Phùng Thu Nguyệt, đời trước Thư Thanh Vũ đã nhìn thấu nàng ta.

Mấy năm đầu nàng ta được ân sủng ngày càng đi lên, luôn kè kè bên cạnh Thư Thanh Vũ, trông như tri kỷ thân thiết nhất, dường như là bằng hữu tâm giao.

Thế nhưng ngay khi nàng thất thế, kẻ đầu tiên giẫm nàng một đạp lại chính là “bằng hữu tốt” thuở trước ấy.

Ngay từ đầu, Phùng Thu Nguyệt đã chưa bao giờ xem nàng là bằng hữu, càng chẳng có chút thật lòng nào.

Vậy nên, Thư Thanh Vũ cũng chẳng cần phải nhún nhường giữ gìn tỷ muội hòa thuận ở ngoài mặt làm gì.

Phùng Thu Nguyệt sống cùng cung với Thư Thanh Vũ hơn một năm, vốn tưởng mình đã hiểu rõ nàng, cho rằng nàng tuyệt không phải hạng người cao ngạo phô trương, sao hôm nay lại như vậy?

Hay là vì đêm qua được thị tẩm nên quá vui mừng, đến độ mất cả thần trí?

Phùng Thu Nguyệt dừng một lát, cũng nặn ra một nụ cười: “Tỷ muội chúng ta cùng nhau chịu khổ đến nay cũng không dễ dàng gì. Nghe nói giờ Huệ tần nương nương vẫn chưa được thị tẩm, quả là muội có phúc khí hơn người.”

Nghe nàng ta nhắc đến Huệ tần Đàm Thục Huệ, Thư Thanh Vũ cụp mắt xuống, nhưng nét mặt vẫn rạng rỡ tươi cười.

“Đều là do bệ hạ sắp đặt, thân là phi tần, chúng ta nào có quyền nhiều lời.”

Sắc mặt Phùng Thu Nguyệt lại lần nữa cứng đờ, nụ cười cũng không giữ nổi, đành cúi đầu uống trà che giấu.

Thư Thanh Vũ dịu dàng nói: “Tỷ chớ vội, với phẩm mạo của tỷ, bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ triệu hạnh, sao có thể quên tỷ được.”

Câu này, Phùng Thu Nguyệt lại chẳng dám đáp lời.

Bệ hạ của bọn họ, là người cực kỳ cầu toàn.

Từ khi bắt đầu triệu hạnh các phi tần, liền chọn hai vị Tần vị nương nương có phẩm cấp cao nhất từ hàng tòng tam phẩm, nhưng vì cận kề cuối năm, bệ hạ bận rộn chính sự tiền triều, thành ra không mấy khi lui tới hậu cung.

Cách dăm ba ngày mới triệu hạnh một lần, cũng đã xem như ân điển ngập trời, đến cả Thái hậu khuyên can cũng chẳng lọt tai.

Tính theo thứ tự, hôm qua vốn nên là đến lượt chính tứ phẩm Huệ tần Đàm Thục Huệ.

Nào ngờ không hiểu sao, bệ hạ lại bất ngờ lật trúng bài tử của Thư Thanh Vũ, một tài nhân chính thất phẩm, làm rối loạn cả trình tự sắp xếp.

Phùng Thu Nguyệt nhắc đến Đàm Thục Tuệ chính là muốn khiến Thư Thanh Vũ bất an.

Nhưng Thư Thanh Vũ lại chẳng để tâm.

Những người trong cung này, kiếp trước nàng đều từng đối đầu cả rồi, thủ đoạn quen dùng cũng biết kha khá, nên không có gì đáng phải bận lòng.

Thấy Phùng Thu Nguyệt không đáp lời, Thư Thanh Vũ cũng không vội, chỉ nói: “Nói đến mới nhớ, Tố Thấm cô cô ở Như Ý Các thật là một người tốt, tỷ mà quen thân rồi nhất định sẽ quý mến nàng ấy.”

Phùng Thu Nguyệt đương nhiên từng gặp Lý Tố Thấm, chỉ là vì chưa từng được thị tẩm nên không có cơ hội trò chuyện, dĩ nhiên là không thân thiết.

Hôm nay vốn định đến dọa dẫm Thư Thanh Vũ, ai ngờ lại tự rước một bụng tức, giờ quả thực không ngồi thêm được nữa, bèn vội vã đứng dậy.

“Vậy ta xin nhận lời tốt lành của muội. Trong cung còn việc, ta về trước.”

Thư Thanh Vũ đích thân tiễn nàng ta ra tận cửa điện, còn nói thêm: “Nếu tỷ rảnh rỗi, cứ thường xuyên đến đây trò chuyện cùng muội.”

Nếu nàng là Phùng Thu Nguyệt, bị giận một trận thế này, trong thời gian ngắn hẳn sẽ chẳng quay lại.

Nhưng Phùng Thu Nguyệt là ai chứ? Nghe xong câu đó, vẫn cười ngọt ngào: “Hôm nay chắc muội còn bận nhiều việc, tỷ để hôm khác lại đến chơi cùng muội.”

Nói rồi liền dẫn cung nhân rời đi.

Thư Thanh Vũ đứng ở cửa điện, nhìn theo bóng lưng nàng ta khuất dần, nhướng mày cười: “Cũng thật là mặt dày.”

Phùng Thu Nguyệt là Chiêu nghi – bậc trung tam phẩm*, trong hậu cung chỉ dưới các vị nương nương chủ vị, nếu Thư Thanh Vũ ở địa vị ấy, căn bản chẳng cần phải lấy lòng ai, huống hồ lại là một tài nhân hàng dưới tam phẩm.

*Trung tam phẩm (中三位): chỉ ba cấp giữa trong hệ thống thứ bậc hậu cung: Tiệp dư - Chiêu nghi - Thục viện.

Nghe nàng nói vậy, Vân Vụ thoáng có phần lo lắng: “Tiểu chủ, Chiêu nghi có nổi giận không?”

Thư Thanh Vũ lắc đầu, để nàng ấy đỡ mình trở về tẩm điện, thoải mái nằm xuống.

“Nàng ta sẽ không.”

Nói xong câu ấy, Thư Thanh Vũ liền cảm thấy hơi mệt, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Dạo này nàng ngủ rất ngon, cũng chẳng kiêng kỵ gì, buồn ngủ thì ngủ, tỉnh dậy thì ăn, đúng là ngày lành như tiên.

Một giấc thật say, tỉnh dậy đúng vào giờ dùng bữa trưa.

Vân Yên tươi cười bước vào, hầu hạ nàng rời giường rửa mặt: “Tiểu chủ, vừa rồi Càn Nguyên cung có người đưa ban thưởng tới, vì tiểu chủ đang ngủ, Cát công công không dám quấy rầy, để lại phần thưởng rồi rời đi.”

Thư Thanh Vũ khẽ gật đầu, có phần uể oải: “Ban thưởng những gì vậy?”

Vân Yên đưa khăn ấm để nàng rửa tay: “Hai xấp lụa trơn, một bộ trâm ngọc hồng ngọc, một đôi bình ngọc ngũ xuân, thêm một trăm lượng bạc.”

Thư Thanh Vũ hơi sững lại, đôi mắt ánh lên ý cười: “Xem ra hôm qua bệ hạ vô cùng hài lòng.”

Vừa dứt lời, gương mặt Vân Yên lập tức đỏ bừng: “Tiểu chủ, không được nói bừa.”

Thư Thanh Vũ bật cười, véo má nàng một cái: “Được rồi, trong cung mình mà, chẳng lẽ không cho ta nói vài câu.”

Vân Yên bị nàng trêu chọc đến mức ngượng chín cả người: “Cơm trưa đã dọn xong, tiểu chủ dùng bữa đi ạ.”

“Ngươi đấy, còn khuôn phép hơn cả ta.”

Hai hôm nay, Thư Thanh Vũ càng thêm dễ tính, không còn nghiêm khắc khô khan như trước, mấy cung nữ thân cận bên cạnh cảm nhận rõ nhất.

Nói năng cũng thoải mái hơn, bầu không khí quanh nàng cũng dễ chịu hơn nhiều so với trước kia.

Thư Thanh Vũ ở trong hoàn cảnh ấy, vung ngẫm ra nhiều điều.

Nghiêm khắc chưa chắc đã khiến lòng người an ổn, biết đâu thuận hòa lại có thể giữ được thái bình dài lâu.

Vừa bước vào nhã thất, ngẩng đầu đã thấy một bàn thức ăn phong phú rực rỡ. Thoáng đảo mắt, Thư Thanh Vũ liền nhìn thấy chính giữa là một đĩa cá quế chiên giòn, xung quanh còn có thịt viên cua hấp, vịt quay bát bảo, gà hầm hạt dẻ, cùng với thịt ba chỉ hấp bột.

Gà vịt cá thịt bày ra như thế, quả thực vô cùng lộng lẫy phú quý.

Thư Thanh Vũ khẽ than: “Hôm nay hẳn là các ngươi không nhắn nhủ gì, ngự thiện phòng thật là hiểu ý.”

Tẩm điện Cẩm Tú cung không có chủ vị, tự nhiên không thể mở tiểu trù phòng, bởi vậy ăn uống đều phải dựa vào ngự thiện phòng.

Người trong ngự thiện phòng đều là lão nhân tinh ranh, đôi khi có dặn dò thêm cũng chưa chắc hữu hiệu. Ngược lại vì nàng từng thị tẩm, ngự thiện phòng tuyệt đối không dám sơ suất.

Chuyện dệt hoa trên gấm chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi.

Vân Vụ mỉm cười: “Vừa rồi Nghênh Trúc còn nói, hôm nay ngự thiện phòng rất nhiệt tình, nhất quyết đưa thêm cho nàng ấy một đĩa bánh vừng nhân táo đỏ. Nàng ấy từ chối mãi mà không được, cuối cùng vẫn bị gói lại mang đi.”

Thư Thanh Vũ gật đầu: “Không sao, cũng chỉ hai hôm nay thôi, bảo các tiểu nha đầu đừng quá câu nệ, nhớ đem nhân tình trả lại là được.”

Người ta chủ động đưa tới, nàng cũng phải đáp lễ. Trước kia nàng quản giáo nghiêm khắc, đám tiểu cung nữ trong cung đa phần đều hiểu chuyện.

Vân Vụ khẽ cúi người, đáp một tiếng đã biết.

Nàng ấy gắp cho Thư Thanh Vũ một miếng cá, rồi lại gắp thêm một miếng vịt quay nhỏ. Thư Thanh Vũ nếm thử, rất hài lòng.

“Hôm nay nhất định là do Lý Hữu Vị tự tay làm, tuyệt đối không phải lũ đệ tử nửa vời kia.”

Nàng từng làm hoàng hậu, áo gấm ngọc thực bao năm, đối với ăn uống vô cùng kén chọn. Chỉ cần nếm một miếng, liền biết phân cao thấp.

Bao nhiêu món hôm nay, chỉ có cá quế chiên xù này là làm ngon nhất.

Giòn mà không cứng, chua mà không gắt, thịt cá tươi mềm săn chắc, lớp ngoài giòn rụm lại không khô, hoàn toàn không có vị tanh, trái lại còn thoảng chút ngọt ngào và mùi thông nhè nhẹ.

Nhìn thêm cách bày biện theo hình cá chép vượt long môn, ý nghĩa cũng rất tốt lành, món này coi như đã vào được lòng Thư Thanh Vũ.

Trước một bàn cao lương mỹ vị như vậy, Thư Thanh Vũ ung dung dùng xong bữa trưa, cuối cùng uống thêm nửa bát canh tuyết nhĩ hạt sen, mới coi như xong.

“Ta dùng xong rồi, lát nữa dọn xuống các ngươi cũng nếm thử một chút, món ăn hôm nay thực sự rất khá.”

Ăn trưa xong, hôm nay Thư Thanh Vũ không hề thấy buồn ngủ.

Nàng cũng không vội, bảo Vân Vụ theo mình ra hậu viện tản bộ, cứ thế đi vòng quanh cây quế đỏ trong viện.

Nghỉ ngơi một lúc, trong người liền không còn mỏi mệt như trước.

Đi được một lát, Thư Thanh Vũ bỗng hỏi: “Ngày mai là hai mươi phải không?”

Vân Vụ đáp: “Dạ phải, ngày mai phải đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu nương nương.”

Thư Thanh Vũ khẽ thở dài một hơi.

“Gặp thì gặp đi, gặp rồi thì cũng tốt.”

Vân Vụ không hiểu ý, nhưng cũng không hỏi thêm.

Hôm qua thị tẩm, hôm nay bệ hạ nhất định sẽ không tuyên triệu. Chiều đến, Thư Thanh Vũ sai người đến Thượng Cung cục lĩnh một bộ bài cửu, gọi mấy cung nhân tới chơi cùng.

Khi còn ở nhà, nàng rất thích trò này, nhưng mẫu thân quản giáo vô cùng nghiêm, nếu thấy nàng không học hành mà ham chơi ắt sẽ phạt nặng. Lúc nhỏ nàng còn thấy hiếu kỳ, đến khi lớn lên rồi thì chẳng còn mong ngóng nữa.

Không chơi cũng chẳng sao, ngày vẫn cứ trôi qua.

Thư Thanh Vũ ngồi trước bàn chơi bài, nhìn bài trong tay, mỉm cười nhàn nhạt: “Đinh Tam ghép Nhị Tứ, thu tiền thôi.”

Vân Yên lập tức chu môi: “Tiểu chủ, người không thể nhường cho bọn nô tỳ một chút sao? Tay nghề đánh bài của người quả thực là nhất đẳng.”

“Không được,” Thư Thanh Vũ véo má nàng ấy một cái, “Nếu ta nhường các ngươi, trong lòng các ngươi thể nào cũng không vui. Đánh bài mà gian lận thì còn gì là vui nữa?”

Vân Yên bĩu môi, thua liền cả một buổi chiều, nàng ấy quả thực rất sốt ruột.

Vân Vụ liếc nhìn nàng ấy một cái, khẽ ho, nhưng lại quay sang Thư Thanh Vũ nói: “Tiểu chủ, sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, chi bằng dùng cơm trước đã?”

Thư Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, chẳng biết từ khi nào mà mặt trời đã lặn về tây, ráng chiều cam đỏ bao phủ lên Trường Tín cung, khiến cây quế trong viện càng thêm thanh thoát nhẹ bay.

“Hôm nay thật sảng khoái, vậy thì đến đây thôi.”

Nàng cũng không thu đám ngân lượng rải trên bàn, chỉ phất tay bảo mấy tiểu cung nữ tự mình chia nhau, còn mình thì khoác áo choàng bước ra sân.

Tiết trời giữa đông, cây quế đỏ đã rụng gần hết, chỉ còn lại vài chiếc lá khô lác đác trên cành, vẫn chưa bị tuyết đông đánh rụng.

Thư Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn, rồi nói với Vân Vụ đi phía sau: “Bỗng nhiên muốn ăn cháo bát bảo.”

Vân Vụ liền mỉm cười,

Trên gương mặt gầy hiện đầy vẻ vui mừng: “Muốn ăn thì ăn thôi, ngự thiện phòng chắc chắn đã chuẩn bị sẵn, nô tỳ sẽ sai người đi lấy.”

Trước đây, để tránh tăng cân, buổi tối Thư Thanh Vũ luôn dùng rất ít. Nửa đêm nếu đói cũng chỉ có thể tự mình nhịn xuống. Nhiều năm như vậy, dạ dày sớm đã tổn hại, đến khi bệnh nặng phải bồi bổ thì cũng chẳng thể hấp thu được gì.

Nay, nàng rốt cuộc cũng không cần phải lo mấy chuyện đó nữa.

Muốn ăn gì thì cứ ăn, thiếu một miếng cũng thấy tiếc.

Tối đó, Thư Thanh Vũ ăn rất vui vẻ, sau khi tản bộ tiêu thực trong sân thì đi ngủ sớm, một đêm mộng đẹp đến sáng hôm sau.

Chỉ là sáng ra vẫn không thể lười biếng.

Tuy Thái hậu không thường triệu kiến cung phi, nhưng lễ thỉnh an ba lần mỗi tháng không thể chậm trễ. Trời còn chưa sáng, Thư Thanh Vũ đã bị Vân Vụ gọi dậy, ngồi đó ngáp dài.

“Giờ nào rồi?” Thư Thanh Vũ lười nhác hỏi.

Vân Vụ cúi người, vừa bảo Vân Yên hầu nàng rửa mặt chải đầu, vừa lấy ra áo lót bằng gấm bông xanh nhạt: “Hồi tiểu chủ, giờ mão chính.”

Thư Thanh Vũ thở dài: “Lần nào cũng dậy sớm thế này, chẳng sợ khiến lão nhân gia là Thái hậu bị mệt sao.”

Một ngày trôi qua như thế, Vân Vụ và Vân Yên cũng dần quen với việc Thư Thanh Vũ thỉnh thoảng nói ra những lời kinh người, chẳng còn luống cuống tay chân như trước nữa. Dù sao cũng biết tiểu chủ ra ngoài sẽ không nói bậy, bọn họ cũng không khuyên can nhiều.

Vân Vụ chỉ nói: “Chiếc áo choàng lông cáo do xưởng dệt may dâng lên hôm trước trông rất đẹp, lát nữa người mặc thử xem sao.”

Từ Tây Lục cung đi đến Từ Ninh cung thật ra cũng không quá xa, nhưng Thư Thanh Vũ chỉ là tài nhân, không được ngồi kiệu, giữa tiết trời lạnh buốt thế này mà đi một mạch, quả thực là buốt thấu xương.

Xưa nay Thư Thanh Vũ sợ bị chú ý, không dám ăn mặc hoa lệ, thường chỉ dùng áo choàng gấm, rốt cuộc cũng chẳng đủ chống lạnh.

Hôm nay Vân Vụ vừa khuyên, nàng liền thuận theo: “Đúng là như thế, ngươi có lòng rồi.”

Vân Vụ khẽ khom người, phất tay sai Nghênh Mai đi lấy lư hương, treo ở bên cạnh để xông hương.

Thư Thanh Vũ mặc trung y bằng gấm có lót bông, sau đó khoác thêm áo ngắn viền gấm cổ đứng, cuối cùng phủ lên một chiếc áo ngắn cổ vuông, tay bướm lót da chồn màu vàng nhạt ở ngoài cùng. Phía dưới phối với váy đế hoa lan quấn cành, chân mang đôi giày da hươu, chính là đôi mà Lý Tố Thấm đã chuẩn bị cho nàng.

Mặc lên như vậy, lập tức tôn lên làn da trắng mịn, gương mặt thanh tú, mày mắt nhu tình ẩn hiện.

Nói về dung mạo, Thư Thanh Vũ nhận mình thứ hai, chẳng ai trong cung dám nhận thứ nhất.

Mặc xong xiêm y, Thư Thanh Vũ ngồi trước gương trang điểm, Vân Vụ liền chải đầu cho nàng.

“Tiểu chủ, hôm nay hãy búi kiểu Phi Thiên kế*, cài trâm hoa tú cầu cùng khuyên tai lưu ly, rất hợp với bộ xiêm y này.”

*Phi thiên kế (飞天髻)

 

Thư Thanh Vũ rất tin vào thẩm mỹ của nàng ấy, để nàng ấy làm tóc cho mình, còn bản thân thì lấy phấn hoa phù dung nhẹ nhàng thoa lên mặt.

“Giờ đang còn trẻ, quả thực không cần trang điểm quá đậm.”

Vân Vụ mỉm cười: “Dạo này tiểu chủ toàn nói những lời rất lạ.”

Thư Thanh Vũ cũng biết tự trang điểm, nàng chỉ kẻ mày phơn phớt, tô một chút son môi, như thế đã xem là tươm tất.

“Tiểu chủ ăn chút bánh hạch đào đi, kẻo lát nữa lại đói.”

Thư Thanh Vũ khẽ gật đầu, yên tĩnh ăn xong một miếng bánh hạch đào, rồi nhấp một ngụm trà nhuận giọng. Lúc này Vân Vụ cũng vừa chải đầu cho nàng xong.

Thư Thanh Vũ khẽ lau khóe môi, ngắm nhìn dung nhan trẻ trung xinh đẹp trong gương.

“Đi thôi, chúng ta đi thỉnh an Thái hậu nương nương.”

Từ Cẩm Tú cung đi ra, phải băng qua hẻm Tây Nhị rồi rẽ sang đường lớn Tây Nhất, đi bộ chừng hai khắc, cũng không tính là xa lắm.

Thư Thanh Vũ vừa bước ra từ cửa bên, liền trông thấy Phùng Thu Nguyệt đang ngồi cao cao trên kiệu, cúi đầu nhìn nàng.

“Thỉnh an Chiêu Nghi nương nương, nương nương vạn phúc.” Thư Thanh Vũ lập tức hành lễ.

Phùng Thu Nguyệt mỉm cười rạng rỡ, lời nói cất ra cũng vô cùng hòa nhã, dịu dàng tựa gió xuân tháng ba, ngọt ngào khiến lòng người xao động.

“Muội muội khách khí quá rồi, vừa hay đi cùng đường, tỷ muội ta nhân tiện trò chuyện đôi chút.”

Thư Thanh Vũ ngẩng đầu, nụ cười cũng tươi thắm như mẫu đơn tháng tư.

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng đế bệ hạ: Làm sao ngươi biết trẫm rất hài lòng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play