Hết lần này đến lần khác tìm đến cái chết nhưng bất thành, Nghê Tử Giao sắp phát điên rồi.

Đừng nói vị trí Chủ thần tốt đẹp đến mức nào! Khiến bao kẻ ảo tưởng, thèm khát đến mức nào! Thần được chúng sinh sùng bái! Thần bất tử bất diệt! Thần có thể làm tất cả!

Nghê Tử Giao đều đã hưởng thụ hết những đặc ân đó, nhưng bây giờ hắn chỉ đang vật lộn một cách chán chường trong cuộc sống vĩnh hằng này.

Hắn khao khát cái chết.

Nhưng đối với Chủ thần mà nói, cái chết quả thực là một vấn đề nan giải. Dao xuyên tim, kiếm chém đầu, tất cả đều vô nghĩa. Thậm chí, dù hóa thành tro tàn rồi vẫn có thể lại hồi sinh.

Chủ thần đại nhân đang bước đi trên đường, suy nghĩ xem nên “ra đi” một cách tao nhã như thế nào, thì trời bỗng đổ mưa. Hắn mở chiếc ô đen tuyền của mình, đi qua một con hẻm nhỏ vắng vẻ. Đột nhiên, hai âm thanh vọng ra từ trong hẻm.

Một âm thanh hơi ghê tởm vang lên, làm hắn đau nhói tai.

“Đến ruột gan đều không còn, mà vẫn có thể chạy xa như vậy… Quỳ xuống lạy ông đây một cái, biết đâu ông đây cho mày chết được toàn thây!”

“Đại ca, phí lời với người sắp chết làm gì? Bên trên bảo chúng ta giải quyết càng sớm càng tốt cơ mà.”

“Cũng đúng… Khoan đã, có người!”

Hai gã sát thủ đột nhiên quay người lại. Một mũi phi tiêu độc bắn về phía Nghê Tử Giao, nhưng lại vừa vặn mắc vào nan ô, chỉ cách sống mũi hắn đúng một centimet.

Dưới ánh nhìn sắc lạnh của bọn chúng, vành ô từ từ được nâng lên, lộ ra đôi mắt sáng như dải Ngân Hà. Dưới mắt phải của hắn có một nốt ruồi lệ nhỏ, giống như một ngôi sao băng xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Sát khí đằng đằng trên mặt hai gã kia khựng lại trong giây lát.

Mắt phượng mày ngài, ngũ quan xinh đẹp, thế giới ngầm vốn chuộng những vẻ đẹp kiểu này. Thú vui xấc thịt giữa những người đồng giới không chỉ để thỏa mãn dục vọng, mà còn là thú vui chà đạp, thống trị, ngắm nhìn những kẻ “cùng loài” quằn quại dưới gót giày của chúng.

Nếu là lúc bình thường gặp được con mồi thượng phẩm như vậy, hai anh em nhất định sẽ từ từ thưởng thức, đùa bỡn chán chê rồi mới diệt cỏ tận gốc. Nhưng hôm nay chúng còn có nhiệm vụ quan trọng, còn phải nhanh chóng trở về báo cáo với chủ nhân, không thể lãng phí thời gian vào loại sâu bọ này.

Quảng cáo

Đành phải xử lý nhanh gọn thôi.

Hai tên sát thủ với vẻ mặt hung ác vội vã rút dao, lao thẳng đến chỗ Nghê Tử Giao.

Chủ thần đứng yên tại chỗ, ngón tay thon dài trắng muốt như ngà voi khẽ động, nửa chiếc nan ô đã được tháo rời.

Trong màn mưa lất phất, hắn dường như đã động, lại dường như không động. Trong nháy mắt, trên cổ hai gã sát thủ mỗi người xuất hiện hai lỗ thủng, máu tươi từ động mạch phun lên cao cả trượng, hai cái xác ngã vật xuống đất co quắp, chẳng bao lâu thì tắt thở.

Với một Chủ thần tối cao, việc giải quyết vài tên tép riu còn dễ hơn uống một ngụm nước.

Nghê Tử Giao không phải là người thích giết chóc, nhưng hôm nay tâm trạng hắn không tốt – nói thế nào nhỉ, dùng máu tươi để tạ tội cho chiếc ô bị đâm rách của hắn đi.

Chủ thần tao nhã lắp lại nan ô đã gãy, rồi ngước mắt nhìn lên trời đêm. Trong mắt hắn, những đám mây đen trôi lững lờ trôi hệt như một phần của biển cả sâu thăm thẳm.

Hít sâu một hơi.

Hắn rất thích, rất thích thế giới này. Nơi đây tràn ngập những điều ô uế và vặn vẹo. So với Utopia tẻ nhạt, thế giới này luôn có thể mang đến cho hắn những thú vui bất ngờ. Chẳng hạn như người nổi tiếng đã nói, gia đình hạnh phúc thì giống nhau, gia đình bất hạnh thì mỗi nhà mỗi cảnh.

Cơn mệt mỏi chợt ập đến, Nghê Tử Giao vừa định xoay người rời đi, chợt cảm thấy chân mình nặng trĩu. Một bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy ống quần hắn.

Đứa trẻ này đã sớm bị mổ bụng xẻ thịt, toàn thân xương cốt đều bị bẻ gãy, vốn đã mất ý thức, không biết từ lúc nào đã bò tới, máu và ruột chảy lênh láng trên nền đất lạnh lẽo.

Rất thảm.

“Đáng thương thật.” Nghê Tử Giao nhẹ nhàng hỏi: “Đau lắm phải không?”

Vị thần tà ác khom người xuống, che ô cho cậu bé, nhẹ nhàng xoa mái tóc bê bết máu, như đang an ủi một con chó hoang sắp chìm vào giấc ngủ dài.

Cậu bé không trả lời câu hỏi của hắn, đôi mắt thất thần đã nhòa lẫn máu tươi và nước mưa. Cậu hé mở đôi môi khô khốc, gắng sức cất tiếng, âm thanh yếu ớt:

“Sống, sống…”

Nghê Tử Giao: “Muốn sống tiếp sao?”

Cậu bé khẽ nhúc nhích đầu, gật đầu, rất khẽ, gần như không thể nhận ra.

Nghê Tử Giao đã quá quen với việc sinh vật bộc phát bản năng sinh tồn khi cận kề cái chết.

Hắn luôn có một sự yêu thích kỳ lạ với những sinh vật nhỏ bé có ham muốn sống mãnh liệt như này, nỗi sợ hãi và giãy giụa của chúng trước cái chết là điều mà một chủ thần như hắn không thể cảm nhận được. Vì vậy, đối với mèo con chó con, Nghê Tử Giao luôn dành cho một chút lòng thương xót, trong tuyệt cảnh, mở cho chúng một cánh cửa.

Cánh cửa dẫn đến luyện ngục trần gian.

Hắn đứng dậy, nhấc chân, không chút do dự giẫm mạnh lên bàn tay nhỏ bé của cậu, dùng sức nghiền nát, cả hai đều nghe thấy tiếng xương vỡ giòn tan.

Cậu bé đã mất hết sức phản kháng, nằm sấp trên vũng máu tanh tưởi, mặc hắn hành hung.

Nghê Tử Giao lại hỏi: “Muốn giết ta không?”

Cậu bé lại gật đầu.

Nghê Tử Giao cúi đầu, nhìn thấy trong đôi mắt đen kịt của cậu bé sinh ra tia oán hận, chậm rãi nở một nụ cười tà mị.

Tầm nhìn của cậu bé trong khoảnh khắc chìm vào hỗn loạn. Cậu nghe thấy có người ghé vào tai cậu, thì thầm: “Chào mừng đến với Trò chơi Chủ thần.”

Nghê Tử Giao trở lại Vạn Thần Điện, ngồi trên vị trí chủ tọa cao ngất, giữa năm ngón tay thon dài nghịch một tấm thẻ người chơi. Nửa trên là thông tin cơ bản như tên, nửa dưới là dữ liệu ngũ vi.

Thông tin người chơi:

Tên: Lâm Bội

Tuổi: 13

Bảng thuộc tính:

Thể chất: 30

Sức mạnh: 35

Kỹ xảo: 25

Phán đoán: 65

Tốc độ: 40

Những người chơi trong thế giới Chủ thần đều có một tấm thẻ nhân vật như vậy. Ngũ vi là giá trị thuộc tính cơ bản nhất của nhân vật, trên cơ sở này, nếu lợi hại hơn, đặc biệt hơn, sẽ có thêm các thuộc tính và kỹ năng khác, chẳng hạn như ma lực, kiếm thuật, thế thân, v.v.

Nhưng Lâm Bội quá yếu, trên thẻ chỉ có vài dòng, vừa đơn điệu vừa tẻ nhạt.

Chủ thần thoáng nhíu mày, trong lòng dâng lên một chút chán ghét. Hắn đã quen với những người chơi tinh anh. So với những con tốt thí mà hắn từng giày vò, Lâm Bội này thực sự quá yếu…

Chung quy vẫn chỉ là thằng nhóc tì vắt mũi chưa sạch.

Lâm Bội thậm chí còn yếu hơn những đứa trẻ bình thường. Cha mẹ cậu đều là chủ ngân hàng, cả nhà định cư ở nước ngoài, Lâm Bội từ nhỏ đã được giáo dục theo kiểu tinh anh, tính tình lại yên tĩnh trầm mặc, thích ở một mình, ít khi ra ngoài, cho nên thể chất so với bạn bè cùng trang lứa kém hơn một chút.

Ở cái tuổi mười ba mười bốn của cậu, những cậu bé bình thường nào hiểu được chiến tranh tiền tệ, ngày ngày cùng bạn bè chơi đùa nghịch đất nặn đánh quái thú mới là bình thường.

Lần này gia đình cậu bị kẻ thù không đội trời chung thuê sát thủ đuổi giết, cả ba lẫn mẹ đều chết thảm tại nhà, nếu không có Nghê Tử Giao tình cờ đi qua, đứa bé yếu đuối này cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.

Nghê Tử Giao quay đầu nhìn quả cầu pha lê trong tay, bên trong quả cầu phản chiếu một căn phòng toàn màu xám, Lâm Bội hôn mê nằm trên mặt đất.

Lúc hắn mới nhìn thấy Lâm Bội, cậu bé trông rất chật vật, giống như một con chó hoang nhỏ đầy thương tích, khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi miệng sói.

Bây giờ trên khuôn mặt đã hết vết máu bẩn, lộ ra làn da trắng trẻo được bảo bọc cẩn thận. Dù còn nhỏ tuổi, ngũ quan đã thừa hưởng gen tốt của ba mẹ, đường nét tuấn tú mang theo chút ngông cuồng, giữa hàng lông mày rậm rạp lộ ra vẻ ngạo mạn, mở mắt ra có lẽ sẽ là một con sói con.

Sau này không chừng sẽ lớn thành một chàng trai phong lưu đa tình khiến các nữ người chơi say đắm.

Chủ thần đại nhân búng tay một cái, Lâm Bội liền tỉnh lại. Cậu đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Những vết thương trên người đều đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một chút cảm giác đau đớn mơ hồ. Khung cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ. Cậu nhìn thấy trên mặt đất có một con dao găm, cúi người nhặt lên, âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên bên tai.

【Chào mừng đến với màn chơi hướng dẫn tân thủ.】

【Đề nghị người chơi sẵn sàng chiến đấu.】

【Gợi ý từ thế giới Chủ thần】- Nhận được đạo cụ -【Dao găm】.

Ánh mắt cậu nhìn xuống, trong tầm nhìn hiện lên vài dòng chữ nhỏ.

【Dao găm  · Bình Thường】

【Ghi chú: Người chơi biết cách sử dụng nó.】

Lâm Bội khẽ động ý nghĩ, dòng chữ nhỏ lập tức biến mất.

“Cảnh giác không tệ. Ít nhất cũng biết tự vệ.” Nghê Tử Giao gật đầu, nhưng trong long lại cảm thấy phiền muộn.

Với dữ liệu còm cõi như vậy, cũng chỉ có thể đánh nhau với lũ quái vật cấp thấp.

Hắn vung tay vẽ một dấu ấn trước mặt, thế là Lâm Bội trong quả cầu pha lê nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện từng đám quái vật ghê tởm và dính nhớp, nhầy nhụa.

Loại ma thú nguyên thủy, không có trí tuệ – SLIME

【Giai đoạn đầu tiên đã bắt đầu, mời người chơi chuẩn bị chiến đấu.】

Lâm Bội không biết đây là thứ gì, nhưng chúng đang lao nhanh về phía cậu, hiển nhiên là vẫn có ý thức tấn công, lại còn không có thiện ý…

Cậu vung dao găm, đâm mạnh vào một trong những cục thịt nhầy nhụa, slime phát ra tiếng kêu chói tai.

Lâm Bội nghe thấy thì cau mày, theo bản năng bịt tai lại.

Nghê Tử Giao nhìn thấy phản ứng của Lâm Bội thì bật cười. Chủ thần đại nhân bình thường tiếp xúc với người chơi đều là những kẻ lăn lộn nơi đầu sóng ngọn gió, mười tám ban võ nghệ đều tinh thông, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người khi chiến đấu, lại chủ động vứt bỏ vũ khí.

Trong trò chơi sinh tồn tàn khốc này, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Hắn không nhịn được cất tiếng nhắc nhở: “Tập trung! Cầm chắc vũ khí!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play