có thể sẽ gặp được Thẩm Xuyên ở trong núi.
Thẩm Xuyên thấy Lục Nhất Hòa nhìn mình, dưới đất chỉ có một bụi hoàng liên, hắn không thể nào tranh đồ với ca nhi được, trời vẫn còn sớm, hắn có thể đi tìm ở chỗ khác, sau khi suy nghĩ xong, Thẩm Xuyên xoay người rời đi.
Lục Nhất Hòa thấy hắn chuẩn bị đi, vội vàng lên tiếng: “Thẩm Xuyên.”
Thẩm Xuyên nghe thấy thì xoay người lại: “Ngươi biết ta?”
Tuy rằng Tần Phong từng đứng ở phía xa chỉ cho hắn thấy Trần Tiểu Trúc, nhưng 2 người chưa thật sự chạm mặt nhau.
“Ta…” Lục Nhất Hòa không biết giải thích như thế nào, chỉ đành nói chuyện khác: “Không phải ngươi muốn tìm cây hoàng liên sao?” Thẩm Xuyên gật đầu, Lục Nhất Hòa chưa từng chủ động nói chuyện với hán tử, nhưng Thẩm Xuyên lại là cái hủ nút, nếu y không nói, hắn cũng sẽ không nói, Lục Nhất Hòa đành lên tiếng trước:” Ngươi hái đi.”
Thẩm Xuyên nghĩ cây hoàng liên trị ho khan, nếu Lục Nhất Hòa lên núi tìm, nghĩa là trong nhà có người bệnh, đường núi khó đi, ca nhi như y phải nên nhanh chóng xuống núi sớm mới đúng, chỉ là những suy nghĩ này hắn sẽ không nói ra, chỉ nói 1 câu: “Ngươi thấy trước.” rồi xoay người rời đi.
Lục Nhất Hòa không có cam đảm đáp lời lại, trong lòng hơi nhụt chí, lại nhịn không được nghi ngờ có phải Thẩm Xuyên không muốn nói chuyện với mình không? Nếu không sao lần nào gặp mặt hắn cũng luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, lại nghĩ đến lần hắn cứu mình, nghĩ một hồi lại cảm thấy hỗn loạn, không nhận thấy tâm tình của mình lại vì một người mà trở nên bối rối.
Mà bên kia Thẩm Xuyên đi chưa được bao lâu đã tìm được cây hoàng liên khác, sau đó hội ngộ với Tần Phong, hôm nay hắn cùng Tần Phong lên núi tìm thảo dược cho Thẩm Văn, nghĩ nghĩ, Thẩm Xuyên vẫn nói ra chuyện gặp Lục Nhất Hòa cho Tần Phong nghe.
Tần Phong nhíu mày: “Trúc ca nhi lên núi?”
Thẩm Xuyên gật đầu: “Y cũng tìm cây hoàng liên.” Nhưng hắn không kể việc Lục Nhất Hòa nhường thảo dược cho hắn.
Tần Phong lập tức lo lắng: “Hay là Trúc ca nhi bị bệnh, huynh đệ tốt, cám ơn ngươi đã nói với ta, vậy ta đi tìm thêm nhiều cây hoàng liên nữa.”
Thẩm Xuyên nhìn dáng vẻ vội vàng của Tần Phong, không hiểu sao trong lòng lại thấy khó chịu.