Trong trò chơi kinh dị, đồng đội đóng vai trò vô cùng quan trọng. 

Nếu đồng đội thông minh, bạn có thể làm cá mặn “ngồi mát ăn bát vàng” mà vẫn thắng trận, còn nếu không may gặp phải đồng đội heo, bạn hoàn toàn có thể xem họ như "bia đỡ đạn" để câu giờ. Nhưng ngược lại, chính bạn cũng có nguy cơ bị "hố" ngược lại.

Câu nói này tuy thô nhưng vô cùng chính xác. Đây là kết luận mà Chủ Thần đại nhân đưa ra sau khi quan sát vô số màn chơi.

Nghê Tử Giao đứng trên tầng ba, nhìn xuống khoảng đất trống trước cổng Tây Quán.

Năm người chơi khác của phó bản này lần lượt tụ tập tại đó, bao gồm cả Lâm Bội, người vừa chết hai lần.

Lâm Bội nhìn những gương mặt xa lạ xung quanh, cảm giác bối rối bao trùm lấy cậu.

Cậu nhớ mình đã chết, thậm chí còn chết tận hai lần.

Rốt cuộc người đàn ông bí ẩn kia là ai?

Những người chơi khác, ngoại trừ Lâm Bội, đều đã trưởng thành. Một người đàn ông nhìn thấy Lâm Bội liền hỏi: "Này, nhóc là người mới phải không?"

Lâm Bội không hiểu ý ông ta, chỉ im lặng nhìn.

Người kia thấy cậu không trả lời, tự cảm thấy lời nói của mình có vẻ đột ngột quá, bèn hạ giọng, lại nói: " À, xin lỗi, xin lỗi, làm cháu sợ rồi. Chú tên là Tiết Lưu, là một kỹ sư. Tất cả ở đây đều lạ lẫm với cháu đúng không? Chú dì cũng vậy. Chúng ta bây giờ là đồng đội rồi, phải đồng tâm hiệp lực mới ra khỏi đây được, tin tưởng lẫn nhau là trên hết. Vậy cậu bé, cháu tên gì?"

"Lâm Bội."

Người đàn ông khuỵu một bên gối xuống, cười híp mắt nhìn cậu: "Ồ, là Lâm Bội! Đây là lần đầu tiên cháu đến những nơi như thế này đúng không? Đồng đội nhỏ tuổi như cháu, chú chưa từng gặp bao giờ."

Lâm Bội cũng cười: "Bây giờ thì chú gặp rồi."

Tiết Lưu tự thấy mình lỡ lời, ngượng ngùng đứng thẳng dậy, chết trân tại chỗ. Nữ người chơi bên cạnh chứng kiến tất cả, khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ.

Nghê Tử Giao bật "chế độ nghe lén" của Chủ Thần để nghe lén cuộc trò chuyện của họ, không khỏi bật cười.

Thằng nhóc này cũng lanh lợi đấy chứ, vừa chạm mặt với "lão làng" đã biết đối phương đang thăm dò mình. Hơn nữa, tính tình cậu bé lại trầm ổn, không giống như đứa trẻ nghịch ngợm thích phá phách, lại có lợi thế về ngoại hình, dù là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm năm người, chắc cũng không đến nỗi bị cố ý bắt nạt đâu.

Rất nhanh, Lâm Bội đã nắm bắt được thông tin về trò chơi Chủ Thần từ cuộc trò chuyện của những người chơi khác.

Hóa ra, người chơi là người ký kết khế ước với Chủ thần. Họ bán linh hồn mình cho Chủ Thần, tiến vào các phó bản để tìm cách sống sót. Nếu thành công, họ sẽ nhận được phần thưởng tương ứng sau khi hoàn thành màn chơi.

Phần thưởng có thể là tiền tài vô tận, có thể là tuổi thọ, có thể là tất cả những gì con người có thể tưởng tượng.

Lâm Bội lấy ra thẻ thuộc tính nhân vật của mình từ túi áo trước ngực, đem 10 điểm thuộc tính nhận được từ màn chơi tân thủ chia đều cho ngũ vi.

Ai mà chẳng ham sống sợ chết. Chết trong phó bản chính thức... đồng nghĩa với cái chết thật sự ngoài đời.

Nghê Tử Giao chán chường nằm ườn bên khung cửa sổ kính, đột nhiên lóe lên một ý tưởng, bèn "bịch, bịch, bịch" gõ mạnh vào kính. Nữ người chơi trẻ tuổi nghe thấy tiếng động giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Một tiếng hét thất thanh vang vọng cả khu đất.

"Vừa... vừa nãy có... một bóng người trắng toát ở đằng kia kìa..."

Những người chơi khác dõi theo ngón tay run rẩy của cô ta, nhìn về phía cửa sổ, nhưng sau tấm kính lại chẳng thấy bóng người nào.

Nghê Tử Giao trốn sau rèm cửa sổ cười gian.

Hù dọa người chơi chắc chắn sẽ tăng thêm áp lực tâm lý cho họ.

Nhưng sao chứ? Những con chuột bạch đáng yêu của hắn vẫn phải cắn răng mà xông lên phía trước. Vì không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có đường chết.

Nghê Tử Giao bước ra khỏi phòng, vô tình chạm mặt với một con lệ quỷ đang tuần tra trong Tây Quán. Lệ quỷ khựng lại một nhịp, có vẻ bất ngờ khi thấy người chơi xuất hiện ở khu vực này. Nhưng nó nhanh chóng phản ứng, giơ bàn tay đẫm máu định tấn công.

Nghê Tử Giao lạnh lùng vung chân đá mạnh, quật ngã nó xuống đất. Mắt hắn dần chuyển về màu lam ngọc, lạnh lẽo và sâu thẳm như khoáng thạch.

"Mở to mắt ra mà nhìn xem ta là ai."

Lệ quỷ hốt hoảng bò dậy từ dưới đất, lập tức quỳ lạy sát đất: " Tiểu quỷ có mắt như mù, không biết chủ thần đại giá quang lâm, xin chủ thần thứ tội!"

Nghê Tử Giao khẽ nhấc ngón tay, ra hiệu cho nó đứng lên.

Lệ quỷ vội vàng xoa xoa hai bàn tay, cẩn thận dè dặt hỏi: "Không biết đại nhân hạ cố quang lâm đến nơi nhỏ bé này là có chuyện gì sai bảo ạ?"

Boss của phó bản thường xem mỗi phó bản như lãnh địa riêng, tự cho mình là chúa tể một phương, chỉ huy lũ quái con điên cuồng hành hạ người chơi. Nhưng khi đối diện với NPC cấp cao hoặc Chủ thần xuất hiện, thì dù có tự tung tự tác đến đâu, lệ quỷ cũng chỉ là phận gia nhân hầu hạ, không hơn không kém.

Trong mắt lũ quái vật, Chủ Thần là sự tồn tại cao quý, vượt xa mọi thứ trên đời, thậm chí còn hơn cả trời xanh. Nếu không phải vì sợ bị Nghê Tử Giao "định dạng" ngay tại chỗ, lệ quỷ đã sớm hận không thể bò rạp xuống đất mà liếm ngón chân hắn ngay lập tức.

Nghê Tử Giao lạnh lùng nói: "Ta sẽ dùng thân phận người chơi hành động trong Tây Quán, ngươi và đám thủ hạ của ngươi liệu hồn mà tránh xa. Thằng nhóc kia là món đồ chơi ta nhắm trúng, các ngươi cấm được đụng vào. Còn những kẻ khác, tùy ngươi muốn làm gì thì làm."

Lệ quỷ nào dám hó hé nửa lời, vội vàng gật đầu như bổ củi.

Đợi Nghê Tử Giao bước xuống cầu thang, năm người chơi đã tụ tập trong phòng khách, đang bàn bạc nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ phó bản.

Sau khi bước vào Tây Quán, tất cả bọn họ đều có chung một cảm giác kỳ lạ, như thể bị ai đó nhìn chằm chằm sau lưng, sống lưng chợt nổi gai ớn lạnh. Để xua tan nỗi bất an, họ chỉ còn cách tập trung cao độ vào nhiệm vụ trước mắt.

Mục tiêu nhiệm vụ yêu cầu họ hóa thân thành một nhóm phóng viên, điều tra chân tướng về những linh hồn quỷ dữ trong Tây Quán, sau đó phải an toàn rời khỏi nơi quỷ quái này.

Độ khó của phó bản được thiết lập dựa trên năng lực tổng hợp của cả đội chơi. Kinh nghiệm chinh chiến của năm người này còn rất ít, ngay cả Tiết Lưu, người được xem là am hiểu nhất, cũng chỉ mới tham gia phó bản được năm lần. Càng không cần phải nói đến Lâm Bội, một tân binh chính hiệu, vừa chân ướt chân ráo vào nghề.

May mắn thay, độ khó của phó bản lần này khá thấp, tổng chỉ số ngũ vi của mỗi người chơi đều dưới 250. Chỉ cần giữ tỉnh táo và cẩn thận, việc sống sót rời khỏi đây sẽ không phải là không thể.

——Nhưng!

Có một vị chủ thần hứng thú bừng bừng đứng một bên xem kịch, vậy thì chưa chắc...

Muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, việc chia nhau hành động rõ ràng có lợi hơn. Nhưng năm người chơi hiện tại lại rơi vào một cuộc tranh chấp gay gắt.

Trong số năm người chơi, chỉ có một người chơi nữ.

Tiêu Đài khoanh chân ngồi trên ghế sofa,chế nhạo nói: "Nếu muốn dẫn theo cậu ta thì cứ tự mà làm, chúng tôi không muốn vô duyên vô cớ đem một tên kéo chân."

Vương La, người đàn ông vạm vỡ cơ bắp cuồn cuộn cùng Trịnh Ninh người gầy như que củi đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Tiêu Đài. Rõ ràng, họ không đồng ý với ý kiến của cô ta.

Năm người chơi quyết định chia thành hai đội, nhưng cả bốn người lớn đều không muốn Lâm Bội gia nhập đội của mình. Điều này cũng dễ hiểu thôi, một thiếu niên mười ba tuổi, dù về mặt tinh thần hay thể chất đều kém xa người trưởng thành, hoàn toàn là một cái “bình dầu”. (ý chỉ người vô dụng, chỉ gây thêm gánh nặng)

Một khi liên quan đến vấn đề sinh tử, cả hai bên đều cắn chết không chịu nhượng bộ, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Họ lo sợ rằng nếu đi cùng Lâm Bội, chắc chắn sẽ bị cậu ta liên lụy đến chết. 

Lâm Bội, trung tâm của cuộc tranh luận, đang im lặng ngồi trên ghế sofa. Ánh đèn sáng chói chiếu xuống, bàn tay đặt trên đầu gối lặng lẽ siết chặt. Trước đây, cậu quen với cuộc sống xa hoa được người hầu kẻ hạ nâng niu, cha mẹ bảo bọc. Nhưng giờ đây, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được sự cô độc và bất lực đến tuyệt vọng. Lần đầu tiên, cậu bị sỉ nhục trước mặt mọi người mà không ai bênh vực.

Tiết Lưu, người luôn trầm mặc quan sát, ánh mắt thoáng lóe lên, rồi khẽ cười, đứng dậy phá tan bầu không khí nặng nề. 

"Được rồi, đừng vì một chuyện nhỏ mà làm mất hòa khí." Ông ta nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự dứt khoát. "Tôi có một đề nghị, để cậu bé này ở lại phòng khách, trông nhà." 

Nghe vậy, vẻ mặt của ba người còn lại dường như giãn ra đôi chút, không còn căng thẳng như trước. 

Tiết Lưu tiếp tục giải thích, giọng điệu như cân nhắc kỹ càng:
"Phòng khách là khu vực tương đối an toàn. Chỉ cần chúng ta không chạm vào công tắc kích hoạt cốt truyện liên quan, về cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì. Nếu xảy ra chuyện, từ đây cũng dễ dàng chạy trốn." 

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Lâm Bội, hỏi với vẻ mặt ôn hòa: "Cậu bé, cháu thấy thế nào?"

Lâm Bội liếc nhìn Tiết Lưu, ánh mắt trầm tối, sâu không thấy đáy. Cậu không đáp lại một lời nào. Dù nhỏ tuổi hơn những người ở đây, cậu vẫn hiểu rõ những gì họ nói. 

Ai mà chẳng nói được lời hay, cho dù để Lâm Bội đi trông chừng nhà vệ sinh, Tiết Lưu cũng có thể nói ra một đống lợi ích.

Tiết Lưu đưa ra lý lẽ có vẻ hợp lý. Nhưng dù vậy, việc Lâm Bội ở lại phòng khách chẳng phải là hoàn toàn giao quyền chủ động cho bốn người kia, phó mặc cậu bé cho số phận sao?

Huống chi, việc chỉ cần không kích hoạt cốt truyện trong phòng khách sẽ bảo toàn được tính mạng, cũng đâu phải Tiết Lưu nói suông là xong. Lâm Bội cũng biết những người kia không hiểu rõ lắm về phó bản này, thực lực của họ cũng cần phải xem xét lại, ai mà biết được sẽ gây ra chuyện gì.

Để một đứa trẻ không có sức trói gà ở một mình, chẳng khác nào đẩy cậu ta vào chỗ chết.

Những người khác chẳng hề bận tâm đến suy nghĩ của Lâm Bội. sau khi biểu quyết, bọn họ nhất trí thông qua đề nghị của Tiết Lưu. Hai đội người chơi lần lượt tiến về hướng đông và hướng tây để khám phá, bỏ lại Lâm Bội một mình ở lại trong phòng khách.

Nghê Tử Giao đứng ở hành lang tầng hai, khuỷu tay chống trên lan can, quan sát toàn bộ quá trình tranh cãi của nhóm người chơi. Để tự bảo vệ, ai nấy đều vội vã muốn vứt bỏ Lâm Bội.

Nhóc con, thật đáng thương.

Giả sử bọn họ biết, Lâm Bội là người mà quỷ quái sẽ không động đến, thì sẽ thế nào nhỉ?

Nghê Tử Giao tất nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết chuyện này. Hắn lặng lẽ đi xuống cầu thang. Lâm Bội quay lưng về phía hắn, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. 

Nghê Tử Giao cố tình tăng thêm bước chân chạy lên lầu, Lâm Bội giật mình vì tiếng bước chân, đột ngột quay đầu lại, nhưng Nghê Tử Giao đã biến mất dạng.

Lâm Bội trầm ngâm một lát, lại quay đầu về chỗ cũ.

Nghê Tử Giao đợi một lúc, cũng không thấy Lâm Bội đuổi theo, lại đi xuống cầu thang, dùng lại chiêu cũ.

Lâm Bội vẫn không hề nhúc nhích, coi như không nghe thấy gì. 

Chủ Thần đại nhân bị thái độ tiêu cực chơi game của cậu ta chọc cho hơi tức giận.

Đây là trò chơi kinh dị sinh tồn, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi đấy.

Quá tam ba bận, hắn chuẩn bị thử lại lần nữa, nếu lần này Lâm Bội vẫn không phản ứng, hắn sẽ đích thân xuống lầu, đè tên nhóc con này xuống đất đánh cho một trận.

Nghê Tử Giao ổn định lại hơi thở, khoác lại tấm vải trắng, bước nhanh xuống lầu.

Không như hai lần trước, cậu thiếu niên đang ngồi trên ghế sofa bất ngờ đứng dậy, xoay người và nhanh như bay chạy về phía hắn.

Cơ thể Nghê Tử Giao khựng lại một nhịp, lập tức quay trở lại tầng hai, vội vã chui vào tủ chứa đồ trong phòng để trốn.

Hắn muốn tạo cho người chơi nhỏ của mình một bất ngờ thật lớn.

Nín thở, Nghê Tử Giao đang trốn trong bóng tối lắng nghe tiếng bước chân của Lâm Bội đi đi lại lại trong hành lang, rồi tiếng chân đó tiến vào căn phòng hắn đang ẩn nấp, dừng lại ngay trước tủ.

Lâm Bội đứng ở khoảng cách chưa đến năm centimet với hắn một lúc, sau đó lại rời đi. Dường như nhặt được vật gì đó trên bàn, cậu bé quay trở lại chỗ tủ chứa đồ.

Thằng nhóc này định làm gì vậy?

Nghê Tử Giao ghé sát tai vào cánh cửa tủ, vừa định hé mắt nhìn ra ngoài qua khe hở, thì bất chợt nghe thấy tiếng "cạch" của ổ khóa.

Hắn sững người, vỗ mạnh vào cửa tủ, nhận ra tủ đã bị Lâm Bội khóa thật rồi. Hắn vội vàng lên tiếng, giọng đầy vẻ bức bối: "Ngươi làm cái gì vậy hả? Mau thả ta ra!"

Lâm Bội khẽ nhíu mày. Giọng nói non nớt, mềm mại này thật sự nằm ngoài dự đoán của cậu.

Lại có thêm một đứa trẻ...

Cậu hỏi, giọng dò xét: "Ngươi là người hay là quỷ? Ba lần bốn lượt gây sự chú ý với ta, có mục đích gì?"

Cậu nghe thấy giọng nói của đứa trẻ kia mang theo chút đáng thương đáp: "Tôi là người, giống như các người, tôi là người chơi!"

Lâm Bội trầm mặc một hồi, Nghê Tử Giao lại vỗ cửa tủ. Lâm Bội lúc này mới mở khóa.

Khi nhìn thấy người bên trong tủ, Lâm Bội nhướng mày, kinh ngạc nói: "Bệnh bạch tạng?"

Ngồi trước mặt cậu là một đứa trẻ nhỏ nhắn nhu thuận. Mái tóc mềm mại màu bạc trắng, đôi lông mày nhạt màu như hai mảnh băng tuyết, làn da trắng sữa, con ngươi màu đỏ nhạt như pha lê, trong mắt còn ngậm chút lệ quang, giống như một cái bánh bao nhỏ vừa ra lò, trông vô cùng tủi thân.

Có phải vì sợ ánh sáng, nên mới trước khi năm người bọn họ đến, trốn vào Tây Quán không?

Lâm Bội nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Nghê Tử Giao, màu sắc tuyệt đẹp ấy khiến cậu nghĩ đến những bảo vật vô giá, mang đến một cảm giác dễ chịu kỳ lạ.

Cậu chìa tay ra, nắm lấy tay Nghê Tử Giao, kéo hắn ra khỏi tủ. Lúc này cậu mới nhận ra đứa bé này còn thấp hơn mình cả một cái đầu, thân hình gầy gò, nhỏ bé.

Ánh mắt Lâm Bội dịu dàng hơn, trong lòng vẫn đầy cảnh giác. Cậu hỏi: "Nhà ngươi tên gì?"

Đứa bé rụt rè ngước nhìn cậu một cái, thỏ thẻ đáp: "Tôi... tôi tên là Lâm Bội, 13 tuổi."

____________________________________ 

Lời Bis muốn nói:

“... Thân hình Nghê Tử Giao khựng lại một nhịp, lập tức quay trở lại tầng hai, vội vã chui vào tủ chứa đồ trong phòng để trốn...” – Có vị chủ thần tối thượng nhà mom nào còn chơi trốn tìm như đứa con nít giống nhà em không ạ?????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play