Một đêm mộng ngọt, không lưu lại dấu vết.

Tiêu Cẩm Sâm dù sao cũng là nam nhân tráng kiện, thân thể khỏe mạnh, giày vò suốt nửa đêm, cho dù Thư Thanh Vũ đã uống rượu say, cũng không sao chống đỡ nổi.

Cũng may Lý Tố Thấm đứng bên ngoài điện nhắc nhở đã quá giờ, Tiêu Cẩm Sâm khi ấy mới lưu luyến dừng lại.

Lúc hắn rời đi, Thư tài nhân đã bị giày vò suốt đêm, chìm vào giấc ngủ say.

Tiêu Cẩm Sâm đứng dậy bước ra khỏi tẩm điện, thấy Lý Tố Thấm đang chờ ngoài điện, liền nói: “Ban thưởng thêm.”

Ý này, chính là hết sức hài lòng.

Lý Tố Thấm hành lễ tiễn hắn rời đi, rồi mới quay đầu mỉm cười nói với Vân Vụ vốn đang lo lắng: “Ta đã nói với ngươi rồi, bệ hạ sẽ không nổi giận, nhìn qua còn có mấy phần vui mừng nữa là khác.”

Vân Vụ vốn chưa từng thấy thế trận như vậy bao giờ, giờ khắc này rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ cô cô chỉ điểm, nô tỳ vô cùng cảm kích.”

Lý Tố Thấm nói: “Đi hầu hạ tiểu chủ của các ngươi đi.”

Đây là lần đầu Thư Thanh Vũ thị tẩm, thân thể tự nhiên khó tránh khỏi chưa thích ứng, Vân Vụ tưởng nàng đã ngủ say, khi bước vào tẩm điện còn nhẹ tay nhẹ chân.

Nào ngờ vừa tới bên giường đã thấy nàng hơi hé mắt, đang ngơ ngác nhìn trần giường.

Vân Vụ nhỏ giọng hỏi: “Có phải là tiểu chủ thấy thân thể khó chịu?”

Thư Thanh Vũ quay đầu nhìn nàng ấy, sắc mặt còn ửng hồng vì men say, tóc hơi vương mồ hôi, cả người so với ban ngày lại càng thêm diễm lệ vài phần.

Tựa như giọt mật rơi trên mẫu đơn, lại như cánh bướm đậu trên cành, vô cớ mà sinh ra vài phần phong tình.

Vân Vụ nhìn đến ngây người, không ngờ Thư Thanh Vũ liếc mắt qua, trong đôi mày ánh lên xuân sắc quyến rũ, khiến mặt Vân Vụ đỏ bừng, tim đập loạn, hồi lâu không thể hoàn hồn.

Thư Thanh Vũ nhẹ giọng bật cười, giọng nói hơi khàn: “Đỡ ta dậy.”

Vân Vụ đỡ nàng ngồi dậy, dựa vào thành giường, thấp giọng hỏi: “Tiểu chủ còn choáng đầu không?”

Thư Thanh Vũ khẽ lắc đầu, ánh mắt đảo qua một vòng, nhìn về phía bình phong mẫu đơn hải đường ở phía xa.

“Ngươi lui ra đi, ta nghỉ một chút, không cần lo lắng.”

Vân Vụ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, vội vàng lui ra ngoài.

Tẩm điện chỉ còn lại một mình Thư Thanh Vũ.

Hôm nay nàng liên tục uống hai bữa rượu thanh mai, tất nhiên có chút choáng váng, nhưng chỉ có bữa đầu là hơi nặng, tới tối thì nhờ đã uống canh giải rượu từ trước, thật ra cũng không say đến mức hồ đồ.

Một trận say đêm nay, một hồi nói bậy, kỳ thực đều là nàng cố tình mượn rượu để làm ra.

Là muốn khiến bản thân thả lỏng, không quá cứng nhắc, đồng thời cũng để thăm dò Tiêu Cẩm Sâm, thăm dò vì sao hắn lại đột nhiên triệu nàng thị tẩm.

Sự thật chứng minh, chuyện nam nữ hoan hợp, cá nước thân mật quả thực là một việc tuyệt diệu.

Bệ hạ dù sao cũng là thiên chi kiêu tử trẻ trung tuấn tú, nếu không màng thân phận địa vị, không nghĩ đến được mất thị phi, không vướng bận tiền duyên hậu thế, buông lỏng bản thân mà tận hưởng, quả là một cuộc vui thú.

Đêm nay, Thư Thanh Vũ cũng xác định, Tiêu Cẩm Sâm không phải người trùng sinh như nàng.

Nếu không, ánh mắt hắn nhìn nàng sẽ không mang theo nhiều xa lạ và dè dặt đến thế.

Trong lòng Thư Thanh Vũ rối bời, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ, cuối cùng khẽ thở ra một hơi, xem như cuối cùng cũng trấn định lại tinh thần.

Chỉ cần hắn không có điều gì bất thường, thì vở kịch này sẽ dễ diễn, cuộc sống này cũng dễ qua.

Thư Thanh Vũ xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, chậm rãi nằm xuống, rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

Mệt mỏi rồi, cuối cùng cũng có thể ngủ yên một đêm.

Lúc này tại tẩm điện của hoàng đế ở Càn Nguyên cung, Tiêu Cẩm Sâm vừa tắm gội thay y phục, đang ngồi trong thư phòng uống trà giải rượu.

Tửu lượng của hắn không tệ, loại rượu trái cây như thanh mai chẳng thể làm hắn say, nhưng hắn lại rất ghét cảm giác đau đầu choáng váng sau khi tỉnh rượu.

Hạ Khải Thương đứng lặng trong điện, đợi hắn uống xong một chén trà, nhận lấy chén rồi hỏi: “Bệ hạ, chỗ Thư tài nhân, có cần rút người không?”

Ánh mắt Tiêu Cẩm Sâm thoáng trầm xuống, như đang nhớ đến điều gì, một lát sau mới nói: “Rút đi.”

Hạ Khải Thương hành lễ: “Vâng, thần lĩnh mệnh.”

Tiêu Cẩm Sâm từ nhỏ đã được tiên đế đưa đến bên người tự tay nuôi dạy, từng cử chỉ lời nói đều giống hệt phụ hoàng, đối với hậu cung và bá quan văn võ đều chẳng mấy tin tưởng.

Đại khái là bởi vì ngôi vị hoàng đế của tiên đế có được chẳng dễ dàng, ông lại càng lạnh lùng cô độc, Tiêu Cẩm Sâm so ra vẫn còn ôn hòa hơn vài phần.

Bởi vậy, bên cạnh các phi tần trong cung, Tiêu Cẩm Sâm rất ít sai người giám thị.

Hôm nay, nếu không phải Thư Thanh Vũ đột nhiên gọi rượu, Ngự thiện phòng báo lại, Hạ Khải Thương cũng sẽ không quá mức chú ý đến một tài nhân tam phẩm.

Dù sao, chuyện say rượu vào ban ngày như vậy, không phải là tác phong thận trọng thường ngày của Thư tài nhân, tất nhiên sẽ khiến người ta nghi hoặc.

Cũng chính vì vậy mà mới có chuyện thị tẩm đêm nay.

Hiển nhiên, bệ hạ rất hài lòng với biểu hiện của Thư tài nhân, có lẽ chỉ là trùng hợp, cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Tiêu Cẩm Sâm phẩy tay, Hạ Khải Thương liền nhanh chóng lui ra, trong điện lập tức trở nên yên tĩnh.

Tiêu Cẩm Sâm bước tới bên cửa sổ, ngẩng nhìn tuyết rơi ngoài trời, ánh mắt thâm trầm nhưng ánh lên ánh sao lấp lánh.

Hắn đưa tay ra, khẽ đón lấy một bông tuyết, có lẽ vì lòng bàn tay quá ấm, bông tuyết chỉ trong chớp mắt đã tan thành giọt nước trong suốt, rơi khỏi tay.

“Thú vị.” Tiêu Cẩm Sâm khẽ nhếch khóe môi, xoay người trở về tẩm điện.

Sáng hôm sau, Thư Thanh Vũ đã tỉnh từ rất sớm.

Sau khi trọng sinh, tinh thần nàng đã khá hơn nhiều, thuở trước cho dù uống bao nhiêu thuốc, đốt bao nhiêu hương, cũng khó lòng yên giấc.

Hiện tại lại vô cùng dễ chịu.

Buồn ngủ là có thể ngủ, ngủ đủ thì tự nhiên tỉnh lại.

Cảm giác ấy thật là thoải mái.

Thư Thanh Vũ mím môi cười, bởi vì được ngủ yên ổn, tâm tình nàng cũng tốt lạ thường.

Đúng lúc này, bụng nàng khẽ “ùng ục” mấy tiếng, hiển nhiên là có chút đói rồi.

Vân Vụ đúng lúc hỏi: “Tiểu chủ, có cần truyền người dậy không?”

Thư Thanh Vũ vén màn giường, định tự mình ngồi dậy: “Kêu… ôi chao.”

“Tiểu chủ làm sao vậy?” Vân Vụ đang định đỡ nàng dậy, liền thấy nàng nhíu mày, tay phải nhẹ nhàng xoa thắt lưng phía sau.

Thư Thanh Vũ xoa xoa chiếc eo đang ê ẩm, cảm nhận được đôi chân mình còn hơi rã rời, lại chẳng thấy ngượng ngùng, chỉ bất giác nhận ra, thì ra Tiêu Cẩm Sâm cũng có mặt cường thế đến vậy.

Thật không ngờ được.

Trước kia hai người luôn ôn hòa chừng mực, chưa từng có cảm giác thỏa mãn đến như vậy.

Thư Thanh Vũ được Vân Vụ xoa bóp chỗ đau nhức ở thắt lưng, trong lòng vẫn còn dư vị, rốt cuộc cũng có thể kết luận, cũng không tệ lắm.

Cũng xem như đã trải nghiệm một phen nhân sinh khác lạ.

Đợi đến khi nàng rốt cuộc ngồi dậy khỏi giường, thì bữa sáng bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong. Thư Thanh Vũ rửa mặt chải đầu qua loa, lại mặc bộ thường phục đã mặc từ hôm qua.

Chỉ là khi xỏ giày, nàng phát hiện Lý Tố Thấm đã đặc biệt thay cho nàng một đôi giày da hươu.

Thư Thanh Vũ nhướng mày liếc nhìn, liền thấy Lý Tố Thấm khẽ hành lễ với nàng: “Hy vọng tiểu chủ vừa lòng.”

“Cô cô có lòng rồi, ta rất thích.” Thư Thanh Vũ mỉm cười cảm tạ, mang vào thì thấy vừa vặn, lại ấm áp thoải mái.

Dùng bữa sáng ở Như Ý các đương nhiên là chẳng có điều gì không ổn.

Theo quy chế của tài nhân, bữa sáng chỉ có hai món nguội hai món nóng và hai phần món chính, nếu Ngự thiện phòng có lòng, còn sẽ chuẩn bị thêm món ăn kèm và dưa muối để các tiểu chủ dùng với cháo canh.

Đời trước từ khi Thư Thanh Vũ nhập cung liền liên tiếp được ân sủng, từ tài nhân mà bước từng bước lên phượng vị, các ty phòng trong cung đều biết điều, xưa nay chẳng cần nàng phải bận tâm.

Chỉ là về sau thất thế trong chốc lát, nàng mới nếm trải thế thái nhân tình, mới thấy lòng người bạc bẽo.

Từng có cửa lớn người đông, rốt cuộc cũng chỉ là “cây đổ khỉ tan”.

Thư Thanh Vũ nhìn bàn thức ăn tinh xảo trước mặt, chẳng hiểu sao lại muốn bật cười.

Vân Vụ thấy khóe môi nàng nhếch lên, tưởng nàng thích món sứa biển trộn lê này, liền gắp thêm một đũa cho nàng.

Thư Thanh Vũ ăn cháo gạo lứt, kèm theo món ăn thanh đạm, rất nhanh đã thấy no bảy tám phần.

Phi tần thị tẩm ở Như Ý các không được lưu lại quá lâu, trước lúc mặt trời mọc liền phải rời cung, bởi vậy Thư Thanh Vũ cũng chẳng tiện nấn ná, ăn xong liền buông đũa xuống.

Lúc này Lý Tố Thấm tiến lên, trong tay xách một hộp cơm gỗ táo đỏ: “Thấy tiểu chủ yêu thích món sứa trộn lê ấy, nô tỳ đã đặc biệt gói lại một phần, để trưa dùng.”

Vân Vụ đón lấy, đồng thời cũng đưa một cái túi hương sang, nhẹ nhàng nhét vào tay Lý Tố Thấm.

“Đã làm phiền cô cô nửa buổi sáng rồi, đa tạ.”

Hồng bao cũng là quy củ ở Như Ý các, nếu Lý Tố Thấm không nhận thì chính là không nể mặt Thư tài nhân, cho nên nàng ta thuận tay thu vào tay áo, đích thân tiễn Thư Thanh Vũ ra khỏi Như Ý các.

Kiệu Thạch Lựu Bách Phúc đã đợi sẵn ở cửa, Thư Thanh Vũ vừa ra ngoài, liền có cơn gió mát thổi lướt qua chóp mũi.

Nàng hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày nắng đẹp, thật tốt.”

Hai đêm gió tuyết, nếu lại tiếp tục nữa, e là tiền triều lại phải bận rộn. Ngày thứ ba hửng nắng, cũng xem như đã giải được mối lo của bệ hạ.

Đương nhiên là tốt rồi.

Mặt mày Lý Tố Thấm tươi rói, tiễn nàng lên kiệu, cung kính nói: “Tiểu chủ, hẹn gặp lại.”

Đây là lời cây tường, Thư Thanh Vũ khẽ bật cười: “Hẹn gặp lại.”

Tiếng chuông đồng leng keng trên chiếc kiệu Thạch Lựu Bách Phúc, đoàn người men theo cửa đông của Cẩm Tú cung, đi thẳng vào hậu viện Cẩm Tú cung.

Thư Thanh Vũ xuống kiệu, bảo Vân Vụ đi sắp xếp bọn hoàng môn, còn mình thì được Vân Yên vốn đã đứng chờ bên ngoài dìu về nội điện.

Dù cho kiệu mềm có êm ái, thì vẫn cứ lắc lư, làm nàng mỏi mệt cả lưng và eo.

Vân Yên rất hiểu chuyện, sớm đã lót đệm mềm trên ghế quý phi, đợi nàng nằm xuống thoải mái, mới cùng Vân Vụ quỳ xuống hành lễ với Thư Thanh Vũ.

“Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ.”

Đời trước từng trải qua chuyện này, lúc này Thư Thanh Vũ cũng chẳng thấy quá mừng rỡ, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.

Sớm thị tẩm, cái Tết này cũng sẽ dễ chịu hơn, cũng xem như bệ hạ đã làm một việc tử tế.

Trên mặt Thư Thanh Vũ lại là vẻ vui mừng vừa phải: “Mau đứng dậy, sau này ta hưởng vinh hoa phú quý, các ngươi cũng sẽ có tiền đồ rộng mở.”

Vân Yên và Vân Vụ hành đại lễ với nàng xong mới hớn hở đứng dậy, nhận lấy túi hương may mắn mà Thư Thanh Vũ thưởng cho.

Thư Thanh Vũ là chính thất phẩm tài nhân, bên người chỉ có hai đại cung nữ cùng bốn tiểu cung nữ. Bốn tiểu cung nữ chỉ làm việc nặng, chỉ có hai người này hầu hạ bên cạnh nàng.

Tuy bọn họ không quá thông minh lanh lợi, nhưng đều trung thành tận tụy, Thư Thanh Vũ rất yên tâm.

Nàng đang suy nghĩ định dặn dò vài câu, thì ngoài cửa chợt vang lên một giọng nữ mềm mỏng.

“Thư muội muội, tỷ tỷ tới chúc mừng đây.”

Thư Thanh Vũ khẽ nhướng mày, không cần nhìn cũng biết người tới là ai.

Cẩm Tú cung nằm ở Tây Lục cung, theo cung quy Đại Tề, lẽ ra phải là tẩm điện của Nghi phi nương nương tòng nhị phẩm, nhưng nay trong cung chưa có phong phi, nên chủ vị vẫn còn trống.

Phía đông điện chỉ có một mình tài nhân thất phẩm Thư Thanh Vũ ở, còn phía Tây điện thì là nơi ở của tòng ngũ phẩm Chiêu nghi, Phùng Thu Nguyệt.

Người này cũng từng là “người quen” kiếp trước của Thư Thanh Vũ.

Nghe giọng điệu hư tình giả ý của nàng ta, Thư Thanh Vũ lập tức nhíu mày.

Vân Vụ bước tới đỡ nàng ngồi dậy: “Tiểu chủ, có muốn mời vào không?”

Thư Thanh Vũ thản nhiên nói: “Người đã đến rồi, đương nhiên phải mời vào.”

Nàng vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng Phùng Chiêu nghi đã vào chính điện, giọng nói đầy phấn khởi: “Muội muội ngoan, tỷ tỷ không mời mà tới, muội sẽ không giận chứ?”

Thư Thanh Vũ khó khăn đứng dậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nàng không lộ chút khác thường nào, hai ba bước đã ra khỏi nội điện, vừa vặn nắm tay Phùng Chiêu nghi.

“Hôm nay là ngày đại hỉ, sao ta lại tức giận cho được? Ban đầu vốn muốn tìm tỷ cùng chung vui mà.”

Vừa nghe nàng nhắc đến hai chữ “đại hỉ”, sắc mặt Phùng Thu Nguyệt thoáng hiện nét cứng đờ.

Tựa như chẳng hề nhìn thấy gì, Thư Thanh Vũ kéo tay nàng ta ngồi xuống phía chủ vị trong minh đường.

“Ở hậu cung này, chỉ có tỷ là thật lòng đối đãi với ta, biết ta có tin vui liền đặc biệt tới chúc mừng.” Một câu nói ấy, quả thực thâm tình thiết tha.

Phùng Thu Nguyệt ngừng lại một chút, hồi lâu sau mới cất lời: “Phải rồi, ta thật lòng vì muội muội mà vui mừng.”

Thư Thanh Vũ ngọt ngào nở nụ cười: “Ta biết ngay tỷ là người tốt nhất.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ, trách không được ai nấy đều thích nói bóng gió châm chọc, quả nhiên là vô cùng thống khoái.

Khó khăn lắm mới có cơ hội trọng sinh, nàng đâu cam lòng nghẹn khuất để rồi tự hại thân mình.

Muốn tức giận, thì cũng là người khác phải tức giận.

*Tác giả có lời muốn nói:

Thư tài nhân: Đưa mặt đây để bản cung đánh, bản cung sẽ dạy ngươi thế nào là quy củ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play