Dung mạo của Thư Thanh Vũ thế nào, Đàm Thục Huệ là người rõ ràng nhất.

Từ lúc nàng vào cung, sắc đẹp diễm lệ đã thường bị cung nhân bàn tán không ngớt.

Nếu không phải trong nhà nàng hiện giờ chẳng có chức vị gì chính đáng, trong triều không người chống lưng, thì chỉ dựa vào dung mạo ấy và danh tiếng nữ tài tử ở Liễu Châu, sao có thể chỉ là một Tài nhân thất phẩm?

Thế nhưng, dù như vậy, bệ hạ vẫn phá lệ, sớm triệu hạnh nàng.

Đàm Thục Huệ ngồi trên bộ liễn, ánh mắt thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.

Nàng ta quả thật không bằng Thư Thanh Vũ phong tình diễm lệ, mắt ngọc mày ngài, nhưng nàng ta cũng là khuê tú dịu dàng nho nhã, sao bệ hạ lại chẳng nhìn đến nàng ta?

Trong lòng thấy không vui, nhưng cũng không thể lập tức trút giận lên Thư Thanh Vũ, hôm nay không thể hạ nhục nàng, sau này sẽ không có cơ hội tốt như thế nữa.

Có điều, nàng ta tuyệt đối sẽ không đánh một trận mà không có chuẩn bị.

Đàm Thục Huệ nhìn bầu trời xanh ngắt trước mắt, khẽ nhếch khóe môi.

Chuyện này, mới chỉ là bắt đầu.

Vì ba vị nương nương đi trước vừa rồi cũng đã gây chút náo động, nên Thư Thanh Vũ thuận lý thành chương đi cuối, không cần phải cười giả lả với Phùng Thu Nguyệt nữa.

Vân Vụ dìu nàng, thì thầm: “Tiểu chủ, chúng ta đã khiến Đoan tần nương nương nổi giận, lát nữa đến Từ Ninh cung biết làm thế nào đây?”

Thư Thanh Vũ vỗ nhẹ tay nàng ấy: “Đoan tần nương nương không phải người nhiều chuyện như vậy, nàng ấy cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận, ngươi đừng lo.”

Vân Vụ há miệng, như muốn nói lại thôi.

Thư Thanh Vũ liếc nhìn nàng ấy, hạ giọng nói: “Thật ra nàng ấy là người có tính tình tốt, ở lâu rồi ngươi sẽ hiểu.”

Tính khí Đoan tần nương nương thế nào, trong cung ai chẳng biết, nàng ấy là người không chịu nhẫn nhịn, có gì là nói thẳng ra, nói đến nỗi nhiều tiểu cung nữ đều sợ nàng ấy

Nhưng Thư Thanh Vũ đã nói vậy, Vân Vụ cũng nghe vào lòng, cho rằng tiểu thư nhà mình quả thực là sáng suốt.

Một đoàn người đi thêm khoảng một khắc nữa, liền đến trước cửa Từ Ninh cung.

Cửa Từ Ninh cung lúc này đang mở rộng, một vị cô cô mặc quan phục nữ quan màu tím sẫm đứng yên trước cửa cung, thấy người đến thì khẽ mỉm cười.

Trương Thải Hà rất quen thuộc với bà ta, còn chưa xuống liễn đã cười nói lớn: “Lan Phương cô cô hôm nay tới thật sớm.”

Cô cô ấy có khuôn mặt dài gầy gầy, mắt một mí, gò má cao, thoạt nhìn có phần khắc nghiệt.

Thế nhưng khi đối mặt với Đoan tần nương nương, lại hiện ra vài phần hiền hòa.

“Hồi nương nương, Thái hậu nương nương đã sớm ngóng chờ các chư vị nương nương, thần đương nhiên phải đến đón sớm một chút.”

Bộ liễn của Đoan tần dừng lại, Nguyên Lan Phương đích thân lên đỡ nàng ấy xuống.

“Hôm nay khí sắc của Đoan tần nương nương thật tốt, trông càng thêm trẻ trung đáng yêu.” Nguyên Lan Phương vừa đỡ nàng ấy vừa ân cần tâng bốc đôi câu.

Đến lượt Huệ tần Đàm Thục Huệ và Phùng Thu Nguyệt thì không còn những lời cát tường tốt đẹp như vậy nữa.

Chỉ chào hỏi đơn giản, đích thân đỡ xuống cũng xem như là tỏ ý cung kính rồi.

Thư Thanh Vũ không có bộ liễn, cũng không cần bà ta đỡ, thấy bà ta cuối cùng cũng nhìn sang mình, liền khẽ gật đầu: “Cô cô sớm.”

Nguyên Lan Phương là lão nhân hầu hạ thái tử phi từ thời Trung Tông còn sống, nay đã xem như quan viên ba triều. Dù chỉ là nữ quan trong cung, cũng mang chức chính lục phẩm Chưởng điện nữ quan.

Thư Thanh Vũ kính trọng một hai, cũng không có gì quá đáng.

Nguyên Lan Phương nhìn có phần khắc nghiệt, nhưng lễ nghi lại không sai sót.

Thư Thanh Vũ hỏi thăm bà ta, bà ta cũng không dám dễ dàng nhận lấy.

Chỉ thấy bà hơi nghiêng người, trái lại lại khom người hành lễ với Thư Thanh Vũ: “Thư tài nhân an.”

Một loạt thỉnh an như thế, thời gian cũng không còn sớm, Nguyên Lan Phương mời vài vị nương nương tiểu chủ cùng vào Từ Ninh cung, trong lúc ấy còn nói với Trương Thải Hà: “Ninh tần nương nương hôm nay đến sớm, đang đợi trong điện.”

Trương Thải Hà gật đầu, tỏ ý đã biết.

Thư Thanh Vũ đi theo mấy vị nương nương vào chính điện của Từ Ninh cung, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Ninh tần Lăng Nhã Nhu đang ngồi uống trà ở đó.

Nàng ấy xuất thân từ nhà tướng, trong nhà đều là hán tử dũng mãnh, đến đời nàng ấy mới khó khăn có được hai người con gái, tất nhiên là được cưng chiều hết mực.

Thế nhưng nàng ấy dù sao cũng là huyết mạch Lăng gia, tác phong đều dứt khoát gọn gàng, trong cung nhiều người như vậy nhưng Thư Thanh Vũ lại ngưỡng mộ nàng ấy nhất, cũng là người nàng cảm thấy yêu thích nhất.

Nàng ấy từ trước đến nay không hề có thái độ yểu điệu làm bộ, tên là Nhã Nhu, nhưng tính tình thì khác biệt một trời một vực vực, là người vô cùng dứt khoát.

Lúc này, nàng ấy thấy mọi người cùng đến, liền mỉm cười đứng dậy: “Hôm nay thật trùng hợp, các người cùng đến đông đủ.”

Nàng ấy vừa đứng lên, thân hình cao ráo lập tức hiện rõ, trong số những người có mặt, chỉ có nàng ấy là có vóc dáng tốt nhất, nhìn qua còn phảng phất vài phần giống nam tử.

Quả thật có vài phần phong tư anh khí.

Hậu cung của Long Khánh đế hiện nay không có nhiều phi tần, kể cả hai vị mỹ nhân thăng lên từ nữ quan hầu hạ thị tẩm, tổng cộng cũng chỉ khoảng mười người.

Bình thường đi trong cung còn chẳng gặp được người quen, chỉ đến lúc cùng nhau thỉnh an Thái hậu mới có chút náo nhiệt.

Trương Thải Hà và Lăng Nhã Nhu không biết là thân thiết hay không, nghe nàng ấy nói vậy liền cười giễu: “Ngươi lén đến trước, còn không cho bọn ta đến cùng nhau.”

“Ngươi đấy, không cho ta nói câu khách sáo.”

Lăng Nhã Nhu bị nàng ấy châm chọc cũng không tức giận, chỉ mời Trương Thải Hà và Đàm Thục Huệ ngồi bên cạnh, rồi lại nhận lễ của Phùng Thu Nguyệt và Thư Thanh Vũ, chính điện trong phút chốc cũng yên ắng trở lại.

Người có thể đến thỉnh an Thái hậu nương nương, ít nhất cũng phải là chính bát phẩm Tuyển thị* trở lên, tính cả lại cũng chỉ khoảng bảy người mà thôi.

*Tuyển thị (選侍): là một trong các cấp bậc của thê thiếp của thái tử trong triều đại Minh, Trung Quốc. Vị trí của họ thấp hơn tài nhân nhưng cao hơn thục nữ. Chức tước này hiện chỉ thấy được sử dụng trong triều đại Minh. 

Các nàng vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống trà, bên ngoài lại vang lên tiếng thỉnh an, nghe kỹ thì có vẻ là Lạc An Ninh.

Bình thường nàng ta là người đến đầu tiên, hôm nay không biết sao lại đến trễ.

Có điều Thư Thanh Vũ xưa nay không mấy để tâm đến nàng ta, nếu không phải nàng ta sinh được đại công chúa, Thư Thanh Vũ đôi khi còn quên mất sự tồn tại của nàng ta.

Lúc này rèm gấm của Từ Ninh cung lay nhẹ, một thiếu nữ có dung mạo thanh tú như ngọc bước vào chính điện.

Nàng ta vừa vào, không dám nhìn quanh, mà rất cung kính quỳ rạp hành lễ với mọi người.

Hai người chỉ cách nhau một phẩm vị, Thư Thanh Vũ cũng không thể yên ổn ngồi nhận lễ, lúc này đành đứng dậy đâp nửa phần lễ.

Ninh tần đang thất thần, dường như không để ý đến động tác của nàng, là Trương Thải Hà nhìn thấy, có phần mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, đều là tỷ muội trong cung, bày vẽ những lễ nghi vô ích làm gì.”

Ở trường hợp này mà hành lễ đầy đủ, nói dễ nghe là Lạc An Ninh giữ lễ, nói khó nghe thì người ngoài không chừng lại cho là nàng ấy kiêu căng.

Bị trách mắng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của Lạc An Ninh lập tức tái nhợt, vội đứng dậy, không dám lên tiếng.

Trương Thải Hà còn định trách thêm vài câu, thì bị Đàm Thục Huệ bên cạnh giữ tay lại.

Đàm Thục Huệ ôn hòa khác thường, nàng ta nhìn Lạc An Ninh dịu dàng hỏi: “Lạc tuyển thị, sao chỉ có mình ngươi tới, Tề Tiệp dư đâu?”

Tề Tiệp dư Tề Hạ Hàm ở cùng một cung với Lạc An Ninh là một ma bệnh, quanh năm phần lớn đều mang bệnh, lúc này thấy nàng ta không đến, đoán chừng lại bệnh nữa, Đàm Thục Huệ mới hỏi vậy.

Quả nhiên như mọi người đoán, Lạc An Ninh khom người hành lễ, nhẹ giọng đáp: “Khởi bẩm Huệ tần nương nương, Tiệp dư nương nương mấy hôm nay bị bệnh cũ tái phát, tinh thần mỏi mệt, không thể đến thỉnh an Thái hậu nương nương, đặc biệt sai tần thiếp thay nàng ấy dâng lời thứ tội.”

Đàm Thục Huệ thở dài, giọng nói lộ ra vài phần tiếc nuối: “Nàng ấy cũng thật đáng thương, thôi, ngươi ngồi đi, lát nữa Thái hậu nương nương sẽ tới.”

Mọi người vừa ngồi xuống, im lặng được khoảng một tuần trà*, Thái hậu nương nương mới chậm rãi đến.

*Một tuần trà (一炷香): Thường được sử dụng để chỉ một khoảng thời gian ngắn, tương đương với thời gian một nén hương (hoặc một tuần trà) cháy hết. Thông thường, một tuần trà kéo dài khoảng từ 15 đến 30 phút. 

Nguyên Lan Phương từ nhã thất vội vàng đi ra, cao giọng hô: “Thái hậu nương nương giá lâm.”

Theo tiếng xướng của bà, các vị phi tần đứng dậy quỳ xuống, đồng thanh hành lễ: “Thần thiếp khấu kiến Thái hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”

Thư Thanh Vũ quỳ phía sau cùng mọi người, vành tai khẽ động, lọt vào tai là một tràng tiếng chuông ngọc leng keng.

Nay người tôn quý nhất Đại Tề, Hoàng hậu chính thất của tiên đế, thân mẫu của đương kim thánh thượng, Trương Văn Nhạn, từng bước thong thả từ nội điện đi ra.

Thư Thanh Vũ nghe được đầu tiên là tiếng trang sức va chạm, kế đến là một mùi hương thơm ngát thanh nhã của hoa y lan xộc vào mũi.

Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Đều đứng dậy đi, ban tọa.”

Thư Thanh Vũ theo mọi người đứng dậy, nhẹ nhàng ngồi ở chiếc đôn thêu phía sau cùng, mắt cụp xuống nhìn đầu ngón tay mình.

Đối với vị Trương Thái hậu cả đời thuận buồm xuôi gió này, nàng không có bao nhiêu mong đợi, cũng không còn tò mò, dù sao đời trước nàng đã quá quen thuộc với bà, không cần thiết phải làm quen lại.

Thế nhưng chết rồi sống lại, gặp lại người cũ, Thư Thanh Vũ vẫn thấy có vài phần mới mẻ.

Nàng không thấy lạ những con người ấy, nàng chỉ thấy lạ chính chuyện này.

Thư Thanh Vũ cũng không ngẩng đầu, chỉ dùng khóe mắt nhìn về phía Thái hậu, liền thấy bà hôm nay mặc bộ váy gấm thêu hoa hải đường đỏ, kim tuyến bạc thêu trên áo như áng mây trong gió, khẽ lay động nơi tay áo vạt váy.

Thái hậu năm nay mới tròn bốn mươi, đúng độ bất hoặc*, tính tuổi tác thì thật ra cũng chẳng phải đã cao.

*Bất hoặc (不惑之年): Ám chỉ tuổi 40. Câu này xuất phát từ Khổng Tử, trong đó ông nói rằng ở tuổi 40, con người sẽ có đủ kinh nghiệm và hiểu biết để không còn bị dao động bởi những điều bên ngoài, có thể tự tin trong quyết định và suy nghĩ của mình.  

Huống chi từ xưa đã sống trong nhung lụa, hiện tại nhìn qua chỉ như hơn ba mươi, vô cùng trẻ trung rạng rỡ.

Nhưng tiên đế mới băng hà được một năm, Thái hậu đã ăn vận hoa lệ như vậy, quả thực có phần không thỏa đáng.

Thế nhưng Thái hậu độc tôn đã quen, người khác cũng không dám nhiều lời khuyên can, chỉ cần Hoàng đế không mở miệng, thì chẳng ai dám nói bà xa hoa lãng phí.

Lúc này trên đầu bà cắm một cây trâm hình phượng hoàng mạ vàng, trong mỏ phượng ngậm một chuỗi hồng ngọc lấp lánh, lay động trong mái tóc đen nhánh của bà.

“Vài hôm không gặp, trông khí sắc của các ngươi đều rất tốt, ai gia cũng yên tâm rồi.”

Giọng bà rất nhẹ, tựa như một bậc trưởng bối vô cùng từ ái đang ân cần dạy dỗ hậu bối chưa hiểu chuyện.

“Dù có hay không được thị tẩm, đều phải lấy bệ hạ làm trọng, lấy cung quy làm đầu. Ai gia biết các ngươi đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, đừng phụ lòng tin của ai gia.”

Thư Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nghe ra trong lời Thái hậu mang hàm ý sâu xa, hình như đang ám chỉ điều gì.

Quả nhiên, còn chưa đợi các phi tần lên tiếng đáp lời, đã nghe Thái hậu đột ngột gọi đích danh: “Thư tài nhân.”

Thư Thanh Vũ thầm thở dài trong lòng, lập tức đứng dậy hành lễ: “Thái hậu nương nương, thần thiếp có mặt.”

Trương Thái hậu cụp mắt nhìn nàng, thấy nàng có dung nhan diễm lệ, quyến rũ động lòng người, chỉ yên lặng đứng nơi đó hành lễ cúi mình, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, toàn thân không tìm ra nửa điểm sơ sót.

Thái hậu nâng chén trà lài nhấp một ngụm nhè nhẹ, chậm rãi nói: “Thư tài nhân, nghe nói ngươi ở trên đường trong cung đã mạo phạm đến nương nương chủ vị, có thật vậy không?”

Thư Thanh Vũ nghiêm chỉnh quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ với Thái hậu, rồi mới ngẩng đầu lên, vẫn quỳ tại chỗ, nhẹ giọng đáp: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, thần thiếp chưa từng mạo phạm nương nương chủ vị, chỉ là hôm nay may mắn gặp được mấy vị nương nương trên đường vấn an, có nói mấy câu chuyện nhà thường ngày mà thôi.”

Lông mày Thái hậu khẽ nhướng, giọng điệu lập tức nghiêm khắc hẳn lên: “Ngươi còn dám ngụy biện! Đừng tưởng được Bệ hạ triệu thị tẩm trước, là có thể vượt mặt các phi tần có phân vị chủ vị!”

Thư Thanh Vũ biết Thái hậu đang mượn cớ để gây khó dễ, đoán chừng lần này cho dù có Trương Thải Hà đứng ra nói giúp cũng vô ích, nàng ngẫm nghĩ giây lát, lại dập đầu hành đại lễ với Thái hậu.

“Khởi bẩm Thái hậu nương nương, thần thiếp bị oan, thực sự không hề bất kính với nương nương chủ vị, lúc đó còn có mấy chục cung nhân ở đấy, xin Thái hậu nương nương minh giám.”

Thái hậu muốn lấy nàng làm cái cớ, cũng không thể tùy tiện mà nhục mạ, vẫn phải có một cái lý để nói.

Trương Thái hậu không ngờ nàng lại cường ngạnh như vậy, sống chết không chịu nhận tội, tay vừa vung lên, chén trà còn ấm liền hắt thẳng xuống tấm thảm hoa mẫu đơn, hơi nước bốc lên, như nở thêm một đóa hoa rực rỡ.

“Khẩu khí của ngươi thật cứng! Chẳng lẽ là đang nói ai gia vu oan cho ngươi?” Trương Thái hậu quát lên, “Thư tài nhân, ai gia nói ngươi bất kính chủ vị thì chính là bất kính, không cần lý do!”

Tính khí của vị Thái hậu này, Thư Thanh Vũ đã quá rõ rồi.

Bà ta đã quen làm theo ý mình, bất kể nàng nhận sai hay phản kháng, kết cục đều giống nhau.

Huống chi, đời trước đã bao nhiêu năm nàng cúi mình lấy lòng, cũng chẳng thấy Thái hậu yêu thích nàng thêm nửa phần, thương xót nửa phần, ngược lại còn luôn cảm thấy nàng chiếm mất địa vị của người nhà Trương gia, khắp nơi chèn ép nàng.

Đối với kẻ vĩnh viễn chẳng thể sinh nổi một chút hảo cảm với mình, nàng thực sự không cần phải lấy lòng thêm nữa, cũng chẳng cần phải nịnh nọt làm gì.

Cho nên, nàng cũng chẳng cần phải miễn cưỡng nói lời nhún nhường, cứ nói thẳng điều trong lòng nghĩ ra là được.

“Thái hậu đã nói như vậy, thì thần thiếp chính là có lỗi.” Thư Thanh Vũ quỳ rạp xuống, “Nhưng thần thiếp tuyệt không có tâm bất kính, cũng chưa từng có hành động hay lời nói nào bất kính, trời xanh có thể chứng giám.”

Bình thường Ninh tần Lăng Nhã Nhu có cãi lại vài câu, Thái hậu cũng sẽ vì sau lưng nàng ta có Lăng gia nên chẳng làm gì được, trừ nàng ta ra, những phi tần khác đều cung kính nghe theo, chưa từng chống đối.

Không ngờ hôm nay lại có một tài nhân nho nhỏ dám trái ý bà ta, điều này khiến Thái hậu thực sự nổi giận.

“Ngươi!”

Thư Thanh Vũ đang đoán xem Thái hậu sẽ trừng phạt mình thế nào, thì chợt nghe một giọng nói trầm thấp vang lên: “Mẫu hậu hôm nay sao lại tức giận đến vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

Sắc mặt Trương Thái hậu thoáng biến đổi.

Tiêu Cẩm Sâm mang theo nụ cười ôn hòa, sải bước tiến vào chính điện,

Không hề liếc nhìn Thư Thanh Vũ đang quỳ giữa điện, mà trực tiếp đi tới bên cạnh Trương Thái hậu.

Trong tiếng hành lễ của các phi tần, Thư Thanh Vũ nghe rõ ràng tiếng Tiêu Cẩm Sâm nói với Thái hậu: “Mẫu hậu, chuyện nhỏ như vậy, sao lại phải nổi giận lớn như thế?”

Thư Thanh Vũ cúi đầu, khẽ mím môi cười.

Lần này Thái hậu đúng là gậy ông đập lưng ông, trong lòng bà ta chứa điều gì, chẳng lẽ bệ hạ lại không nhìn ra?

Tác giả có lời muốn nói:

Thư tài nhân: Kế hoạch trót lọt.jpg

Hoàng đế bệ hạ: Không hiểu sao, bỗng thấy sống lưng lạnh toát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play