Ban ngày uống rượu, là một thú vui lớn.
Thư Thanh Vũ sai cung nhân bày một chiếc bàn ở cửa chính điện, lại cho thắp lò đất đỏ nhỏ, kê thêm chậu than bên người, cứ thế mà ngồi ngoài điện, ngẩng đầu ngắm tuyết.
Tuyết rơi lất phất, than hồng tí tách nổ vang, hương rượu thanh mai nhẹ nhàng tỏa ra hương thơm ngọt ngào, phảng phất khiến lòng người say mê.
Nhìn tuyết rơi từng mảnh, trong lòng Thư Thanh Vũ dần dần an ổn hơn.
Vân Vụ rót cho nàng một ly rượu, rồi quỳ ngồi bên cạnh, tỉ mỉ nướng quýt.
Thư Thanh Vũ khẽ mỉm cười: “Ngày tháng như thế này, thật tốt, có phải không?”
Vân Vụ khựng lại một chút, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Nàng ấy là nha hoàn hồi môn theo tiểu thư vào cung, từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh, rõ nhất lòng dạ của nàng. Có lẽ bởi vì phu nhân dạy dỗ nghiêm khắc, tiểu thư từ bé đã cẩn thận ngôn từ hành động, lúc nào cũng cung kính, chưa bao giờ có một khắc buông lỏng như hôm nay.
Tiểu thư từ nhỏ đã học rộng hiểu nhiều, là tài nữ nổi danh khắp nơi, nếu không vì Thư gia sa sút, thì nay vào cung sao chỉ có thể làm một tài nhân nho nhỏ.
Lại bởi vì vị phận tài nhân ấy khiến trong lòng tiểu thư không vui, lời lẽ ngày thường đều là muốn tự xét lại bản thân, trông mong sớm ngày đứng ở vị trí chủ vị, khôi phục lại vinh quang ngày xưa của Thư thị.
Vậy mà hôm nay vừa tỉnh lại, lại như kẻ vừa tỉnh khỏi mộng lớn, hành động cử chỉ đều khác hẳn thường ngày.
Thư Thanh Vũ nói xong, nghiêng mắt nhìn nàng ấy, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng ấy, không khỏi lại nở nụ cười.
“Ngươi sợ cái gì? Ta chỉ là mộng hết một đời, sáng nay tỉnh dậy thấy nắng đẹp chan hòa, chẳng còn muốn phụ đời này nữa.”
Nàng nói rất nhẹ, mười phần mềm mại, lời lẽ đơn giản, thế mà khiến chân mày Vân Vụ giãn ra, trông thấy rõ là an tâm.
“Tiểu thư có thể nghĩ thông suốt, nô tỳ thật lòng vui mừng.”
Thư Thanh Vũ khẽ giật mình, liền đưa tay vỗ vỗ tay nàng ấy: “Ta biết ngươi một lòng vì ta.”
Vừa nói tới đây, rượu thanh mai cũng vừa lúc hâm nóng xong, Thư Thanh Vũ nâng chén nhấp một ngụm, rượu vào miệng, ngọt dịu mà nồng nàn.
Tựa như một quả mơ xanh mới hái giữa mùa hè, có vị chua non ẩn trong mềm mại dịu dàng, dịu dàng ấy lại giấu đi sự nồng đậm khiến lòng người chếnh choáng.
Trong lặng lẽ, trong vô tâm.
Một chén rượu nhập bụng, Thư Thanh Vũ trăm mối ngổn ngang.
Vân Vụ cũng đúng lúc đưa tới quýt nướng, Thư Thanh Vũ cứ ăn một miếng thì uống nửa chén, đúng là khoái ý tiêu dao.
Rượu ngà ngà, nàng như chợt nhớ ra điều gì, bèn nói: “Chút nữa lấy cơm trưa, nhớ đến ngự thiện phòng lấy thêm bánh tổ, đậu đỏ, đường phèn… À đúng rồi, còn một cân lạc rang, để chiều bồi rượu.”
Vân Vụ: “……”
Thư Thanh Vũ thấy vẻ mặt mù mờ của nàng ấy, liền bật cười khoái trá: “Không sao, cung quy cũng chẳng có chỗ nào cấm phi tần uống rượu vào ban ngày cả.”
Vân Vụ mím môi: “Nhưng bệ hạ có thể sẽ triệu kiến bất kỳ lúc nào, nếu lúc diện thánh mà trên người có mùi rượu, thì biết làm sao?”
Thư Thanh Vũ nghe nàng ấy nhắc đến bệ hạ, thần sắc chẳng chút hoảng hốt: “Bệ hạ chẳng phải người hẹp hòi, huống chi trong cung còn bao nhiêu chủ vị nương nương, cũng đâu đến lượt ta, một tài nhân nho nhỏ.”
Thư Thanh Vũ từ nhỏ đã thông tuệ, Vân Vụ theo nàng khôn lớn, kính phục nàng nhất, thấy nàng nói chắc chắn như vậy, cũng chẳng khuyên thêm nữa, chỉ mặc nàng thoải mái làm điều mình thích.
Thực ra, tuy Thư Thanh Vũ không ham rượu, nhưng lại đặc biệt yêu thích các loại rượu hoa quả, rượu thanh mai. Nếu không phải lúc nào cũng giữ cái dáng vẻ đoan trang đức hạnh của hoàng hậu nương nương, thì những lúc khó ngủ, thế nào nàng cũng uống một chút.
Cũng không đến nỗi đau đầu kéo dài nhiều năm, cuối cùng u uất mà c.h.ế.t.
Tất nhiên, đó là chuyện về sau.
Bản thân nàng rất rõ.
Nếu không thật sự một lòng muốn c.h.ế.t, hết hy vọng với cuộc sống, sao nàng có thể mất đi lý trí, suốt ngày bệnh tật mãi mà không khỏi trong Khôn Hòa cung?
Thư Thanh Vũ thở dài một hơi, lại uống thêm một chén.
Hương rượu thanh mai nồng nàn lan tỏa, lại sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của nàng.
Một lần c.h.ế.t đi sống lại, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấu, trên đời này, điều không thể kỳ vọng nhất chính là sự dịu dàng và lòng tốt của người khác.
Người thân không thể dựa vào, bệ hạ cũng không thể nương nhờ, nàng có thể có, chỉ là chính mình.
Làm người, ít nhất cũng phải tự thương lấy thân, tự giữ lấy mình.
Thư Thanh Vũ khẽ thở dài, uống nốt chén rượu cuối cùng, mang theo chút men say đứng dậy, đứng đó nhìn về bầu trời hẹp phía sau Cẩm Tú cung.
Tuyết rơi trời quang, khiến lòng người cũng say.
Thư Thanh Vũ nắm lấy tay Vân Vụ: “Đi thôi, vào nghỉ một lát.”
Có lẽ vì uống chút rượu, nàng thấy hơi mệt, cái cảm giác lửng lơ ấy lại đặc biệt dễ chịu, đã là trong cung của mình, nàng cũng chẳng câu nệ, cứ thế nằm xuống ngủ.
Tới khi tỉnh lại, đã qua giờ chính ngọ.
Vân Vụ không có ở đó, lúc này là Vân Yên hầu hạ nàng trong tẩm điện.
“Tiểu chủ tỉnh rồi? Vân Vụ tỷ tỷ đi hâm cơm trưa, chút nữa sẽ quay lại.”
Vẻ ngoài của Vân Yên chẳng chút nào giống cái tên nàng ấy, là một nha đầu mặt tròn phúc hậu, thân hình đầy đặn, tuổi nhỏ hơn Vân Vụ một chút, cả ngày cười híp mắt, cũng có thể nói là người có mệnh tốt nhất bên cạnh nàng.
“Được, bản cung cũng vừa khéo thấy hơi đói.”
Vân Yên lanh lẹ hầu nàng ngồi dậy, thấy gò má nàng hơi ửng đỏ, lại hầu hạ nàng uống một chén mật ong bạc hà: “Tiểu chủ, tỉnh rượu đi ạ.”
Thư Thanh Vũ quả thực có hơi say.
Lúc này nàng chưa đầy mười chín, vào cung vừa tròn một năm, tuổi còn trẻ, rượu lại chưa uống mấy lần, rượu thanh mai dù là rượu hoa quả, nhưng hậu lực vẫn không nhỏ.
“Không sao, không sao cả.” Thư Thanh Vũ uống cạn mật ong bạc hà, cười rồi đưa tay nhéo má Vân Yên.
“Bản cung không sao.”
Vừa say vào là nói năng liền chẳng còn kiêng kị gì nữa.
Vân Yên lập tức căng thẳng: “Tiểu chủ thận trọng lời nói.”
Thư Thanh Vũ vừa rồi cũng là nhất thời mê man, buột miệng dùng quen cách xưng hô, giờ bị Vân Yên nhắc, liền tỉnh táo đôi phần.
“Được rồi, sau này ta sẽ không nói nữa.”
Nàng vừa tỉnh, điện phía Đông lại nhốn nháo hẳn lên.
Đợi nàng an tọa trước bàn ăn, mới coi như tiếng động lắng xuống, Thư Thanh Vũ lơ đãng liếc qua món ăn hôm nay, có chút không vừa ý.
Song, nàng tạm thời vẫn chưa được thị tẩm, dù có tốn công chuẩn bị cũng chẳng mấy hữu dụng, đành phải tạm chấp nhận.
Thư Thanh Vũ bảo Vân Vụ dâng cho nàng một bát canh gà trước, món canh chim bồ câu hầm sơn dược này nấu cũng đậm vị, rất bổ dưỡng.
Nàng ăn nhè nhẹ một bát, rồi thuận miệng hỏi Vân Vụ: “Tháng này còn dư ngân lượng không?”
Nàng trở về mười năm trước, có nhiều chuyện đã chẳng nhớ rõ, nhất là tài sản của bản thân, vẫn nên kiểm lại cho rõ, mới dễ tính toán chuyện ngày sau.
Đã vào cung thì mệnh số khó đổi, nàng cũng chỉ có thể cố gắng sống cho yên ổn, đời người, vui vẻ là điều quan trọng nhất.
Cái gọi là vinh quang gia tộc, thanh danh phẩm đức, thể diện lễ giáo, tất cả đều là để cho người khác nhìn mà thôi.
Vân Vụ đáp: “Vẫn còn chút dư dả.” Thư Thanh Vũ khẽ gật đầu, không nói thêm.
Một bữa cơm dùng hết sức bình thường, nếu không phải sáng nay nàng uống rượu rồi lại ngủ muộn, e là cả bát cơm kia cũng ăn không hết.
Ăn no rồi, Thư Thanh Vũ lại thấy buồn ngủ.
Nàng không làm dáng, thấy buồn ngủ là đi nghỉ, ngủ một giấc ngon lành suốt buổi trưa, đến khi tỉnh lại thì đã là lúc mặt trời sắp lặn.
Ngoài cửa không biết từ lúc nào mà tuyết dày đã hóa mỏng, chỉ còn vụn bạc rơi lác đác.
Thư Thanh Vũ chỉ mặc trung y, khoác thêm thường phục, ngồi thu lu trên giường, bảo Vân Vụ mang hòm trang sức đựng bạc tới, dùng chìa khóa đồng nhỏ mở ra rồi đếm kỹ từng món.
Nàng là trưởng nữ trong nhà, khi nàng chào đời, gia tộc còn chưa suy sụp, Thư gia vẫn là một thế gia quan lại trứ danh ở Liễu Châu, chỉ vì đại bá của nàng dính líu đến án tham ô, cả nhà bị mất hết thanh danh, từ đó sa sút không gượng dậy nổi, từ một danh môn thế gia được người người ca tụng, rơi thành tội thần tham ô bất chính, tai tiếng khắp chốn.
Mười lăm năm sau, người đời dần quên chuyện cũ, trong nhà mới dám đưa nàng vào cung, hy vọng cầu một con đường sinh cơ mới.
Cho nên, dù trong nhà không còn phú quý như xưa, nhưng cũng vẫn còn chút của cải, lại vì kỳ vọng vào nàng rất nhiều, lúc vào cung đã chuẩn bị cho nàng không ít vàng bạc châu báu để làm phương tiện nương nhờ quyền quý.
Thư Thanh Vũ vuốt ve xấp ngân phiếu nhỏ, khẽ cười nhạt: “Coi như tiền bán mạng thuở trước đi.”
Đếm xong tiền, tinh thần nàng sảng khoái, đang định sai người chuẩn bị nước tắm, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Thông thường nếu có việc cần truyền báo, bước chân của tiểu hoạn quan sẽ nặng hơn một chút, để biểu thị có người đến.
Thư Thanh Vũ hơi nhíu mày, giờ này mà ai đến tìm nàng?
Vân Vụ nhanh nhẹn thu lại hòm trang sức, đỡ nàng dậy thay y phục, chỉ nghe Vân Yên lên tiếng hỏi: “Công công, chẳng hay có việc gì cần truyền báo ạ?”
Thư Thanh Vũ đã thay xong thường phục, ngồi trước gương soi để Vân Vụ chải đầu: “Sao giờ này lại có người đến?”
Mặt Trời đã sắp lặn núi, bình thường giờ này không ai tùy tiện đi lại trong cung, nếu Thái hậu hay các chủ vị nương nương muốn truyền người, cũng không chọn lúc đêm hôm thế này.
Tiểu hoạn quan đến truyền tin nói rất nhỏ, nói gì Thư Thanh Vũ cũng chẳng nghe rõ, chẳng bao lâu sau Vân Vụ đã chải cho nàng Đọa Mã kế*, cài bên tai một cây trâm lưu ly hoa phù dung, khiến gương mặt nàng càng thêm sinh động như tranh.
*Đọa mã kế:
Tài nữ đất Liễu Châu, quả là danh bất hư truyền.
Vân Yên vội vã bước vào, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ: “Tiểu chủ, người từ Càn Nguyên cung tới, bệ hạ truyền tiểu chủ thị tẩm.”
Thư Thanh Vũ sững người tại chỗ: “Cái gì?”
Người khác không biết, nhưng nàng thì cực kỳ kinh ngạc.
Tiêu Cẩm Sâm là thái tử được tiên đế thân chinh nuôi lớn từ nhỏ, tiên đế đối với hắn có thể nói là hết mực thương yêu, vì năm ngoái cảm thấy bản thân chẳng còn sống được bao lâu, đã sớm để thái tử tuyển phi, triệu các tiểu thư danh môn khắp nơi tiến cung.
Thư Thanh Vũ cũng là khi đó cùng các phi tần khác tiến cung.
Kết quả là sau khi tuyển tú kết thúc, còn chưa kịp ban phân vị, tiên đế đã băng hà, Tiêu Cẩm Sâm kế vị, trở thành tân đế.
Còn các nàng – một đám phi tần từng là thị thiếp của thái tử khi còn ở Đông cung cũng theo đó mà thân phận nâng cao, trực tiếp trở thành phi tần của hoàng đế.
Song, bệ hạ hiếu thuận, không chịu đồng phòng trong vòng hai mươi bảy ngày quốc tang, đến nay đã sang năm đổi niên hiệu Long Khánh nguyên niên, vẫn ăn chay giữ mình để tang tiên đế.
Mãi đến đầu tháng mười một năm nay, tiên đế đã băng hà hơn một năm, dưới sự khuyên nhủ của bá quan văn võ cùng Thái hậu, bệ hạ mới miễn cưỡng bỏ tang.
Đám tần phi như các nàng đã được phong vị từ đầu năm, đến giờ mới bắt đầu có chút phận sự.
Chỉ là Thư Thanh Vũ có phẩm cấp thấp, mãi đến sau tết nguyên đán Long Khánh năm thứ hai mới có cơ hội thị tẩm, tuyệt không thể xảy ra vào cuối năm Long Khánh nguyên niên.
Về chuyện này, Thư Thanh Vũ nhớ rõ rành rành, tuyệt đối không thể lẫn.
Vậy thì... vì sao bệ hạ đột nhiên truyền nàng thị tẩm?
Thư Thanh Vũ khẽ nheo mắt, đầu óc trong khoảnh khắc ngổn ngang suy nghĩ, thậm chí còn hoài nghi không chừng bệ hạ cũng như nàng, là người đã c.h.ế.t rồi sống lại?
Vừa nghĩ vậy, Thư Thanh Vũ lập tức nghiêm túc hơn hẳn.
Hôm nay nàng vừa mới uống rượu, dù đã ngủ hai giấc, nhưng vẫn còn men say, bèn vội sai Vân Yên ra ngoài chuẩn bị, còn mình thì bảo Vân Vụ pha mật ong bạc hà.
Sau khi thu xếp xong, kiệu Thạch Lựu Bách Phúc của Càn Nguyên cung đến đón cũng đã đợi sẵn ngoài cửa, Thư Thanh Vũ cúi đầu ngó qua, cảm thấy hôm nay mình ăn vận rất thoả đáng, bèn nói: “Vân Vụ, ngươi cùng theo ta đi.”
Nàng bước ra khỏi phía đông điện, đưa mắt nhìn về phía Càn Nguyên cung mờ mờ ảo ảo cách đó không xa.
Tiêu Cẩm Sâm, ta đến rồi.
*Tác giả có lời muốn nói:
Thư tài nhân (kinh ngạc): “Bệ hạ lại vội vàng đến thế sao?”
Hoàng đế bệ hạ: “Trẫm không có, thật sự không có, đừng nói bừa!”