Ánh mắt Lâm Bội trong nháy mắt thay đổi. Cậu đẩy Nghê Tử Giao trở lại tủ, rút dao găm ra kề vào cổ hắn.
Nghê Tử Giao ho khan vài tiếng, lớn tiếng nói: "Tôi thật sự cũng tên là Lâm Bội giống như cậu mà, cậu muốn trách thì trách cái tên này quá phổ biến thôi!"
Chủ Thần đại nhân cũng không lừa gạt người. Con rối mà hắn ta đang nhập vào này vừa khéo họ Lâm tên Bội, còn cùng tuổi với Lâm Bội trước mắt.
Cái tên này là do chính hắn tùy tiện nghĩ ra.
Kết quả là khi làm xong con rối, Nghê Tử Giao phát hiện ở bên kia đại dương thế mà có một thằng nhóc trùng tên trùng họ, lại cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh với con rối của hắn. Chủ thần cảm thấy chuyện này rất thú vị, nên mới chọn trúng Lâm Bội, để cậu trở thành một trong những người chơi.
Chủ Thần đại nhân chọn người chơi chưa bao giờ quan tâm đến những thứ khác, chỉ chọn người hợp nhãn, có duyên, còn thú vị là được.
Lâm Bội vẫn hoài nghi lời giải thích của Nghê Tử Giao, nhưng cũng không gặng hỏi thêm, chỉ nói: "Sao cậu biết tên tôi?"
"Tôi ở trên lầu nghe thấy mọi người nói chuyện trong phòng khách..."
"Vì sao lại không xuống?"
Nghê Tử Giao há miệng, dây thanh quản bị Lâm Bội chặn lại, nhịn không được bắt đầu ho khan. Thấy vậy, Lâm Bội liền thu dao găm lại.
Nếu là người có lòng dạ khó lường muốn nhằm vào cậu, thì sẽ không dùng một đứa trẻ yếu ớt như này, Trừ phi... đây chỉ là trò đùa ác ý của người đàn ông kia mà thôi."
Ánh mắt Lâm Bội ngưng lại, trong đầu hiện lên nụ cười như ác quỷ của thanh niên tuấn mỹ ngày hôm đó.
——Vậy thì cũng có lý.
Nghê Tử Giao cuối cùng cũng có thể thở được, cúi đầu, ôm cổ họng của mình, nhẹ giọng nói: "Mấy người kia đều rất hung dữ, tôi sợ bọn họ coi tôi là quái vật."
Lâm Bội phì cười: " Sao cậu lại cảm thấy tôi sẽ không xem cậu là quái vật?"
Nghê Tử Giao nhìn chằm chằm cậu, nghiêm túc hỏi: "Cậu sẽ sao?"
Lâm Bội không nhìn hắn, cắm dao găm trở lại bên hông, bước ra khỏi phòng, Nghê Tử Giao vội vàng theo sau.
Nghê Tử Giao nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Lâm Bội, muốn chạm vào tay Lâm Bội, nhưng bị tránh né.
Thiếu niên cao lớn hơn hắn liếc nhìn hắn, ra hiệu cho hắn nói chuyện.
Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của cậu bé nở nụ cười ngọt ngào: "Tôi nghe thấy bọn họ nói gì về cậu rồi, bọn họ không phải đều không muốn lập đội với cậu sao? Vậy thì chi bằng tôi và cậu lập thành một đội nhé."
Thấy ánh mắt Lâm Bội khẽ lay động, Nghê Tử Giao liền thừa thế nắm lấy tay hắn, chớp chớp mắt, nói: "Bọn họ cảm thấy cậu sẽ gây cản trở bọn họ, nhưng tôi còn yếu hơn cậu. Anh Lâm, anh sẽ không giống như bọn họ mà bỏ rơi em chứ?"
Khi Nghê Tử Giao nói " anh Lâm", trong lòng hắn suýt chút nữa là đã cười phá lên.
Bất quá, những lời này nghe qua thì có vẻ thiện ý, nhưng thực chất lại ẩn chứa đầy quỷ kế.
Lâm Bội bị đồng đội vứt bỏ, trong lòng chắc chắn đang bất mãn. Nghê Tử Giao nắm bắt sơ hở này, dùng ngôn ngữ kích thích cậu, không chỉ ép buộc cậu nhóc phải đứng chung chiến tuyến với mình, mà còn mang theo một chút mỉa mai.
Hiển nhiên, Lâm Bội hiểu thâm ý trong lời nói của hắn, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng.
Đứa trẻ này cũng không có ý tốt.
"Tôi không phải anh của cậu" Lâm Bội rút tay ra khỏi bàn tay của Nghê Tử Giao, đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, rồi cười như không cười: "Tuổi còn nhỏ mà đã quỷ quyệt, tâm địa cũng thật nhiều."
Nhưng có một điểm, tên nhóc này nói đúng.
Chính vì quá yếu đuối, nên cậu mới bị đồng đội bỏ rơi. Hiện tại bản thân cậu, căn bản không có giá trị gì để mà bị người khác lợi dụng.
Lâm Bội bước xuống cầu thang, trở lại tầng một. Nghê Tử Giao thấy cậu không để ý đến mình, cũng mặt dày mày dạn đi theo.
Dù sao Lâm Bội cũng không nói muốn hắn tránh ra, cứ coi như là ngầm đồng ý vậy. Huống chi, nói cho cùng, mỗi phó bản đều là tài sản của Chủ Thần, hắn đương nhiên có thể tự do đi lại bất cứ đâu mình thích.
Con rối của Nghê Tử Giao mắc bệnh bạch tạng, con ngươi thiếu sắc tố, không chịu được ánh sáng mạnh. Phòng khách tràn ngập ánh nắng, hắn theo bản năng dùng tay che mắt, đột nhiên nghe thấy một tiếng "soạt", xung quanh bỗng chốc tối sầm lại.
Lâm Bội kéo tấm rèm cửa sổ lại.
Thiếu niên này vốn dĩ vẫn luôn mềm lòng.
Nghê Tử Giao nở một nụ cười tươi rói với Lâm Bội, đôi má lúm đồng tiền hiện ra ngọt ngào như mật. Nhưng Lâm Bội vẫn im lặng không đáp lời, cậu tiến đến một dãy tủ chứa đồ, lần lượt mở từng ngăn, tìm kiếm những đạo cụ cần thiết cho nhiệm vụ.
Phòng khách đã bị những người chơi khác lục soát qua rồi, nhưng Lâm Bội không cảm thấy đám người trưởng thành tự cho mình là đúng này không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Để ý đến bệnh của Nghê Tử Giao, ánh sáng trong phòng được giữ ở mức mờ tối, Lâm Bội cúi đầu tìm kiếm cũng gặp chút bất tiện.
Lúc này, một chùm ánh sáng trắng từ phía sau lưng cậu chiếu tới.
Cậu quay đầu, liếc thấy cậu bé tóc trắng mắt đỏ đang bước những bước nhỏ vội vã chạy đến chỗ mình, đưa cho cậu một chiếc đèn pin.
【Gợi ý thế giới Chủ Thần】— Nhận được đạo cụ —【Đèn pin (Vật phẩm đặc biệt)】
"Em tìm thấy nó ở trên lầu, tặng cho anh nè." Nghê Tử Giao nói.
Đây chính là đèn pin năng lượng hạt nhân trong truyền thuyết, một bảo vật vô giá trong các phó bản kinh dị giải đố đó!
Việc Nghê Tử Giao dành sự ưu ái đặc biệt dành cho Lâm Bội, cứ bám riết lấy cậu không rời, lại còn tặng cho cậu vật phẩm nhiệm vụ, tất cả đều có nguyên do của nó.
Chủ Thần đại nhân là một vị thần coi trọng nguyên tắc, việc tuyển chọn người chơi chỉ nhắm đến người trưởng thành, bởi vì chỉ có người chơi với tâm trí trưởng thành mới có thể chịu trách nhiệm với những khế ước mà mình đã ký kết.
Bán linh hồn, đó đâu phải là một việc nhỏ nha.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có ngoại lệ. Giả sử lỡ ký khế ước với người chưa thành niên, mà lại không tiện trả hàng, thì sẽ áp dụng các biện pháp cần thiết để đảm bảo sự công bằng tương đối.
Đây chính là đặc quyền của người chưa thành niên trong trò chơi Chủ Thần —thời kỳ bảo vệ tân thủ.
NPC một khi đã ký khế ước với người chơi chưa thành niên, thì bắt buộc phải cung cấp viện trợ trong giai đoạn tân thủ của người chơi đó. Tuyệt đối không được để người chơi tùy tiện bỏ mạng trước khi đủ mười tám tuổi. Điều này không chỉ nhàm chán, mà còn tổn hại đến danh tiếng của Chủ thần.
Lâm Bội là người chơi mà Nghê Tử Giao đã ký kết, vì vậy giai đoạn tân thủ của cậu nhất định phải có Chủ Thần đại nhân đích thân hộ tống.
Đãi ngộ đặc biệt như vậy, có thể nói là có một không hai trên đời!
Lâm Bội trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi nhận lấy chiếc đèn pin. Nghê Tử Giao vẫn đứng bên cạnh cậu, chớp chớp mắt nhìn, vẻ mặt như đang chờ đợi được khen ngợi. Lâm Bội thở dài, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé: “Ra ghế sofa ngồi ngoan."
"Vâng ạ ——"
Nghê Tử Giao ngoan ngoãn chạy đi.
Khóe môi Lâm Bội cong lên một chút, rất nhanh biến mất, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ nghiêm nghị. Cậu tiếp tục lật tung mọi nơi, kiểm tra kỹ lưỡng xem có chỗ nào bị bỏ sót hay không.
Nghê Tử Giao hai tay chống cằm, vẻ mặt buồn chán, đôi mắt màu đỏ nhạt yên tĩnh nhìn theo bóng lưng của Lâm Bội.
Cẩn thận là chuyện tốt, nhưng Lâm Bội chỉ có một mình, dựa theo tốc độ này tìm đạo cụ, hiệu suất chắc chắn sẽ không cao.
Chủ Thần đại nhân ngồi một lúc lại nhảy xuống ghế sofa, bộ dạng như vô ý đi loanh quanh. Hắn đi đến chiếc đàn piano được đặt trong phòng khách, leo lên ghế đàn, rồi mở nắp đàn ra.
Một loạt động tĩnh thu hút sự chú ý của Lâm Bội, cậu dừng công việc trên tay, quay đầu lại nhìn. Vừa thấy hắn ngồi trên ghế đàn, Lâm Bội còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, thì đã chứng kiến tiểu hỗn đãn đáng ghét kia dùng hai cái móng vuốt nhỏ mũm mĩm ấn mạnh lên những phím đàn đen trắng...
Ầm!
Tiếng ồn chói tai vang lên, Lâm Bội nhăn mặt, bế Nghê Tử Giao từ ghế đàn xuống.
Cậu nói: "Giữ chặt phím đàn, đừng buông tay ra, nghe rõ chưa?"
Nghê Tử Giao thờ ơ "biết rồi" một tiếng, Lâm Bội thấy vẻ mặt hắn chẳng có chút hối lỗi nào, cũng lười dạy dỗ hắn nữa, nắm lấy móng vuốt mềm mại của hắn, ấn xuống một phím đàn.
Âm thanh du dương vang lên trong phòng khách rộng lớn.
Cậu nói: "Giữ chặt phím đàn, đừng buông tay ra, nghe rõ chưa?"
Nghê Tử Giao gật đầu ngoan ngoãn. Lâm Bội kéo ghế đến sát bên cây đàn piano, một chân đạp lên bàn đạp.
Trong phím đàn mà Nghê Tử Giao vừa ấn, có một nốt nhạc không chuẩn.
Cha mẹ Lâm Bội đều yêu thích nhạc phương Tây, mưa dầm thấm lâu, nên khả năng cảm âm của cậu đặc biệt nhạy bén. Mỗi lần piano ở nhà bị lệch âm, còn chưa cần đến thợ chỉnh đàn, cậu đã biết rõ những phím nào bị sai cao độ.
Giáo viên âm nhạc quý mến tài năng của cậu, từng muốn giới thiệu cậu cho một nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng, nhưng vì chuyện học hành mà bị cha mẹ cậu từ chối.
Quả nhiên, bên trong nắp đàn, trên một đầu búa đàn được nâng lên có buộc một chiếc chìa khóa nhỏ.
Cậu cúi xuống giật lấy chiếc chìa khóa, rồi bảo Nghê Tử Giao buông phím đàn ra. Lâm Bội bước xuống khỏi ghế, Nghê Tử Giao tiến đến trước mặt cậu, vẻ mặt ngơ ngác.
【Gợi ý thế giới Chủ Thần】— Nhận được đạo cụ —【Chìa khóa kỳ quái】.
Lâm Bội xòe bàn tay, nhìn chìa khóa nằm im lìm trong lòng bàn tay, đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân đến gần.
Cậu thu các ngón tay lại, nói với Nghê Tử Giao: "Chuyện vừa rồi, đừng nói với những người kia nhé."
Nghê Tử Giao gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lộ rõ hai chữ nghiêm túc: "Ừm, đồng đội của em chỉ có một mình anh thôi!"
Lâm Bội nhịn không được bật cười, búng nhẹ vào trán hắn một cái.
Tiêu Đài và những người khác bị tiếng đàn hấp dẫn quay trở lại. Vừa thấy bên cạnh Lâm Bội có một cậu bé tóc trắng xa lạ, họ gần như theo bản năng rút vũ khí đề phòng.
Lâm Bội thấy vậy, liền kéo tay áo Nghê Tử Giao, để hắn đứng sau lưng mình.
Tiết Lưu nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, trong lòng nghi hoặc, hỏi: "Cậu bé này là ai?"
Lâm Bội nói: "Cậu ấy giống như chúng ta, cũng là người chơi. Cậu ấy đến đây trước, luôn luôn ở trên lầu, nên không nghe thấy chúng ta nói chuyện."
Tiêu Đài hoài nghi nhìn chằm chằm Nghê Tử Giao, mấy người còn lại cũng nửa tin nửa ngờ.
Vốn dĩ trong trò chơi Chủ Thần, người chơi chưa thành niên đã đủ hiếm lạ rồi, hiện tại lại xuất hiện tận hai người, mà người thứ hai còn có vẻ ngoài kỳ lạ như vậy.
Là người chơi thật? Hay chỉ là NPC hoặc quỷ hồn giả dạng thành người chơi?
Trước lằn ranh sinh tử, sự tin tưởng lẫn nhau giữa người với người luôn vô cùng mong manh
Tiết Lưu thân thiện vẫy vẫy tay về phía Nghê Tử Giao: "Cậu bé, lại đây nào, chú hỏi cháu vài câu được không?"
Nghê Tử Giao liếc nhìn Lâm Bội, rồi ngập ngừng đi qua.
Tiết Lưu cười híp mắt nói: "Vì cháu cũng là người chơi, vậy cũng là đồng đội của chúng ta rồi. Hay cháu giới thiệu bản thân một chút đi, để mọi người làm quen với nhau."
Nghê Tử Giao cúi đầu xoắn xuýt tay, khẽ liếc nhìn Tiết Lưu một cái, rồi chỉ vào Lâm Bội nói: "Cháu và anh Lâm tên giống nhau... còn lại thì... không có gì để giới thiệu cả."
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Đài và những người khác đều biến đổi.
Không đúng, quá không đúng rồi.
Tiểu quỷ này vốn dĩ đã sinh ra đã có vẻ ngoài kỳ dị, còn trùng tên trùng họ với Lâm Bội?
Lại còn gặp nhau trong phó bản âm u, lạnh lẽo này?
Nói là trùng hợp thì đến quỷ cũng không dám tin!
Ba người còn lại càng tỏ vẻ bất an, chỉ riêng Tiết Lưu là đến mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Ông ta hỏi: "Vương La, bên chỗ các anh cũng tìm kiếm gần xong rồi chứ?"
Vương La gật đầu.
"Vậy để tiểu Lâm vốn dĩ nãy giờ đã ở trên lầu, dẫn đường cho chúng ta thì sao?" Tiết Lưu quay đầu nhìn Nghê Tử Giao, làm ra vẻ mặt khó khăn phiền não, lắc lắc đầu: "Căn dinh thự này được thiết kế khá phức tạp và vòng vèo, người không quen đường, khéo lại lạc đường như chơi."
Nghê Tử Giao mấp máy môi, đang muốn nói gì đó, ông ta đã bất ngờ tiến sát lại gần, hơi khom người xuống, nắm lấy tay cậu bé, vẻ mặt hiền lành thân thiện nói: "Tiểu Lâm đã là đồng đội của chúng ta rồi, chút chuyện nhỏ này chắc là không nỡ từ chối, đúng không?"
Tiết Lưu vẫn là cười híp mắt, trên tay lại dùng sức.
Đây là uy hiếp, không phải thỉnh cầu.
Cậu bé tóc trắng hoảng sợ nhìn con sói đội lốt người trước mắt này, miệng há hốc, nhưng không thốt nên lời. Cậu bé hướng mắt về phía Lâm Bội đang đứng phía sau, ra hiệu cầu cứu.
Lâm Bội chỉ im lặng nhìn, không hề động đậy.
Cơ thể cậu bé trở nên cứng đờ, như bị đóng đinh trên sàn nhà lạnh lẽo. Cậu bé gắng gượng đứng vững, nhưng toàn thân vẫn run rẩy không ngừng. Cắn chặt răng, cậu bé lắp bắp: "Chân, chân cháu... bị trẹo rồi."
Tiêu Đài cười khẩy, hiển nhiên không coi lời nói của cậu bé là thật.
Bất quá cô ta cũng yên tâm rồi. Từ trước đến giờ, cô ta chưa từng thấy NPC nào vô dụng đến thế.
Cô ta đi qua, đẩy mạnh Nghê Tử Giao ngã xuống đất, rút ra một con dao nhỏ.
"Tiểu quái vật, nói dối cũng phải biết đường chứ!" Tiêu Đài dùng dao nâng cằm cậu lên, ngữ khí khinh miệt: " Bảo mày dẫn đường thì cứ ngoan ngoãn mà làm, hay mày là quỷ giả dạng?
Ánh mắt Lâm Bội hơi tối sầm, cậu bước lên đỡ Nghê Tử Giao dậy, nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt ở khóe mắt hắn.
Nghê Tử Giao được che chở trong bóng râm của Lâm Bội, vai hơi run run. Bốn người còn lại đứng từ xa quan sát, chỉ cho rằng đứa trẻ quái dị lại nhút nhát này đang khóc nức nở trong lòng Lâm Bội.
Không ai ngờ rằng, đứa bé vốn dĩ nên đầy bụng tủi thân, lại đang ghé sát vào tai Lâm Bội, nở một nụ cười không kiêng nể gì.
Cậu bé khẽ thì thầm, trong giọng nói ngây thơ xen lẫn sự dụ dỗ ma mị (夹杂 - jiāzá), hệt như đang dẫn dụ người phàm sa đọa xuống địa ngục.
"Anh Lâm ơi, anh đối xử tốt với người khác như vậy, sau này dễ bị thiệt thòi lắm đó."
Lâm Bội liếc nhìn cậu bé, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Biết rồi, tiểu ác ma."
____________________________________
【Lời Bis muốn nói:】
“... Thiếu niên này vốn dĩ vẫn luôn mềm lòng…” – Chiến binh hai dạy dỗ để giết hai, mà hai cứ để nguyên cho thằng nhỏ mềm lòng như vậy, còn giọng hai thì nuông chiều cỡ đó là hai có thực sự muốn nó giết hai không vậy hả hai?????
Chương này em bé Bội Bội đáng thương thật, vừa phải tự lập, vừa phải chăm thêm một em bé. =)))))