Tin tức từ triều đình khiến không khí trong vương phủ căng như dây đàn. Phong Hàm ngồi bó gối trên bậu cửa, lưng tựa vào tường, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Ta gây chuyện nữa rồi hả?” – cậu hỏi khi thấy Trương Thành bước đến.
Trương Thành đứng tựa vào cột gỗ, ánh mắt trầm ổn: “Không phải lỗi của ngươi. Có kẻ vốn đã không muốn ngươi yên thân.”
Phong Hàm cụp mắt, móng tay khẽ cào cào viên đá nhỏ bên cạnh.
“…Vậy ngươi định làm gì?”
Trương Thành nhìn cậu rất lâu. Cuối cùng, chậm rãi đáp: “Ta sẽ ra mặt thay ngươi.”
Phong Hàm ngẩng đầu: “Vậy còn ta?”
“Ngươi tiếp tục làm *đặc phái viên mèo* của ngươi.” Trương Thành khẽ cười, nụ cười không giấu nổi mỏi mệt, “Mèo thì cứ làm mèo đi, đừng biến thành hổ. Ít nhất… trước mặt người ta.”
“Trước mặt ai cơ?” – Phong Hàm nheo mắt, nghi ngờ.
Trương Thành không trả lời, chỉ cúi xuống sửa lại vạt áo cho cậu, động tác tỉ mỉ như đang dỗ dành một đứa trẻ sắp ra trận.
**Tối hôm ấy**, khi đoàn quan viên triều đình đến, ai cũng nghĩ sẽ thấy một “yêu nhân xấc xược” như lời đồn.
Nhưng họ chỉ thấy một thiếu niên áo trắng, ngồi nghiêm chỉnh sau bàn tròn, tay bưng tách trà, ngoan ngoãn nói:
“Xin hỏi quý vị muốn uống trà lâu năm... hay nước rửa chân ủ sương ạ?”
Trương Thành: *xoa trán lần thứ n+1.*
Sau buổi tiếp đoàn quan triều đình “trà rửa chân” đầy tai tiếng, Trương Thành bị gọi vào nội điện họp khẩn.
Phong Hàm lén theo sau, nấp sau bình phong.
Đại thần áo đỏ nghiêm mặt nói:
“Vương gia, việc để yêu tộc vào kinh là trái lệ. Hơn nữa, đặc phái viên chỉ là một con mèo tinh, e là không đủ tư cách.”
Phong Hàm suýt bật ra tiếng “ta không phải con mèo bình thường!” nhưng bị Trương Thành lườm một cái — cậu ngậm miệng liền.
Trương Thành lạnh nhạt đáp:
“Phong Hàm là đặc phái viên được đích thân Vương gia chỉ định. Còn việc yêu tộc vào kinh là để cầu hòa, chẳng lẽ các người muốn khai chiến?”
“Thần không dám! Nhưng…”
“Vậy im.”
Không khí trong điện trầm xuống. Ai cũng cảm thấy, Trương Thành hôm nay… lạnh hơn thường ngày.
trong thư phòng,
Phong Hàm ôm một cái gối tròn, nằm dài trên bàn:
“Ta tưởng ngươi sẽ để ta tự ra giải thích.”
“Ngươi mà mở miệng, triều đình đổi sang nghị hòa bằng dao luôn.”
“Chứ không phải ngươi sợ ta mất mặt à?”
Trương Thành liếc nhìn cậu:
“Ta sợ ngươi làm mất danh dự vương phủ.”
“Giả dối.” – Phong Hàm lầm bầm, rồi xoay người nói nhỏ – “Ngươi… quan tâm ta thật đúng không?”
Trương Thành lặng im một lát, rồi chậm rãi:
“…Ta chỉ không muốn thấy ngươi bị tổn thương.”
Phong Hàm nhoẻn miệng cười, đuôi tai khẽ rung rung như đang vui lắm, dù vẫn giả vờ trầm tĩnh:
“Ừm, ta hiểu rồi."
**Bên trong cung Tử Hoa – tẩm điện của Thái hậu Diêu Ngọc.**
Khói trầm lượn lờ, hương thơm ngọt dịu. Trong không gian lặng như tờ, chỉ nghe tiếng lật tấu chương và giọng nữ trầm ổn vang lên:
“Ngươi xem đi, nó còn dám đem yêu tộc vào kinh, lại để một tên mèo tinh ngồi bàn đàm phán. Vậy ra triều cương, vương pháp… chỉ là trò cười trong mắt Trương Thành?”
Ngồi bên cạnh, **Hoàng đế Trương Tập** cúi đầu, gương mặt trẻ tuổi mang vẻ bất an.
“…Hoàng thúc trước giờ đều xử lý ổn thỏa mọi chuyện. Có lẽ lần này cũng…”
Diêu Ngọc buông cây bút, ánh mắt như lưỡi dao nhìn xoáy vào con trai mình.
“Ngươi là thiên tử, mà lại dùng ‘có lẽ’? Hay là, ngươi quên mình là ai rồi?”
Trương Tập mím môi, không đáp. Tay khẽ siết lại.
Diêu Ngọc chậm rãi nói:
“Trương Thành có thể là ‘sát thần’ ngoài chiến trường. Nhưng đây là triều đình. Là thiên hạ của ngươi.”
Bà đẩy một tấu chương về phía Trương Tập. Dòng chữ đỏ như máu:
“Yêu tộc có dấu hiệu cấu kết địch quốc – thỉnh hoàng thượng thẩm tra đặc phái viên yêu giới.”
“Chỉ cần một cớ nhỏ, là đủ để trói tay hắn.” – Bà nói khẽ.
**Trong phủ Nhiếp chính vương**,
Trương Thành đang đọc thư mật, mặt trầm như đá. Phía sau là Phong Hàm đang vừa ăn bánh mè, vừa nghêu ngao hát bài gì đó… hoàn toàn không hợp hoàn cảnh.
Trương Thành gập thư lại, nhìn Phong Hàm chằm chằm.
“…Ngươi sắp bị triều đình thẩm tra rồi, ngươi có biết không?”
Phong Hàm cắn nốt miếng bánh cuối cùng, chùi tay vào áo Trương Thành (lại nữa), rồi nói tỉnh bơ:
“Biết chứ. Nhưng ta cũng biết ngươi sẽ bảo vệ ta.”
Trương Thành cau mày:
“Lần này không đơn giản như trước—”
“Thì ta sẽ học cách tự bảo vệ. Như ngươi nói hôm trước đó.”
Trương Thành: “…”
Phong Hàm mỉm cười, ánh mắt rất sáng.
“Nhưng nếu được... ta vẫn thích có ngươi bên cạnh hơn.”
**Bảy ngày sau.**
Trên bầu trời phía nam, từng đàn chim yêu bay ngang qua kinh thành. Tại Vương phủ, Phong Hàm đang ngồi đếm từng ngày trên lịch, đuôi mèo cụp xuống như dây thừng rũ.
“Chỉ còn… tám ngày nữa là trưởng lão Lục đến.”
Trương Thành ngẩng đầu khỏi tấu chương:
“Ngươi sợ trưởng lão à?”
“Không sợ, chỉ là…” – Phong Hàm ủ rũ, – “Nếu bị đón về thật thì ta không được ở đây nữa.”
Trương Thành im lặng, ngòi bút trong tay dừng giữa chừng.
“…Ta không muốn đi đâu.” – Phong Hàm nói nhỏ. – “Ở đây có tiểu yêu, có hoa mai, có bánh mè, cá khô ta thích ngươi giấu ta… và có ngươi.”
Trương Thành khẽ thở dài.
“Vậy thì đừng để họ có cớ mà mang ngươi đi.”
**Ngày hôm sau – trong điện Triều Minh.**
Phong Hàm được dẫn vào với danh nghĩa “đối chất điều tra.” Phía trên là Diêu Ngọc Thái hậu và Hoàng đế Trương Tập. Bên dưới, đại thần rì rầm: “Mèo yêu thật kìa… nhìn ngạo mạn chưa?”
Nhưng trái với dự đoán của mọi người, Phong Hàm hôm nay ăn mặc gọn gàng, tóc cột chỉnh tề, ánh mắt nghiêm nghị.
Cậu bước lên, thi lễ cực kỳ chuẩn mực, rồi nói rõ ràng:
“Phong Hàm, đặc phái viên yêu giới, nguyện phối hợp điều tra. Nếu có bằng chứng cấu kết địch quốc, xin cứ trừng phạt theo luật.”
Trương Tập kinh ngạc. Diêu Ngọc thoáng cau mày.
Và rồi, từ bên ngoài, một giọng trầm vang lên:
“—Nhưng nếu không có bằng chứng, vậy thì từ nay về sau… đừng lấy tộc yêu ra làm trò chính trị.”
**Trương Thành bước vào, áo choàng đen thêu chỉ bạc, tay cầm bản điều tra đã đóng dấu ngự tiền.**
“Hôm qua, ta đã cho người kiểm tra toàn bộ thư tín giữa tộc yêu và vương phủ.”
“Không những không có liên lạc mờ ám, mà còn phát hiện có kẻ trong triều cố tình *ngụy tạo chứng cứ*.”
Cả điện chấn động. Diêu Ngọc nheo mắt.
“Trương Thành, ngươi muốn lấy chuyện này để dằn mặt ta sao?”
Trương Thành cười nhạt:
“Không. Ta chỉ đang làm điều đúng. Nhưng nếu người làm sai… là Thái hậu, ta cũng sẽ không e dè.”
Lời nói của Trương Thành khiến không khí trong điện trầm xuống, nặng nề như cơn bão trước lúc ập đến.
Diêu Ngọc Thái hậu ngồi thẳng người, tay vuốt chén ngọc, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía người em trai của tiên đế (là hoàng đế cũng là phu quân của thái hậu)
“Trương Thành, ngươi nghĩ một bản điều tra là đủ để xoá sạch mối nghi? Vậy năm xưa, ai đã lợi dụng quyền binh để buộc triều đình quỳ gối? Ai đã khiến bao đại thần phải chết trận chỉ vì một mệnh lệnh của ‘sát thần’?”
Giọng bà dần sắc như lưỡi dao:
“Hay ngươi tưởng chỉ vì mang danh *Nhiếp chính vương*, thì ai cũng phải nể mặt ngươi mãi mãi?”
Một số đại thần bắt đầu gật gù, có kẻ nương gió phụ hoạ:
“Thái hậu nói có lý. Vương gia quyền lớn, nhưng cũng cần có giới hạn.”
Trương Tập cắn môi không dám lên tiếng, ánh mắt dao động giữa hai người. Điện Triều Minh trở thành chiến trường ngầm, không khí đậm đặc căng thẳng.
Phong Hàm đứng yên, đôi tai mèo cụp xuống, ánh mắt vẫn cố giữ bình tĩnh — nhưng bàn tay đã siết chặt dưới ống tay áo.
Bỗng có giọng một người già vang lên từ cửa điện:
“Đúng là triều đình nhân tài đông đúc. Một con mèo nhỏ mà cần đến cả hậu cung lẫn nội các xử lý.”
Mọi ánh mắt lập tức quay về phía cửa.
Một bóng người chậm rãi bước vào. Tóc bạc buộc cao, áo choàng đen thêu hình hoa văn cổ của yêu tộc, đôi mắt hổ phách sáng như nhìn thấu lòng người.
Lục trưởng lão của mèo tộc — người từng khiến bao tộc nhân cúi đầu, hiện thân tại triều đình kinh thành!
Thái hậu Diêu Ngọc khẽ cau mày:
“Yêu tộc sao lại tự ý vào cung? Đây là đại điện triều đình, không phải rừng hoang.”
Lục trưởng lão cười nhẹ:
“Chính vì đây là nơi ‘chính đạo’, ta mới đến đúng lúc. Để xem các vị nhân tộc dùng lý lẽ nào mà răn dạy yêu tộc.”
Ông tiến đến đứng bên cạnh Phong Hàm, khẽ đặt tay lên vai cậu.
“Phong Hàm là kỳ vọng của cả tộc , được ta đích thân phái đến đây đàm phán. Nếu triều đình cảm thấy không thể đối đãi công bằng, vậy thì hôm nay, ta sẽ đón nó về.”
Trương Thành bước lên một bước:
“Chuyện chưa đến mức đó. Trưởng lão, xin hãy để ta xử lý.”
Lục trưởng lão nhìn Trương Thành, ánh mắt lướt qua như đánh giá.
Rồi ông hỏi Phong Hàm, giọng khẽ:
“Ngươi muốn đi, hay ở lại?”
Không khí điện Triều Minh căng như dây cung.
Nhưng trái ngược với vẻ nghiêm trọng của mọi người, khi nghe được trưởng lão hỏi cậu mới ngẩng lên . Phong Hàm đột nhiên… bật cười.
“Dọa gì mà dữ vậy? Nào là ‘trừng phạt theo luật’, nào là ‘rừng hoang’, nghe cứ như sắp đem ta nấu nồi lẩu mèo!”
Cả đại điện chết lặng. Một vài đại thần suýt sặc nước miếng.
Lục trưởng lão nhíu mày, nhưng khoé môi khẽ cong — vẫn là cái tính trời đánh ấy.
Phong Hàm búng nhẹ tai mèo, đứng thẳng, giọng vang rành rọt:
“Ta là đặc phái viên mèo yêu, được phong đàng hoàng, mang theo thư tay trưởng lão. Các ngươi muốn thẩm tra ta? Được! Nhưng phải đúng luật, có chứng cứ. Còn nếu chỉ vì ta là yêu, các ngươi sợ mất chỗ đứng... thì nên tự đi soi lại lưng mình xem có trong sạch không!”
Cậu ngẩng đầu, dõng dạc:
“Nếu ta phạm sai, ta chịu tội. Nhưng nếu các ngươi vu oan, thì đừng mong tộc yêu lại bước vào thành này lần nữa!”
Mọi người sửng sốt, còn Trương Thành đứng bên, khoé mắt khẽ rung, như cố giấu đi nét cười.
Lúc ấy, **Lục trưởng lão** mới khoanh tay nói chậm rãi:
“Ta vốn đến đây để đưa nó về. Nhưng bây giờ ta muốn ở lại mấy ngày, để xem thử… liệu nơi này có đáng để kỳ vọng của mèo tộc ta ở lại hay không.”
**Diêu Ngọc** lạnh lùng lên tiếng:
“Yêu tộc muốn ở lại, cũng cần được hoàng thượng đồng thuận.”
Trương Tập nhìn quanh, mồ hôi rịn trán, định nói thì **Trương Thành cất giọng trầm ổn**:
“Người chịu trách nhiệm bảo hộ đặc phái viên là ta. Nếu xảy ra điều gì bất trắc, ta — Trương Thành — xin lấy tính mạng bảo đảm.”
Điện Triều Minh chìm trong im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía “sát thần”.
**Cả đại điện vẫn chìm trong im lặng.**
Ánh mắt của Phong Hàm không hề dao động, ngược lại, cậu còn vươn vai một cái, giọng điệu nghịch ngợm:
“Không phải ta không muốn đi đâu, nhưng mà các ngươi thử nghĩ mà xem, trưởng lão đến tìm ta, ta mà đi thì chẳng phải là mất mặt tộc yêu sao? Mà nếu ta đi, ngươi không thấy thiếu người đi chào hỏi sao, hoàng thúc?”
Trương Thành :" ...." mặc dù đang cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng không thể giấu được sự phì cười trong ánh mắt. Cậu nhóc này đúng là không sợ trời, không sợ đất.
“Phong Hàm, ngươi muốn làm gì?”
Phong Hàm mỉm cười, đuôi vẫy vẫy, như thể đã có kế hoạch từ lâu:
“Chắc chắn ta không đi đâu! Chỉ cần tất cả các ngươi ở đây đồng ý điều kiện của ta… À, điều kiện nhỏ thôi!”
**Diêu Ngọc** khẽ nhíu mày:
“Điều kiện gì?”
“Rất đơn giản!” – Phong Hàm đáp ngay – “Ta ở lại Vương phủ, giúp hoàng thúc giải quyết chuyện yêu tộc. Nhưng đổi lại, mỗi ngày… ta muốn ăn cá khô ba lần!”
Cả đại điện lại cứng đờ. Cá khô?!
Lục trưởng lão nhíu mày, không hiểu sao lại muốn cười:
“Ngươi lấy cá khô ra làm điều kiện à?”
“Đúng vậy.” – Phong Hàm gật đầu như thể chuyện đó là nghiêm túc.
Trương Thành nhìn Phong Hàm, bỗng nhiên khẽ lắc đầu:
“Vậy mà ngươi lại nghĩ ra chuyện này.”
Phong Hàm không ngại ngùng, còn tự tin cười với Lục trưởng lão:
“Cả trưởng lão cũng không thể ép ta đi được, phải không? Mèo yêu ta không dễ bị dụ dỗ đâu.”
Mọi người lắng nghe, thấy cậu nhóc vừa nói vừa thể hiện cái thái độ không thể lùi bước, bỗng nhiên họ có cảm giác như đang bị mắc câu.
**Diêu Ngọc** cười lạnh:
“Ngươi tưởng đây là trò đùa? Ngươi có thể không sợ ta, nhưng hoàng thượng có thể quyết định thay ngươi.”
Phong Hàm gật đầu như chẳng có gì phải lo:
“Ừm, đúng vậy. Nhưng hoàng thượng thì biết điều đó rồi. Cá khô ba lần mỗi ngày không phải điều kiện quá đáng đúng không, hoàng thượng?”
Trương Tập bối rối không biết phải nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi ông. Lúc này, **Trương Thành** phá vỡ im lặng:
“Phong Hàm, ngươi quả là không biết sợ gì.”
Phong Hàm vẫn vui vẻ như chưa từng có chuyện gì, nhẹ nhàng cười:
“Vì ta biết có người bảo vệ ta mà.”
**Lục trưởng lão** quay người nhìn Diêu Ngọc, gương mặt không hề lộ vẻ khó chịu, nhưng lời nói lại mang hàm ý rõ ràng:
“Có lẽ chúng ta đã hiểu nhầm. Phong Hàm nói đúng, nếu ngài không muốn tộc yêu đối phó với triều đình, vậy hãy nhớ rằng mọi chuyện phải công bằng. Nếu ngài để tình thế này tiếp diễn… thì không chỉ là Cá khô đâu.”
Lúc này, mọi người không còn dám nói gì thêm, khí thế của Phong Hàm quá mạnh mẽ, giống như một con mèo không sợ hãi gì cả.
_--_--___
((CÓ MỘT CHÚT LƯU Ý NHỎ :
- THỨ NHẤT, ĐÂY LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH TỰ NGHĨ RA VÀ CÒN NON TAY ,MONG CÁC BẠN KHÔNG ĐEM RA SO SÁNH, VÀ KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA MÌNH NHÉ.
- THỨ HAI, NẾU CÁC BẠN ĐỌC CẢM THẤY KHÔNG HỢP THÌ CÓ THỂ RA, ĐỪNG NHẮN HAY NÓI GÌ MÌNH , CÁC BẠN CÓ THỂ GÓP Ý GIÚP MÌNH CHO MÌNH THẤY VÀ SỬA . MÌNH RẤT CẢM ƠN CÁC BẠN THEO DÕI VÀ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH.
-THỨ BA, HIỆN TẠI TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ CÓ Ở NOVELTOON và TYT CHƯA CHUYỂN SANG APP KHÁC NẾU CÓ SỰ THAY ĐỔI MÌNH SẼ THÔNG BÁO Ạ.
MÌNH CẢM ƠN!))