Gió Bắc thổi qua hoàng cung như hàng vạn mũi kim sắc bén, xuyên qua lớp áo dày cũng để lại một tầng lạnh buốt thấu xương. Tuyết rơi trắng xóa, phủ đầy hành lang ngọc thạch, cổng cung, và cả trên bờ vai Phong Hàm khi cậu bước ra từ điện Từ An.
Trương Thành đang đứng chờ bên ngoài, phía sau hắn là một đoàn cấm vệ quân mang áo choàng đen đồng bộ, người người nghiêm cẩn. Hắn không nói gì, chỉ bước tới, nâng tay phủi tuyết trên tóc Phong Hàm, động tác chậm rãi như muốn xua đi mọi giá lạnh trên đời.
“Lạnh không?” Trương Thành hỏi, giọng trầm thấp.
Phong Hàm mím môi gật nhẹ, nhưng không lùi lại. Cậu vừa mới rời khỏi một hồi tranh phong với Thái hậu trong điện. Từ sau khi cục diện cung đình thay đổi, Thái hậu đã không còn là người chỉ ngồi xem. Bà ta ra tay kín đáo hơn, thông minh hơn và tuyệt đối không để lại dấu vết. Trong cuộc đối thoại hôm nay, Thái hậu không nói lời nào quá giới hạn, nhưng ánh mắt và biểu cảm đều là những con dao giấu dưới lớp gấm vóc.
“Bà ấy hỏi ta một câu,” Phong Hàm lên tiếng, mắt vẫn nhìn tuyết rơi trước mặt, “Nếu có một ngày, ngươi phải chọn giữa ngươi yêu và tộc của ngươi, ngươi sẽ chọn gì?”
Trương Thành siết chặt bàn tay đặt trên vai cậu.
“Ta đã nói ta sẽ không chọn,” Phong Hàm tiếp, “Nhưng có lẽ, chỉ một thời gian nữa, ta phải.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT