Càn Nguyên cung của Tiêu Cẩm Sâm, xưa nay ghét nhất là phi tần ra vào tùy tiện.

Ngay cả cháu gái ruột của Thái hậu, nay là Đoan Tần nương nương Trương Thải Hà, sau khi bị trách phạt hai lần, cũng không dám đến Càn Nguyên cung hầu hạ dâng trà nữa.

Có tiền lệ như nàng ta, phi tần hậu cung ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, không dễ gì bước chân tới phương hướng phía Nam này.

Trước đây khi làm Hoàng hậu, Thư Thanh Vũ cũng chẳng mấy khi đến Càn Nguyên cung, sợ chọc giận bệ hạ.

Giờ nghĩ lại, mới thấy bản thân ngày trước thật sự quá mức dè dặt, sống còn khổ cực hơn bất kỳ ai.

Ngồi trong chiếc kiệu bách phúc lắc lư, Thư Thanh Vũ vén rèm nhìn ra ngoài.

Không rõ từ khi nào, tuyết lại rơi lần nữa.

Lúc này đã là chạng vạng, mặt trời sắp lặn, trong ngõ cung thâm u vắng lặng không một bóng người, chỉ còn tường đỏ ngói xanh lặng lẽ trong tuyết rơi.

Vân Vụ thấy nàng đưa mắt ngó nghiêng, bèn khẽ hỏi: “Tiểu chủ có điều gì băn khoăn?”

Thư Thanh Vũ khẽ lắc đầu, buông rèm xuống, không nhìn ngó nữa.

Chừng một khắc sau, kiệu khẽ dừng lại, Thư Thanh Vũ biết đã đến cửa sau phía Bắc của Càn Nguyên cung, Vân Vụ tiến lên đưa bài tử, quản sự giữ cửa tra soát sổ sách xong mới cho kiệu vào.

Tiêu Cẩm Sâm là người vô cùng thận trọng, muốn đến gần hắn, cần phải vượt qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, dù là phi tần đến hầu hạ cũng không thể qua loa sơ suất.

Thư Thanh Vũ khẽ cười nhạt, trước kia nàng còn không để ý, nay nghĩ lại, Tiêu Cẩm Sâm quả thực sinh ra để làm Hoàng đế, từng lời từng hành động đều khắc sâu bốn chữ: thiên uy lẫm liệt.

Kiệu vào đến Càn Nguyên cung cũng không được tự do di chuyển, đi qua nguyệt môn, men theo hành lang phía sau, đi thẳng đến trước Như Ý Các.

Thư Thanh Vũ ngồi yên chưa động, bên ngoài đã truyền vào giọng nói quen thuộc: “Thư tài nhân, mời xuống kiệu.”

Người đến là đại cung nữ Lý Tố Thấm thân cận bên cạnh bệ hạ, kiếp trước từng tiếp xúc với Thư Thanh Vũ không ít, nàng ta vừa cất giọng, Thư Thanh Vũ lập tức nhận ra.

Vân Vụ vén rèm kiệu, dìu Thư Thanh Vũ xuống, liền thấy một cung nữ chừng ba mươi tuổi đứng đó, vóc người hơi thấp, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, nét mặt hiền hậu dịu dàng.

Lý Tố Thấm cung kính đứng yên nơi ấy, lời nói ôn hòa, như thể một bá mẫu trong nhà, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ hòa nhã.

“Chúc mừng tiểu chủ, tiểu chủ có muốn dùng chút điểm tâm trước không?”

Năm ngoái nàng ấy và Thư Thanh Vũ chỉ gặp nhau đôi lần vào dịp lễ tết, chẳng thân thiết là bao, giờ cũng chỉ khách khí: “Đa tạ cô cô, cứ theo quy củ mà làm.”

Lý Tố Thấm cụp mắt đáp: “Vâng, nô tỳ hiểu.”

Dứt lời liền lui xuống, Thư Thanh Vũ được Vân Vụ dìu vào Như Ý Các, trực tiếp tìm một nhã thất ngồi xuống.

Nói ra thì, nàng đã bảy tám năm rồi chưa từng đến Như Ý Các.

Sau khi làm chủ vị nương nương, bệ hạ rất ít triệu hạnh, thường là tới cung của nàng, giờ được trở lại, lại thấy có chút mới lạ.

Như Ý Các có hai tầng, lên lầu mới là tẩm điện, tầng dưới là nhã thất, sân cùng noãn các.

Khi phi tần đến Càn Nguyên cung hầu hạ bệ hạ, không cần trang điểm cầu kỳ, dùng xong bữa tối là phải đến noãn các tắm gội thay y phục, chỉ mặc áo ngủ là được.

Thư Thanh Vũ ngồi xuống, hít hương sáp ong nhẹ thoảng trong Như Ý Các, bỗng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Vân Vụ xưa nay luôn để ý nhất cử nhất động của nàng, thấy nàng lim dim liền dâng trà nóng, để nàng tỉnh táo tinh thần.

“Tiểu chủ, người không được ngủ đâu.”

Thư Thanh Vũ gật đầu, cầm trà ngồi đó, cũng không rõ trong lòng mình đang nghĩ gì.

Nàng có muốn gặp lại bệ hạ không?

Thật lòng mà nói, nàng muốn.

Nhưng chẳng phải là vì nhớ nhung, cũng không phải bởi vì yêu thương, mà là vì giờ đây, nàng chỉ muốn có một lời hồi đáp.

Nàng muốn hỏi hắn, hai người làm phu thê gần năm năm trời, rốt cuộc hắn có từng tin nàng một chút nào, có từng thương nàng dù chỉ nửa phần.

Thế nhưng, trong lòng nàng lại hỏi chính mình, cho dù có được câu trả lời, thì có ý nghĩa gì?

Nàng có thể an ủi được chăng, hay là mở lòng ra được?

Đều không thể nữa rồi.

Thư Thanh Vũ khẽ bật cười: “Ngươi yên tâm, ta không buồn ngủ.”

Ít nhất, nàng hiểu rõ bệ hạ thích kiểu nữ nhân như thế nào.

Chỉ cần không vượt quá khuôn phép, an ổn làm một chủ vị nương nương, sống những ngày tháng vinh hoa phú quý trong cung, đó là mục tiêu cả đời của nàng.

Trong cung này, phi tần hay Hoàng hậu thật ra cũng chẳng khác gì nhau.

Nghĩ vậy, Thư Thanh Vũ lại thấy vui vẻ hơn. Nào ngờ còn chưa kịp uống hết chén trà trong tay, đã thấy Lý Tố Thấm chẳng biết từ khi nào mà bước vào Như Ý Các.

“Tiểu chủ.” Lý Tố Thấm cung kính nói, “Hôm nay đúng lúc tuyết rơi, bệ hạ mời người đến Vinh Hoa Đình dùng bữa tối.”

Thư Thanh Vũ hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nét mặt liền nở đầy ý cười: “Vậy thì thật tốt quá, tạ ơn bệ hạ ban thưởng.”

Lý Tố Thấm ngẩng đầu nhìn nàng một hồi, rồi quay sang phân phó Vân Vụ, bảo nàng ấy khoác thêm áo choàng cho Thư Thanh Vũ.

“Tiểu chủ, mời đi thôi.”

Thư Thanh Vũ không rõ hôm nay cớ sao lại có nhiều biến cố, trong lòng còn đang cân nhắc, nhưng nét mặt lại không hề đổi khác, luôn giữ nụ cười e ấp trên môi.

Lý Tố Thấm đích thân đỡ nàng, đưa nàng đi về phía tiền điện.

“Cô cô, sao bệ hạ lại đột nhiên cho phép thần thiếp hầu hạ bữa tối?” Thư Thanh Vũ hỏi.

Lý Tố Thấm chỉ mỉm cười: “Chắc bởi hôm nay tuyết rơi, phong cảnh hữu tình.”

Thư Thanh Vũ cụp mắt, không hỏi thêm nữa.

Vượt qua từng dãy hành lang quanh co, đi qua cửa trướng hoa rủ, ngẩng đầu đã thấy tiền điện của Càn Nguyên cung rộng lớn tinh xảo cùng đình viện phía trước.

Vinh Hoa Đình đứng giữa gió tuyết, bốn phía buông rèm mỏng, chỉ lờ mờ thấy ánh đèn lập lòe bên trong.

Không biết có phải do bệ hạ căn dặn hay không, mà tuyết trong tiền viện không hề được quét dọn, toàn bộ đình viện phủ trắng xóa, dưới ánh tà rực rỡ như ngọc.

Lý Tố Thấm thấy nàng khựng bước, bèn khẽ đẩy nhẹ một cái: “Tiểu chủ, bệ hạ còn đang đợi.”

Thư Thanh Vũ cụp mắt nhìn lớp tuyết phủ dày dưới chân, cuối cùng vẫn cắn răng bước tới trước.

Vì là đến Càn Nguyên cung thị tẩm, trên đường đi đều có kiệu Thạch Lựu Bách Phúc đưa đón, nàng chưa thay giày da dùng khi ra ngoài, dưới chân vẫn là đôi hài thêu đế mềm bình thường.

Cứ thế bước đi trên nền tuyết, đế giày chẳng mấy chốc đã bị nước tuyết thấm ướt, lạnh buốt xuyên thấu lòng bàn chân.

Trên mặt Thư Thanh Vũ vẫn nở nụ cười, dường như chẳng hề thấy lạnh.

Lý Tố Thấm đỡ lấy nàng, dìu từng bước đi đến trước đình, nhẹ giọng thưa: “Bệ hạ, Thư tài nhân đến rồi ạ.”

Một giọng nói trầm thấp, vang dội cất lên: “Vào đi.”

Tuy trong lòng nàng đã không ngừng thuyết phục bản thân rằng không được để tâm, nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Tiêu Cẩm Sâm, tim Thư Thanh Vũ vẫn khẽ run.

Nàng siết chặt nắm tay, gắng sức giữ mình bình tĩnh, từng bước từng bước đi vào trong Vinh Hoa đình.

Ngoài dự liệu của nàng, trong đình chỉ có Tiêu Cẩm Sâm và thái giám hầu bút Hạ Khải Thương. Lúc ấy, Tiêu Cẩm Sâm đang ngồi bên bàn tròn, tay cầm một chén rượu mỏng, mắt nửa khép, dung mạo tuấn tú vẫn như xưa.

Tựa như chén rượu trong tay còn khiến hắn mải mê hơn cả mỹ nhân trước mặt.

Thư Thanh Vũ khựng lại giây lát, tựa hồ bị dung nhan tuấn mỹ của bệ hạ hấp dẫn, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Hạ Khải Thương nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu chủ, nên hành lễ.”

Thư Thanh Vũ như từ trong mộng tỉnh lại, lập tức đỏ mặt, quỳ gối thỉnh an Tiêu Cẩm Sâm: “Thần thiếp Khanh Vũ, tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an.”

Lúc này Tiêu Cẩm Sâm mới khẽ ngẩng đầu, vì có hơi men nên ánh mắt vốn sắc bén giờ lại sâu thẳm hơn, chăm chú nhìn nàng, nhưng vẫn chẳng nói gì thêm.

Thư Thanh Vũ không dám nhìn hắn, sợ trong mắt mình lộ ra quá nhiều tình cảm, chỉ khẽ cúi đầu, quỳ gối bất động.

Tiêu Cẩm Sâm lặng lẽ nhìn nàng, lại nhấp thêm một ngụm rượu, hồi lâu mới nói: “Được rồi, ngồi đi.”

Thư Thanh Vũ khẽ thở phào, ngồi ngay ngắn lên ghế tròn: “Tạ ơn bệ hạ.”

Tiêu Cẩm Sâm đột nhiên bật cười, tự tay đẩy chén rượu trên bàn tới: “Rượu thanh mai năm nay mới ủ, nghĩ Thư tài nhân hẳn sẽ thích.”

“Bệ hạ…” Trái tim Thư Thanh Vũ vừa mới yên ổn, thoắt cái lại treo lên tận cổ họng.

Nàng chỉ uống một chén rượu vào ban ngày, thực ra chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng Tiêu Cẩm Sâm cứ nhắc mãi khiến lòng nàng không yên.

Chẳng lẽ… chuyện này cũng chạm vào cấm kỵ của bệ hạ?

Thế nhưng Tiêu Cẩm Sâm lại như không nhận ra nàng đang bất an, chỉ nói: “Không cần căng thẳng, chỉ là tùy tiện uống một chén thôi. Ngươi tiến cung đã hơn một năm, gặp trẫm sao vẫn còn sợ hãi như vậy?”

Thư Thanh Vũ khẽ ngẩng đầu, liếc thấy mặt hắn không có vẻ gì là nghiêm nghị, mới hơi yên tâm một chút.

“Thần thiếp lần đầu… đến Càn Nguyên cung, vẫn có chút hồi hộp.” Thư Thanh Vũ khẽ đáp.

Có lẽ câu trả lời ấy khiến Tiêu Cẩm Sâm hài lòng, hắn bật cười sang sảng, cầm lấy đôi đũa: “Được rồi, dùng bữa đi.”

Ăn không nói, ngủ không nói.

Đó là quy củ của Tiêu Cẩm Sâm.

Không cần phải ứng đối câu hỏi của bệ hạ, Thư Thanh Vũ quả thực đã thở phào nhẹ nhõm, tuy dùng bữa tối chẳng cảm được mùi vị, lại vô thức uống vào hơn nửa bình rượu thanh mai, đến khi trở về Như Ý các thì nàng đã có chút say.

Vân Vụ lo lắng không thôi, vội vã năn nỉ Lý Tố Thấm mang trà giải rượu đến, sợ tiểu chủ nhà mình thất lễ trước mặt thánh thượng.

Lý Tố Thấm vẫn rất hòa nhã, gọi cung nữ của Như Ý các cùng Vân Vụ hầu hạ Thư Thanh Vũ tắm rửa, sau đó mới vội rời đi chuẩn bị trà giải rượu.

Không ngờ nàng ấy vừa đến Ngự trà thiện phòng đã thấy Hạ Khải Thương cười híp mắt đứng đó, chậm rãi uống trà nóng, bèn hỏi: “A, sao ngươi không ở bên trong hầu hạ?”

Hạ Khải Thương ước gì có thể bám dính lấy bệ hạ, rất hiếm khi chịu rời nửa bước.

Hai người là chỗ quen thân, đã cùng hầu hạ bệ hạ hơn mười năm, cũng không cần giữ lễ.

Hạ Khải Thương luôn nở nụ cười trên mặt, mang theo ba phần thân thiện: “Thư tài nhân uống say rồi? Cũng không phải chuyện gì to tát.”

Lý Tố Thấm khựng lại, ngẩng đầu liếc hắn một cái, ghé đến thấp giọng hỏi: “Trong đó có ý gì?”

Hạ Khải Thương khẽ gật đầu: “Chỉ cần dùng nước mật ong thường cho tiểu chủ súc miệng là được.”

Lý Tố Thấm liền hiểu ngay, thấy trong Ngự trà thiện phòng toàn người của mình, cũng không giấu giếm: “Thật hiếm khi thấy bệ hạ cũng thích mấy trò này.”

Tiêu Cẩm Sâm vốn xưa nay nghiêm cẩn, đừng nói để phi tần uống rượu thị tẩm, ngay cả chuyện phong nguyệt quá đà cũng chẳng bao giờ bằng lòng.

Giờ xem ra, rốt cuộc vẫn là nam nhân trẻ tuổi, cũng có đôi chút tò mò.

Hạ Khải Thương thấy nàng ấy cười vui vẻ rời đi, cũng chẳng buồn ngẩng mắt, xoay người trở vào tẩm điện của hoàng đế.

Lúc ấy, Tiêu Cẩm Sâm đang phê tấu chương.

Hạ Khải Thương nhẹ nhàng đứng cạnh hắn, thấp giọng bẩm: “Bệ hạ, Thư tài nhân đã say.”

Tay Tiêu Cẩm Sâm cũng không ngừng, mãi đến khi viết xong tấu chương trên bàn mới đặt bút chu sa xuống: “Bãi giá.”

Trong lúc ấy, ở Như Ý các, vì vừa ngâm nước nóng nên khuôn mặt Thư Thanh Vũ càng thêm ửng hồng.

Nàng mơ mơ màng màng uống hết một bát trà giải rượu, chỉ thấy ngọt lịm, nhưng càng uống lại càng mơ hồ.

Vân Vụ thấy cả người nàng chao đảo, suýt nữa bật khóc, không ngừng gọi nàng: “Tiểu chủ, tỉnh lại đi, tỉnh lại đừng ngủ.”

Lý Tố Thấm cười tủm tỉm bước đến, tự tay dìu Thư Thanh Vũ lên lầu hai đến tẩm điện, tiện thể trấn an Vân Vụ: “Ngươi đừng sợ, bệ hạ sẽ không trách tội đâu.”

Vân Vụ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không dám nói tiểu chủ nhà mình hôm nay đã uống rượu một lần rồi, chỉ ngoan ngoãn đưa Thư Thanh Vũ vào tẩm điện, hầu hạ nàng ngồi vững trên long sàng.

Chờ an bày thỏa đáng, Lý Tố Thấm liền dẫn Vân Vụ lui ra ngoài.

Thư Thanh Vũ ngồi một mình trong tẩm điện, cả người choáng váng, đầu óc rối loạn, nhưng lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Đã lâu rồi nàng không được thư thả như vậy.

Không nghĩ gì, không hỏi gì, không cần bận tâm đến điều gì.

Như thế, thật tốt biết bao.

Thư Thanh Vũ ngồi đó, khẽ khàng mỉm cười một mình.

Tiêu Cẩm Sâm bước vào tẩm điện, liền nhìn thấy nàng mặc xiêm y trắng trong, má ửng hồng, đang ngồi đó nở nụ cười tươi tắn.

Mỹ nhân đã say, nhan sắc càng thêm mê người.

Dường như nghe được tiếng bước chân của Tiêu Cẩm Sâm, Thư Thanh Vũ ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt nàng lại thay đổi.

“Thần thiếp còn tưởng bệ hạ sẽ không tới.”

Bước chân của Tiêu Cẩm Sâm không hề ngừng lại, từng bước tiến tới trước mặt Thư Thanh Vũ, cúi đầu nhìn nàng: “Vì sao?”

Gương mặt thiếu nữ tựa hoa nở, hơi thở như lan, trên người thoảng hương vị ngọt ngào của rượu thanh mai, thật khiến lòng người mê đắm.

Thế nhưng trong mắt nàng, lại tràn đầy mơ hồ cùng luống cuống.

“Bởi vì…” Thư Thanh Vũ lắc lư, lời nói cũng rối loạn, “Bởi vì bệ hạ không thích thần thiếp.”

Nàng vừa nói như vậy, cả người đã ngã về phía trước, lao thẳng vào lòng Tiêu Cẩm Sâm.

Tiêu Cẩm Sâm siết nhẹ tay một chút, mang theo nàng cùng ngã xuống long sàng.

“Sao trẫm lại không biết?”

Theo tiếng nói của hắn vang lên, rèm màn cũng khẽ bay, kéo theo ý vị triền miên phấp phới.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi lất phất.

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thư tài nhân: Sao người lại không biết chứ? Ha ha.

Hoàng đế bệ hạ: Trẫm thực sự không biết, nhưng mà…

Thư tài nhân: Nói cho rõ ràng đi, đừng có động tay động chân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play