**Điện Triều Minh, nơi không khí đang căng thẳng.**

**Hoàng đế Trương Tập**, sau một hồi trầm tư, đột ngột lên tiếng:

“Thái hậu, dù là thân mẫu nghi thiên hạ, nhưng quyền lực của ngài không thể xen vào triều chính. Nếu tiếp tục làm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến đại cục.”

Lời nói của hoàng đế khiến cả điện im bặt. **Diêu Ngọc**, vốn đã quen với việc nắm quyền, không nghĩ rằng một lời nói của hoàng đế lại có thể trực tiếp đụng chạm đến quyền lực của mình. Bà hơi sững sờ, rồi sau đó lạnh lùng đáp lại:

“Vậy ngươi muốn ta làm gì? Lẽ nào ngươi muốn ta rút lui khỏi triều đình hoàn toàn?”

Hoàng đế không hề lùi bước, ánh mắt sắc lạnh:

“Ta không muốn mẹ phải chịu thiệt. Nhưng nếu ngài tiếp tục can thiệp, sẽ không có gì ngoài hỗn loạn.”

Một thời gian dài trong điện chỉ còn tiếng nặng nề từ hơi thở. Cuối cùng, Diêu Ngọc đứng dậy, vươn tay nhận mệnh:

“Vậy thì… ta sẽ cấm túc một tháng. Nhưng ngươi phải nhớ, ta vẫn là mẫu nghi thiên hạ, không có ai dám coi thường quyền lực của ta.”

**Tại điện Hoàng hậu, không khí trở nên lạnh lẽo.**

Một nô tì vội vã vào bẩm báo:

“Thưa hoàng hậu, vừa nhận lệnh từ hoàng đế, Thái hậu bị phạt cấm túc một tháng và phải chuyển việc quản lý hậu cung cho người.”

**Hoàng hậu**, người vốn dĩ luôn luôn điềm tĩnh, giờ đây lại nở một nụ cười nhẹ nhưng sắc lạnh:

“Được, truyền lệnh của ta, mời thái tử vào điện.”

Nô tì cúi đầu vội vàng rời đi, còn Hoàng hậu lại ngồi yên, ánh mắt lóe lên vẻ không hề dễ chịu, như thể đã có kế hoạch gì trong đầu.

**Lát sau, tại điện Hoàng hậu.**

**Thái tử** bước vào, ngửa đầu chào Hoàng hậu.

“Mẫu hậu có gì dặn dò?”

Hoàng hậu đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị:

“Chuyện của Thái hậu… ngươi đã thấy rồi đấy.”

Thái tử gật đầu, vẻ mặt không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng sự lạnh lùng vẫn không thể giấu diếm:

“Thái hậu là mẫu nghi thiên hạ, không dễ bị ngồi yên đâu.”

Hoàng hậu bước tới, ánh mắt trở nên sắc bén:

“Chúng ta sẽ thay đổi cục diện này. Thái hậu đã quá lấn át, đã đến lúc... người khác phải lên tiếng.”

**Phong Hàm**, đang nằm ngủ trưa ở Vương phủ, không hề hay biết rằng một cuộc chiến chính trị căng thẳng đang diễn ra ở hậu cung. Nhưng có lẽ, ngay cả khi biết, cậu vẫn sẽ chẳng lo lắng quá nhiều — dù là con mèo ngông nghênh, cậu vẫn luôn có cách để tạo ra những cuộc “hỗn loạn” thú vị riêng.


---

**Phong Hàm** nằm thoải mái trên chiếc ghế đá trong sân, mắt nheo lại ngắm ánh sáng mờ nhạt từ những cánh hoa rơi xuống mặt đất. Tuy cuộc chiến triều chính không liên quan trực tiếp đến mình, nhưng cậu biết rằng trong vòng xoáy đó, mình cũng không thể đứng ngoài được lâu.

Cậu cảm nhận được không khí trong phủ có chút thay đổi, nhưng vẫn không quá lo lắng. Dù sao, nếu có chuyện gì không ổn, **Trương Thành** sẽ lo liệu. Phong Hàm chỉ cần làm đúng bổn phận của mình, nở một nụ cười dễ thương, và đừng để bất cứ ai cảm thấy khó chịu.

---

**Lúc này**, trong một căn phòng đặc biệt ở Vương phủ, **Trương Thành** ngồi suy tư, ánh mắt sắc bén như từng lưỡi kiếm.

Vài viên đại thần từ triều đình đã đến, nhưng Trương Thành chỉ lẳng lặng nghe mà không phản hồi nhiều. **Phong Hàm**, cậu ta vẫn là “con bài” quan trọng trong cuộc đàm phán với yêu tộc, nhưng chính bản thân Trương Thành lại cảm thấy ngày càng không dễ dàng để bảo vệ cậu bé ấy.

**Phong Hàm**, vẫn luôn nghĩ mọi thứ đều đơn giản. Cậu tự hỏi liệu có phải Trương Thành có thể bảo vệ mình mãi mãi như lời hứa không.

---

**Một lúc sau**, **Phong Hàm** được gọi vào phòng Trương Thành, cậu bước vào với dáng vẻ nghịch ngợm, đôi mắt long lanh:

“Ngươi gọi ta sao?”

Trương Thành liếc nhìn cậu, một lúc sau mới lên tiếng:
“Vào lúc này, ngươi nên cẩn thận hơn một chút. Tình hình trong cung đang có chút biến động.”

Phong Hàm nhún vai, mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn:
“Có biến động gì? Nếu không có Cá khô thì ta mới lo! Đừng lo, ta còn có thể xử lý được.”

Trương Thành nhìn cậu một lúc lâu, rồi thở dài:
“Ngươi là kẻ có sức mạnh lớn nhất mà không hề hay biết.”

Phong Hàm nhún vai, chẳng thèm để tâm, nhưng rồi vẫn không quên thêm vào:
“Nhưng ta vẫn chỉ là mèo, không phải thần tiên. Cứ yên tâm, nếu cần ta sẽ nhảy vào giữa trận mà cứu ngươi.”

Cả hai nhìn nhau, bỗng nhiên đều mỉm cười. Trong giây phút đó, mọi căng thẳng dường như tan biến.

---

Chuyển cảnh:

Trong lúc Phong Hàm còn chưa hiểu hết tình hình, một **nô tì** chạy đến vội vã bẩm báo:

“Công tử, có người từ triều đình đến báo tin.”

Phong Hàm đứng dậy, nghiêng đầu có chút không kiên nhẫn :“Lại là ai nữa đây?”

Nô tì cúi đầu:
“Là người từ hậu cung, nói là có lệnh của hoàng hậu. Người muốn gặp công tử.”

Phong Hàm hơi ngạc nhiên, nhưng không hề do dự:
“Vậy thì dẫn ta đi!”

---

Khi cậu đến nơi, Hoàng hậu đang ngồi đợi sẵn, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thiếu sự kiên định. Khi nhìn thấy Phong Hàm, bà không thể không thừa nhận một điều: Cậu ta thực sự là người đặc biệt.

Phong Hàm không nói gì, chỉ mỉm cười như mọi khi, nhưng vẻ mặt lại có chút nghiêm túc:
“Hoàng hậu có việc gì không?”

Hoàng hậu nhìn cậu một lúc, rồi mới lên tiếng:

“Thái hậu bị phạt, nhưng có lẽ không phải là thời điểm để ngươi ngừng đàm phán. Ta muốn biết... ngươi thực sự có thể giúp được gì cho yêu tộc?”

Phong Hàm mỉm cười nhạt:
“Cái này thì… ta không chắc đâu. Nhưng ta chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng nếu ta được… Cá khô mỗi ngày.”

Hoàng hậu không mấy ngạc nhiên với câu trả lời này, chỉ thở dài:
“Ngươi đúng là kẻ không biết sợ.”

---

Tình hình trong phủ dường như đã thay đổi hoàn toàn, mọi thứ không còn yên bình như trước. Mặc dù **Phong Hàm** có thể làm dịu đi phần nào không khí căng thẳng bằng sự lạc quan của mình, nhưng sự hiện diện của cậu càng lúc càng trở nên quan trọng hơn.


---
tác giả có điều muốn nói : diễn biến tiếp theo còn ở phía sau :)..chap sau sẽ là một tiểu kịch nhỏ để thư giãn nhé . (tg dồn chap đăng một lần hì )

Hết chap ùi, còn chú ý thui^^~
 ________________-

((CÓ MỘT CHÚT LƯU Ý NHỎ :

- THỨ NHẤT, ĐÂY LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH TỰ NGHĨ RA VÀ CÒN NON TAY ,MONG CÁC BẠN KHÔNG ĐEM RA SO SÁNH, VÀ KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA MÌNH NHÉ.

- THỨ HAI, NẾU CÁC BẠN ĐỌC CẢM THẤY KHÔNG HỢP THÌ CÓ THỂ RA, ĐỪNG NHẮN HAY NÓI GÌ MÌNH , CÁC BẠN CÓ THỂ GÓP Ý  GIÚP MÌNH CHO MÌNH THẤY VÀ SỬA . MÌNH RẤT CẢM ƠN CÁC BẠN THEO DÕI VÀ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH.

-THỨ BA, HIỆN TẠI TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ CÓ Ở NOVELTOON và TYT CHƯA CHUYỂN SANG APP KHÁC NẾU CÓ SỰ THAY ĐỔI MÌNH SẼ THÔNG BÁO Ạ.

                   MÌNH CẢM ƠN!))
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play