Edit+Beta: Mắm Thúi
Trong cung, khi ngồi kiệu đi ra ngoài, tốc độ thực ra cũng không nhanh hơn đi bộ bao nhiêu, nhưng vào ngày đông giá rét hay ngày hè oi ả, lại dễ chịu hơn đi bộ rất nhiều.
Lúc này chính là như thế.
Phùng Thu Nguyệt ngồi cao trên kiệu, Thư Thanh Vũ đi bộ theo bên cạnh, một người thong dong như mây gió, một người lại có chút khó nhọc.
Thư Thanh Vũ không cần nhìn cũng biết, hiện giờ Phùng Thu Nguyệt chắc chắn là có tâm tình cực kỳ tốt.
"Gần đến cuối năm, bệ hạ bận rộn nhiều việc, nhất thời chưa triệu gọi muội, muội cũng không cần canh cánh trong lòng." Phùng Thu Nguyệt dịu giọng nói.
Thư Thanh Vũ biết nàng ta đang khích mình, liền không để bụng: “Tỷ tỷ đúng là tâm linh tương thông với muội, vừa rồi muội cũng định khuyên nhủ tỷ như vậy.”
"Đúng vậy..." Giọng Phùng Thu Nguyệt nhỏ đi đôi chút, “Muội muội quả là hiểu lòng người.”
Thư Thanh Vũ nhướng mày, khẽ cười: “Tỷ tỷ đối đãi với muội chân tình như thế, muội tự nhiên cũng phải tri tâm.”
Hai người trò chuyện được một lúc, kiệu rẽ sang đường lớn của Tây Nhất, đi chưa được bao xa thì gặp một đoàn nghi trượng từ hẻm của Tây Nhất đi ra.
Ánh mắt Thư Thanh Vũ rất tinh, liếc mắt một cái liền nhận ra ai đang ngồi trên kiệu đối diện.
Người đi đầu, tất nhiên là Đoan tần nương nương Trương Thải Hà, người đang được sủng ái nhất hậu cung hiện nay, người đi phía sau, lại là Huệ tần nương nương Đàm Thục Huệ, danh tiếng rất tốt.
Trương Thải Hà là cháu gái ruột của thái hậu nương nương, đích nữ của Trương gia, phủ An Quốc Công. Bởi vì dưới gối thái hậu không có nữ nhi, từ nhỏ nàng ta đã thường vào cung bầu bạn bên cạnh thái hậu.
Năm xưa khi bệ hạ đăng cơ nhưng không lập nàng ta làm hậu, từng khiến không ít người bàn tán suy đoán.
Ánh mắt của Thư Thanh Vũ lại không đặt lên người Trương Thải Hà.
Mắt phượng của nàng liếc qua, liền trông thấy Đàm Thục Huệ phía sau nàng ta. Lúc này Huệ tần nương nương đang mỉm cười nhã nhặn dịu dàng, đúng như phong hào của nàng ta, thực là huệ chất lan tâm.
Bốn người vừa chạm mặt, lập tức phải phân thứ bậc cao thấp.
Phùng Thu Nguyệt tất nhiên cũng trông thấy Trương Thải Hà và Đàm Thục Huệ, lập tức cho dừng kiệu, nhanh chóng bước xuống đi vài bước lên đón.
"Tần thiếp thỉnh an Đoan tần nương nương, Huệ tần nương nương, nương nương vạn an." Phùng Thu Nguyệt lập tức hành lễ.
Nàng ta hành lễ xong, lập tức khiến Thư Thanh Vũ theo sau hơi chậm một bước, trông như bất kính.
Ánh mắt Thư Thanh Vũ thoáng trầm xuống, bước lên hai bước không nhanh không chậm, rồi cũng cúi người hành lễ.
Trong Trường Tín cung, tuy phép tắc nhiều, nhưng không phải lúc nào cũng phải câu nệ từng li từng tí, nếu thế thì sinh hoạt thường ngày sẽ chẳng thể tiếp diễn.
Ví như trong hành lang cung cấm như thế này, những tiểu chủ tử như Thư Thanh Vũ gặp phải chủ vị cao hơn cũng chỉ cần hành nửa lễ, không cần quỳ xuống làm dơ y phục, cũng phiền phức.
Nếu là trước đây thì cũng thôi, nhưng nay nàng vừa được bệ hạ triệu hạnh, lại thêm Phùng Thu Nguyệt cố ý hành lễ trước, liền khiến nàng nổi bật hơn nhiều.
Quả nhiên còn chưa cần Đàm Thục Huệ khơi mào, Trương Thải Hà đã nhíu mày, trông có phần không vui.
"Thư tài nhân, đừng tưởng được bệ hạ triệu hạnh một lần mà trong mắt đã không còn thấy ai, như vậy cũng quá không đem bản cung để ở trong mắt." Trương Thải Hà cao giọng nói.
Từ nhỏ nàng ta đã lớn lên tùy ý, giọng nói cũng lớn hơn các khuê nữ bình thường, nghe vào cũng có phần khí thế.
Nếu là trước đây, Thư Thanh Vũ nhất định sẽ quỳ xuống nhận tội, nhưng hiện tại nàng lại không muốn chịu uất ức.
“Hồi bẩm nương nương, vừa rồi thần thiếp bị uy nghi của nghi trượng nương nương làm chấn kinh, nhất thời chưa kịp hoàn hồn, mới chậm trễ việc hành lễ, kính xin nương nương thứ tội.”
Thực ra Trương Thải Hà không phải người đặc biệt xấu xa, nàng ta rất thẳng thắn, cũng khá đơn thuần. Nói cho cùng, người mà Thư Thanh Vũ không chán ghét trong cung này thật sự không nhiều, mà Trương Thải Hà lại là một trong số ít ấy.
Câu nói này của nàng rất hợp tính cách Trương Thải Hà, quả nhiên vừa dứt lời liền thấy nàng ta giãn mày, có vẻ muốn bỏ qua.
Chỉ là nàng ta còn chưa kịp lên tiếng, Đàm Thục Huệ phía sau bỗng dịu dàng cất lời: “Thư tài nhân tuổi còn nhỏ, lại mồm miệng lanh lợi, biết nói dối lừa người, Thải Hà tỷ tỷ, chớ để nàng ta gạt được.”
Thư Thanh Vũ cúi đầu, hơi nhíu mày, biết hôm nay Đàm Thục Huệ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Việc nàng được triệu hạnh bất ngờ hôm trước là một cái tát vào mặt Đàm Thục Huệ, nàng rất rõ điều đó.
Nhưng bản thân Đàm Thục Huệ lại không thích tự mình ra tay, chỉ thích mượn sức người khác.
Nói như vậy, Trương Thải Hà lại đổi ý, nhíu mày trách mắng: “Huệ tần muội muội nói đúng, Thư tài nhân quả thực không hiểu quy củ.”
Cái đầu của Trương Thải Hà đúng là… Thư Thanh Vũ cũng chẳng rõ nàng ta có chủ ý hay không, nhưng bị Đàm Thục Huệ xúi giục đi xúi giục lại cũng chỉ có mỗi nàng ta.
Thư Thanh Vũ thầm thở dài, miệng lại rất cung kính: “Đoan tần nương nương, thần thiếp tuyệt không có lòng coi thường, nương nương có địa vị tôn quý, lại được thánh sủng, thần thiếp có gan to bằng trời cũng không dám vô lễ, kính xin nương nương minh giám.”
Đàm Thục Huệ cụp mắt nhìn nàng, lại khẽ thở dài: “Ôi, ngươi cũng chẳng dễ dàng gì, chắc hẳn trước đây sống trong cung không mấy thuận lợi, mồm miệng lại thật khéo.”
Nàng ta vừa nói xong, Trương Thải Hà liền hừ lạnh một tiếng: “Xảo ngôn xảo ngữ!”
Tuy Đoan tần nương nương không lanh lợi, nhưng lại vô cùng hiếu thuận với thái hậu. Hôm nay các phi tần đều phải đến thỉnh an thái hậu, tất nhiên nàng ta không thể để chuyện này trì hoãn mọi người.
Nghĩ vậy, nàng ta quay đầu nhìn Đàm Thục Huệ, thấy nàng ta làm khẩu hình ra hiệu, lúc này mới giãn mày.
“Giờ cũng sắp đến lúc thỉnh an, không tiện chậm trễ thêm, nhưng ngươi vô lễ như vậy, không phạt là không được, cứ quỳ xuống hành đại lễ với bổn cung, bổn cung khoan dung độ lượng, sẽ tha cho ngươi.”
Phùng Thu Nguyệt đứng trước Thư Thanh Vũ, không đợi nàng trả lời đã thấp giọng nói: “Mau hành lễ với nương nương.”
Thư Thanh Vũ rũ mắt, nhưng vẫn đứng yên bất động.
Giữa thanh thiên bạch nhật, nếu thật sự quỳ xuống hành lễ với Trương Thải Hà, cung nhân sẽ nghĩ sao? Bệ hạ… lại càng nghĩ thế nào?
Quan hệ giữa bệ hạ và thái hậu, người khác có lẽ không biết rõ, nhưng nàng vẫn biết đôi chút.
Rõ ràng là mẫu tửruột thịt thân cận nhất, vậy mà lại như người xa lạ. Tâm tư của thái hậu, bệ hạ không muốn biết; còn tâm tư của bệ hạ, thái hậu dù thế nào cũng không thể hiểu được.
Ở giữa hai mẫu tử hoàng tộc ấy, vị trí của Đoan tần như Trương Thải Hà đã là cực hạn.
Tính tình bệ hạ như thế nào, điều hắn ghét nhất chính là bị uy hiếp. Dù là ngoại thích của mẫu tộc thì lại thế nào? Nếu hắn không muốn nể mặt thì nhất định sẽ không nể mặt, không muốn lập hậu thì chẳng ai ép hắn được.
Nếu hôm nay Thư Thanh Vũ mềm mỏng, có khi bệ hạ cũng không quá để tâm, nhưng trong thời gian ngắn thì vẫn sẽ sinh ra chán ghét.
Cho nên mặc cho Phùng Thu Nguyệt khuyên nhủ ra sao, Thư Thanh Vũ cũng không hề lay chuyển.
Trương Thải Hà thấy nàng vẫn cứng rắn như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng lại vơi bớt cơn giận, nàng ta vốn không phải người bá đạo, lúc này thật sự không muốn truy cứu thêm.
Nhưng nàng ta còn có Đàm Thục Huệ phía sau.
Thư Thanh Vũ cụp mắt đứng yên, chỉ nghe Đàm Thục Huệ dịu giọng nói: “Bị trách phạt như thế, chắc hẳn trong lòng Thư tài nhân không phục, đây là oán giận Đoan tần nương nương rồi? Cũng đừng quá để tâm, chỉ là lỗi nhỏ, nhận sai là được, Đoan tần nương nương sẽ không ghi hận đâu.”
Nàng ta nói, nghe thì như hòa giải, nhưng trong lời lẽ vẫn là đang chia rẽ ly gián.
Hiện tại Trương Thải Hà cũng đã cưỡi hổ khó xuống, nếu Thư Thanh Vũ không hành lễ, tức là có hiềm khích với nàng ta. Một vị nương nương chủ vị mà đến một tài nhân còn không trị nổi, sau này còn làm người trong cung thế nào?
"Thư tài nhân." Trương Thải Hà cũng sa sầm mặt, “Ngươi đây là muốn kháng chỉ?”
Thư Thanh Vũ hơi cúi người, ánh mắt lưu chuyển, giọng lại vô cùng trong trẻo.
“Hồi bẩm Đoan tần nương nương, Huệ tần nương nương, thần thiếp tuyệt không có nửa phần bất kính. Chỉ là vào năm Hưng Võ thứ mười hai, Thuần hoàng hậu của Cao Tổ từng cảm niệm làm cung nhân không dễ, đặc biệt ban xuống ý chỉ, ra lệnh cho người trong cung khi đi bên ngoài không cần hành đại lễ.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Năm Hưng Võ thứ mười hai, tức là hơn một trăm sáu mươi năm về trước, Thuần hoàng hậu của Cao Tổ là một kỳ nữ, từng theo Cao Tổ nam chinh bắc chiến, cùng Cao Tổ gây dựng nên một nửa giang sơn của Đại Tề, có thể nói, hiện tại Đại Tề có một nửa là nhờ bà.
Ý chỉ của bà, đến nay vẫn còn được truyền lại trong cung, các đời hoàng hậu đều xem như chuẩn tắc mẫu mực.
Chỉ là, mọi người thường chỉ đọc qua vài câu trong lễ tế trời của dịp đầu năm, ngày thường ai có thể nhớ rõ từng điều từng khoản?
Thư Thanh Vũ nói xong thì dừng lại, để mọi người có thời gian suy nghĩ, sau đó lại nói: “Thuần hoàng hậu của Cao Tổ nhân từ đức hậu, xưa nay nổi tiếng là mẫu nghi thiên hạ. Thần thiếp lúc nào cũng ghi nhớ ân đức của người, lại nhìn Thái hậu nương nương ngày nay, cũng là một quốc mẫu nhân từ hiền hậu.”
Trương Thải Hà xưa nay có tính tình thẳng thắn, quả thật không ngờ Thư Thanh Vũ lại dám đem Thuần hoàng hậu ra nói, giờ còn nhắc tới thái hậu, cô mẫu ruột của nàng ta, liền lập tức do dự.
Tuy nàng ta đơn thuần, nhưng không ngu, cuối cùng cũng hiểu Thư Thanh Vũ đang nói gì.
Nàng không quỳ, không hành đại lễ, thật ra là đang suy nghĩ vì Trương Thải Hà, cũng là suy nghĩ vì Thái hậu nương nương.
Xét theo cách nói này, hình như lại rất có lý.
Đàm Thục Huệ thấy Trương Thải Hà hơi giãn mày, biết nàng ta đã nghe lọt lời của Thư Thanh Vũ, trong lòng liền trầm xuống.
Nàng ta mím môi, lại vội lên tiếng trước: “Thải Hà tỷ tỷ, Thư tài nhân nói cũng có chút đạo lý. Chỉ là Thư tài nhân ngày thường trông thì hiền lành ít lời, thật không ngờ lại quen thuộc với ý chỉ của Thuần hoàng hậu đến vậy, chắc hẳn là vô cùng tôn kính người, mỗi ngày đều lấy hoàng hậu làm gương, quả là đáng kính.”
Lời này vừa nói ra, chính nàng ta cũng có chút hối hận.
Chắc là vì quá nóng nảy, hôm nay chưa hả giận lại bị Thư Thanh Vũ phản công một trận, nàng ta thực sự có chút bực dọc.
Làm phi tần trong cung, tất nhiên ai cũng phải lấy Thuần hoàng hậu của Cao Tổ làm mẫu mực. Nàng ta nói như thế, chẳng phải là nói bản thân không tôn kính tổ tiên?
Trương Thải Hà thì không nhận ra, nhưng Thư Thanh Vũ lại lập tức hiểu rõ.
Thế nhưng nàng không định giúp Đàm Thục Huệ tháo gỡ. Trò hề hôm nay chẳng phải là do chính Đàm Thục Huệ tự biên tự diễn hay sao? Giờ tự khiến bản thân rơi vào thế khó, đúng là đáng đời.
Tuy nhiên, nàng không nói thì vẫn có người tình nguyện nịnh bợ Huệ tần nương nương.
Chỉ nghe Phùng Thu Nguyệt lên tiếng: “Lời Huệ tần nương nương nói rất đúng, làm phi tần như chúng ta, phải luôn ghi nhớ di huấn của Thuần hoàng hậu, luôn lấy người làm gương. Giờ không còn sớm nữa, hay là cùng đi thỉnh an Thái hậu?”
Trương Thải Hà khẽ ho một tiếng, lần này cũng không kiên trì nữa: “Thư tài nhân, sau này vẫn phải cẩn trọng lời nói hành động, thôi được rồi, chuyện hôm nay không truy cứu nữa, nên đến thỉnh an Thái hậu nương nương là chính.”
Đàm Thục Huệ không cam lòng, liền ngắt lời Trương Thải Hà: “Thải Hà tỷ tỷ đúng là nương nương chủ vị hiền hậu nhân từ, chỉ là…”
Không ngờ lại bị Trương Thải Hà quay đầu liếc một cái, hừ lạnh một tiếng.
“Sao? Muội còn muốn tiếp tục trì hoãn?”
Đàm Thục Huệ bị nàng ta chặn họng như thế, suýt nữa không thở nổi, sắc mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.
"Muội… không có ý đó…”
Trương Thải Hà đột nhiên bật cười: “Thôi, đều là tỷ muội một nhà, còn nói những lời ấy làm gì? Đi thôi.”
Đoan tần nương nương đã nói đi, lần này quả thực là phải đi.
Nghi trượng từ từ tiến về phía trước, đi ngang qua Phùng Thu Nguyệt và Thư Thanh Vũ đang quỳ rạp bên vệ đường, Trương Thải Hà nhìn thẳng, trực tiếp bước qua, ngược lại, Đàm Thục Huệ thì cúi đầu liếc nhìn Thư Thanh Vũ một cái.
“Ngươi cũng thật lanh lợi.”
Thư Thanh Vũ ngẩng đầu, mỉm cười với nàng ta, mặt mày yêu kiều đa tình: “Tạ Huệ tần nương nương khen ngợi.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Thư tài nhân: Bản cung bây giờ không thích chiều chuộng nữa, vừa nãy là xong chuyện rồi.
Hoàng đế bệ hạ: Vừa... vừa gì cơ?
Thư tài nhân: ...Hũ dấm, là hũ dấm đó…