Năm Long Khánh thứ mười, mùa đông, một đêm yên tĩnh không một tiếng động.

Trận tuyết đầu mùa đông năm nay rơi suốt một đêm, lặng lẽ tịch mịch, không hề có âm thanh.

Lúc Thư Thanh Vũ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại chẳng nhớ nổi hôm nay là ngày gì.

Nếu không phải tiểu cung nữ hầu hạ nàng kịp thời mở ô cửa hoa văn khắc chạm, nàng còn không biết thì ra đã là giữa mùa đông rồi.

Thư Thanh Vũ khẽ hít vào một hơi, một trận gió lạnh nhẹ lướt qua mang theo mùi hương thanh đạm.

Ấy là hương vị của tuyết rơi.

Tí tách trên rặng trúc thưa, đôi lúc vang lên như âm thanh của ngọc vỡ.

Phải rồi, ai nấy đều nói nàng yêu trúc, trong Khôn Hòa cung này, từ trong ra ngoài đều trồng trúc xanh.

Còn nàng có thật sự yêu thích hay không, chính nàng cũng không nhớ rõ nữa.

Thư Thanh Vũ khẽ cười không tiếng động: “Nhàn Ninh đâu?”

Vừa cất tiếng, nàng mới phát hiện cổ họng mình khô khốc khàn đục, dường như đã rất lâu không nói chuyện.

Tiểu cung nữ bước lên trước, mặt mày non trẻ, nụ cười rạng rỡ: “Hồi bẩm nương nương, Ninh cô cô đi Thái Y viện trông thuốc cho nương nương rồi ạ.”

Không hiểu sao, Thư Thanh Vũ lại rất muốn gặp nàng ấy một lần.

“Gọi nàng ấy về đi.”

Nàng nói mấy câu, chỉ cảm thấy hôm nay tinh thần lại tốt hơn hẳn mọi ngày, là trạng thái chưa từng có trong suốt khoảng thời gian vừa qua.

Tiểu cung nữ cúi người hành lễ rồi vội vàng lui ra.

Thư Thanh Vũ nghiêng đầu, ngẩn người nhìn tấm bình phong khắc cảnh núi non trập trùng. Nghe nói bức bình phong gỗ lê hoa khắc cảnh sông núi bốn mùa ấy là vật từ triều trước lưu lại, vô cùng quý giá, là món ban thưởng mà bệ hạ đã đặc biệt lấy từ nội khố ra tặng nàng vào năm nàng được phong hậu.

Quả thật là rất đẹp.

Nhưng quá đỗi nặng nề, âm u tĩnh mịch, không có chút sinh khí nào.

Không biết vì sao, hôm nay Thư Thanh Vũ lại bật cười.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo náo nhiệt.

Âm thanh ấy tựa hồ vọng khắp bốn bề Khôn Hòa cung, khiến cho Thư Thanh Vũ đang nằm trong tẩm điện sâu nhất cũng có thể nghe rõ ràng.

Cánh cửa gỗ phát ra tiếng "két" rồi mở ra, lại có một tiểu cung nữ mặt mũi xa lạ bước vào, hình như là chưa từng gặp qua.

Từ sau khi nàng sinh bệnh, cung nhân trong Khôn Hòa cung thay hết lượt này đến lượt khác, trừ Nhàn Ninh bên cạnh, những người còn lại nàng đều chẳng nhận ra.

“Nương nương, cô cô lát nữa sẽ tới ngay, người có muốn dùng chút mật ong không ạ?”

Thư Thanh Vũ lắc đầu, chợt hỏi: “Sao bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?”

Nàng bệnh đã lâu, lâu đến mức không phân biệt được tháng ngày, không nhận ra năm tháng.

Tiểu cung nữ kia tiến đến gần, nhẹ nhàng dâng trà, chỉ là tay rót trà hơi run.

“Nương nương, bên ngoài có tế điển, không phải chuyện gì lớn đâu ạ.”

Bỗng chốc trong lòng Thư Thanh Vũ khẽ động, không hiểu sao lại dấy lên cảm giác bất an.

Nàng cố đè nén cơn đau trong ngực, hỏi tiếp: “Ngươi cứ nói thật, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiểu cung nữ tái nhợt sắc mặt, tay run lên, nước trà trong ly sứ trắng vung ra từng giọt lấm tấm rơi trên khay gỗ.

“Nương nương… nô tỳ, nô tỳ không dám nói.” Tiểu cung nữ do dự một lát vẫn không thốt nên lời.

Thư Thanh Vũ cho rằng nàng ta sợ mình nổi giận nên mới không dám nói, chợt hiểu ra điều gì đó, lại như chẳng hiểu gì.

Nàng khẽ hỏi: “Ngày trọng đại như thế này, người trong nhà ta hẳn đều đã vào cung rồi chứ? Giờ đang ở đâu?”

Tiểu cung nữ kia lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy: “Nương nương, người cứ dưỡng bệnh cho tốt, chuyện khác không cần lo lắng đâu ạ.”

“Ngươi nói đi, đang ở đâu?”

Đến nước này rồi, Thư Thanh Vũ cũng không còn mong gì vào sự mềm lòng của bệ hạ, càng chẳng dám trông đợi sự quan tâm của thái hậu. Nàng chỉ hy vọng người thân của mình có thể nghĩ cho nàng đôi chút, nhớ đến bao nhiêu năm tháng nàng đã cống hiến vì bọn họ.

Tiểu cung nữ ngập ngừng, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nhẹ như khói bụi, lọt vào tai Thư Thanh Vũ:

“Nương nương, An Quốc công và phu nhân cùng hai vị công tử đều đã đi Phụng Tiên điện rồi.”

Thư Thanh Vũ bỗng không nghe thấy gì bên ngoài nữa.

Nàng lặng lẽ nằm đó, chẳng còn nghe thấy pháo hoa, không nghe thấy lễ nhạc, chẳng nghe thấy tiếng người náo nhiệt, cũng chẳng còn tiếng cười nói.

Nàng như chỉ còn nghe thấy chính mình, nghe thấy tiếng lòng thẳm sâu trong tâm khảm.

Kiếp này, rốt cuộc vẫn là thất bại.

Những người thân mà nàng dành trọn đời để bảo vệ, đến cuối cùng vẫn lựa chọn vứt bỏ nàng.

Thì ra, người thực sự cô độc chính là nàng.

Nàng nhàn nhạt cất tiếng: “Là bệ hạ lập tân hậu rồi phải không?”

Phải rồi, nàng bị phạt đóng cửa suy nghĩ suốt nửa năm, lại luôn bệnh nằm trên giường, chẳng thể làm tròn chức trách của hoàng hậu, quả thực không xứng đáng.

Trong cung mà có thể náo nhiệt đến mức này, lại còn khiến văn võ bá quan đến Phụng Tiên điện dự lễ, nhất định không phải chuyện nhỏ. Mà nay chẳng phải cuối năm, cũng chẳng phải lập thái tử, ngoài việc lập hoàng hậu mới, thì còn có thể là gì?

Tiểu cung nữ kia bỗng quỳ sụp xuống dập đầu, vang lên từng tiếng "bộp bộp".

Nghe âm thanh ấy, Thư Thanh Vũ bỗng thấy lòng mình bình thản.

Nàng cũng chẳng rõ vì sao, chỉ thấy như bản thân đã thoát ly xác thịt, lặng lẽ nhìn hết thảy cảnh tượng nực cười trước mắt.

Hoàng hậu nguyên phối còn chưa c.h.ế.t, mà tân hậu đã nôn nóng muốn ngồi lên ngôi vị trung cung rồi sao? Nàng bệnh đến mức đầu óc hồ đồ, đến cả việc bệ hạ phế hậu lúc nào cũng không biết. Hiện giờ vẫn còn lưu giữ tước vị của phụ thân, An Quốc công, e rằng đã là nể mặt nàng lắm rồi.

Nhưng hết thảy những điều đó thì liên quan gì đến nàng?

Nụ cười ở khóe môi của Thư Thanh Vũ dần dần tan biến, nước mắt ở khóe mắt theo gương mặt tái nhợt gầy gò lặng lẽ lăn dài.

Giọt lệ trong veo ấy cuốn trôi mọi mỏi mệt, mọi uể oải, mọi tiếc nuối và cô quạnh, mọi đau lòng cùng thương tổn trong nàng.

Một trận trọng bệnh giống như một giấc mộng si mê suốt cả đời, hết thảy tựa như chưa từng phát sinh, lại cũng như đã hoàn toàn hạ màn.

Nước mắt lạnh buốt chảy xuống, mang đi ánh sáng của những năm tháng đã qua, mang theo cả một đời vọng tưởng và huyễn tưởng.

Thư Thanh Vũ khẽ thở dài: “Vậy cũng tốt.”

Nàng nói như thế, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, những gánh nặng từng đè nén nơi thân thể dường như đều tan biến, cuối cùng chỉ còn lại chính nàng mà thôi.

Nàng mười tám tuổi nhập cung, đến nay đã mười một năm.

Từ một tài nhân ở dưới Tam phẩm từng bước đi lên, cuối cùng đạt tới ngôi vị cao quý chí thượng, Trung cung Hoàng hậu, cũng chỉ mất sáu năm.

Đi đến ngày hôm nay, nàng mới chỉ hai mươi chín tuổi.

Chưa đến ba mươi tuổi mà đầu đã bạc trắng, tâm lực cạn kiệt, bệnh tật quấn thân.

Mười một năm qua, nàng đi một đường quá đỗi gian nan.

Vì ngôi vị Hoàng hậu kia, nàng đã dốc cạn nửa đời sức khỏe và thọ mệnh, tiêu hao toàn bộ vận khí của nửa đời còn lại.

Vì vinh quang của gia tộc, nàng cũng từng tay dính máu tanh, toàn thân sa vào bùn nhơ.

Đôi mắt nàng đã mù mịt, đôi tay ô uế, đến cả trái tim cũng chẳng còn nét trong trẻo thuần tịnh thuở ban sơ.

Dẫu cho như vậy, đến cuối cùng, vẫn là hai bàn tay trắng.

Rốt cuộc là vì điều gì?

Sủng ái của bệ hạ, sớm đã như mây trôi thoảng qua, thoắt cái đã không còn, nỗi nhớ mong thân nhân cũng chỉ là lầu các trên không, giả dối đến thê lương.

Nàng cô độc mà đến, lại cũng cô độc mà đi.

Khi sắp về với đất, bên người chỉ còn một tiểu cung nữ xa lạ, chẳng có ai thật lòng khóc thương nàng.

Thư Thanh Vũ chậm rãi nhắm mắt, ở khóe môi vẫn vương một nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ hết thảy bên người đều chẳng còn can hệ gì đến nàng.

Ngay vào khoảnh khắc ấy, nàng nghe được thanh âm cuối cùng chốn nhân gian.

Cánh cửa cung điện, bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra.

Là ai đến?

Ngoài cửa dường như vang lên tiếng người, âm thanh quen thuộc đến lạ lùng, lại cũng vô cùng xa lạ.

Thế nhưng Thư Thanh Vũ đã không còn để tâm, nàng cũng chẳng còn sức lực để bận tâm.

Lúc ấy, một con bướm ngũ sắc chẳng rõ từ nơi nào bay tới, chập chờn rơi xuống bên gối nàng, ngoan ngoãn mà an nhiên.

Thư Thanh Vũ ngắm nhìn con bướm xinh đẹp ấy, khóe môi lộ ra nét cười thanh thản.

Ông trời thương xót, cuối cùng cũng chẳng để nàng cô độc mà đi.

Cứ thế chìm vào giấc mộng ngọt ngào, không còn vướng bận thị phi trong Trường Tín cung nữa.

Nếu cứ như vậy mà thiếp đi mãi mãi, dường như cũng là một chuyện tốt đẹp.

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi, không một tiếng động.

………………

Tựa như mộng, lại chẳng phải mộng, tựa như sương, lại chẳng là sương.

Đêm đó, Thư Thanh Vũ ngủ một giấc cực kỳ sâu, đến tận lúc trời sáng, cũng là nhờ tiếng trò chuyện khe khẽ ngoài điện đánh thức người trong mộng.

Thư Thanh Vũ từ từ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.

Mọi bệnh tật cùng tật cũ như theo tuyết rơi đêm qua bị cuốn về năm tháng nào đó chẳng rõ tên.

Nàng khẽ nhúc nhích thân mình, liền nghe ngoài cửa vang lên bước chân rất khẽ, rồi ngay sau đó là một giọng nói dịu dàng vang lên ngoài màn trướng: “Tiểu chủ, người muốn dậy rồi sao?”

Tiểu chủ? Thư Thanh Vũ có chút ngơ ngác, sao nàng lại thành tiểu chủ?

Chẳng lẽ sau khi bị phế hậu, bệ hạ còn ban cho nàng vị trí dưới Tam phẩm? Không trực tiếp đánh vào lãnh cung làm thứ phi?

Nàng chợt thấy không chắc chắn lắm: bệ hạ là người có lòng nhân hậu như thế sao?

Có điều, bất kể bệ hạ là người ra sao, Thư Thanh Vũ cũng chẳng còn để tâm nữa.

Nàng đáp: “Dậy rồi.”

Lời vừa thốt ra, nàng liền sửng sốt — giọng nói của nàng dường như so với khi còn bệnh đã thanh thoát hơn nhiều, không còn khàn đặc nữa, hiếm khi mang theo chút trong trẻo và nhã nhặn như thuở xưa.

Ngay lúc đó, cung nữ bên ngoài kéo màn trướng ra, từng tia nắng sớm theo kẽ hở màn trướng lặng lẽ chiếu vào, mang đến tiết trời tươi sáng của buổi sớm mai.

Một cung nữ có khuôn mặt gầy gò, mày dài, vóc người cao ráo mỉm cười đứng cạnh giường, thấy nàng tỉnh lại, liền vui mừng nói: “Tiểu chủ, bên ngoài tuyết lại rơi rồi.”

Không nói đến việc nàng ấy vui mừng thế nào, Thư Thanh Vũ nằm trên giường thì vô cùng kinh ngạc.

“Vân Vụ, là ngươi?” Thư Thanh Vũ khẽ thì thào hỏi.

Nét cười trên khuôn mặt gầy gò của Vân Vụ càng đậm: “Nô tỳ là cung nữ hầu hạ bên cạnh tiểu chủ, đương nhiên là nô tỳ rồi.”

Thư Thanh Vũ nằm đó, nhất thời chỉ cảm thấy cả người như trong mộng.

Năm xưa nàng nhập cung, chính là Vân Vụ và Vân Yên hầu hạ hai bên, chỉ là sau đó xảy ra nhiều chuyện, Vân Vụ qua đời từ sớm, Vân Yên ròi cung xuất giá, từ đó mà mất liên lạc.

Giờ phút này lại gặp lại, mơ hồ như vẫn đang trong mộng cảnh.

“Ta vẫn đang mơ sao?” Thư Thanh Vũ khẽ nói.

Vân Vụ đỡ nàng ngồi dậy, trước rót cho nàng một bát nước ấm, lại giúp nàng mang giày mang tất: “Tiểu chủ đêm qua hẳn là ngủ ngon, giờ vẫn chưa tỉnh hẳn thôi.”

Vân Vụ đỡ Thư Thanh Vũ còn đang mờ mịt bước qua bình phong, đi tới bên cửa sổ.

“Tiểu chủ nhìn xem, tuyết đầu mùa năm nay đã rơi rồi.”

Thư Thanh Vũ vừa bước qua bình phong, trước mắt liền hiện ra khung cảnh xa lạ, mãi đến khi gió sớm nhẹ nhàng lướt qua gò má, nàng mới hơi tỉnh táo trở lại.

Nơi này, chính là nơi nàng ở khi mới nhập cung — tòa điện nhỏ nằm bên hông điện chính của Cẩm Tú cung.

Thư Thanh Vũ chợt ý thức được, có lẽ bản thân đã quay về quá khứ.

Nghĩ đến đây, nàng không còn tâm trạng thưởng tuyết, đẩy Vân Vụ ra, quay người đi tìm gương soi.

Chỉ trong chớp mắt, một thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo thanh tú, dáng dấp duyên dáng hiện ra trong gương đồng.

Chiếc gương này không phải do Ty Ngự cung đưa, nên chẳng soi rõ được ngũ quan, nhưng vẫn đủ để người ta nhìn ra thần thái và phong tư của chủ nhân trong gương.

Thư Thanh Vũ chạm tay lên mặt, người trong gương cũng làm theo.

Dưới tay là làn da nhẵn mịn, nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trẻ hơn mười một năm kia, bỗng thấy mọi áp lực và nặng nề trong lòng như được gột rửa sạch sẽ.

Hiện tại nàng, tựa như đã thoát thai hoán cốt, một lần nữa đứng ở Trường Tín cung.

Thư Thanh Vũ bỗng xoay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Vân Vụ: “Lát nữa lúc đi lấy điểm tâm, nhớ mang thêm một vò rượu thanh mai.”

“Rượu hanh mai?”

Vẻ mặt Vân Vụ ngẩn ra.

Thư Thanh Vũ khẽ gật đầu, lại nhớ tới những ngày còn là Thư tài nhân, liền bổ sung thêm một câu: “Ngân lượng thì lấy từ phân lệ là được.”

Vân Vụ xưa nay luôn vâng lời nàng, cũng không hỏi nhiều nàng muốn rượu để làm gì, chỉ khom người lĩnh mệnh, đi sai Vân Yên chuẩn bị, còn bản thân thì quay về tẩm điện hầu hạ Thư Thanh Vũ rửa mặt chải đầu.

Sau khi dùng xong bữa sáng miễn cưỡng nuốt trôi, Thư Thanh Vũ ra sân, ngẩng đầu nhìn từng hạt tuyết trắng lất phất rơi đầy bầu trời.

Tuyết rơi suốt một đêm, dày như lông ngỗng, khiến vạn vật trên thế gian đều được phủ trong một màu trắng thuần khiết. Ngay cả Trường Tín cung vốn vắng lặng và nghiêm trang cũng dường như có thêm đôi phần ấm áp.

Thư Thanh Vũ vươn tay hứng lấy: “Sắp cuối năm rồi.”

Vân Vụ buộc chặt áo choàng cho nàng, mỉm cười đáp: “Vâng, lại qua chừng mười ngày nữa, là đến Tết.”

Ngay trong màn tuyết rơi nhè nhẹ ấy, một con bướm ngũ sắc vỗ cánh bay tới, nhẹ nhàng đậu trên đầu ngón tay ngọc ngà mà nàng đưa ra.

Con bướm ấy khẽ động đôi cánh, lại không bay đi, cứ thế an tĩnh đứng đó.

Một đêm tỉnh dậy, trời đất đổi dời, mộng bướm vẫn còn.

Thư Thanh Vũ khẽ thở dài một hơi, khẽ động tay thả bướm bay đi, lại khẽ vung áo choàng, xoay người quay về tẩm điện: “Hâm rượu đi.”

“Lúc này luôn sao?” Vân Vụ hơi kinh ngạc.

Thư Thanh Vũ nở nụ cười nhạt, trên mặt hiện ra sự tự do và tiêu sái chưa từng có.

“Phải, chính là bây giờ.”

Một giấc mộng dài, không say không về, ấy mới là chuyện vui nhất đời người.

*Đặc biệt nhắc nhở: Trong giai đoạn trước, nam chính có các phi tử khác, nhưng đến giữa và cuối sẽ là 1vs1, ngọt sủng, vẫn là thể loại quen thuộc, hy vọng mọi người sẽ thích a~!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play