**Phong Hàm trốn sau bức bình phong**, nghe Trương Thành cãi lý giúp mình thì trong lòng cảm động muốn rơi nước mắt, nhưng bản năng vẫn cảnh giác:

“Không được chủ quan… Lão Lục là cáo già. Đã đến tận nơi thì chắc chắn có mang theo ‘đạo lý’ dài cả trăm trang!”

Cậu vội chui vào một cái tủ, vẽ phù trận bé xíu lên đất — đây là bí thuật của mèo yêu, gọi là: **"Phá trận cản bước trưởng bối!"**

Kết quả…

Cửa phòng trưởng lão tự nhiên bị khóa ngược từ bên trong.Mỗi lần lão Lục bước ra khỏi đình, đều có mèo hoang chạy tới kêu "méo méo" cản đường.

— Buổi tối, trà trưởng lão uống bỗng dưng bị… đổi thành nước rau luộc. #Không có độc, chỉ nhạt đến tuyệt vọng.#

Ngày thứ hai:

Lão Lục mệt mỏi, ánh mắt như vừa qua một trận chiến không khói lửa.

“Vương gia, vị thiếu chủ này… hình như không muốn về thật.”

Trương Thành khẽ gật đầu, ra vẻ sâu xa:

“Có lẽ hắn đang thích nghi với... tự do.”

Lão Lục thở dài, nhưng vẫn cố chấp:

“Dù sao hắn cũng là người thừa kế. Không thể cứ chơi bời bên ngoài mãi được!”

Phong Hàm nghe thấy liền *phi thân từ mái nhà xuống* #tay vẫn cầm xâu cá khô#, ánh mắt long lanh như sắp khóc:

“Ta không chơi bời! Ta... ta đang học hỏi thế giới bên ngoài! Mà ngươi xem, người ta còn cho ta cá, không bắt ép ta học Thiên Mệnh Luận!”

Lão Lục tức muốn học máu: “Ngươi có biết cái gì là trọng trách gia tộc không?!”

“Có, nhưng ta đang... đang trong kỳ dưỡng não!”

“…”

**Trương Thành lúc này đột nhiên lên tiếng**, giọng trầm ổn như nước sâu:

“Nếu tộc Phong lo lắng cho tương lai của Phong công tử, chi bằng để hắn tạm thời ở lại phủ ta —”

Lão Lục nheo mắt: “Ý ngài là?”

Trương Thành thong thả nói tiếp:

“Gần đây triều đình muốn đàm phán với tộc yêu tại biên cảnh. Bổn vương cần một người hiểu cả hai bên, giúp đỡ thương nghị. Phong công tử — thông minh, hiểu biết, lại... rất có chính kiến.” *liếc nhìn đống mèo hoang đang ngủ gục ngoài sân*

“Ở lại đây cũng coi như vì đại cục.”

Phong Hàm bĩu môi nhỏ xíu: “Ngươi khen ta hay chê ta vậy…”

Lão Lục nghe vậy thì hơi do dự. Trương Thành nhân cơ hội đánh thêm đòn:

“Hắn cũng đang học cách trở thành cầu nối giữa hai giới. Nếu sau này có thể đàm phán thay cho tộc Phong, chẳng phải càng xứng đáng với vị trí thừa kế?”

Đôi mắt Phong Hàm sáng lên như bắt được cá lớn:

“Đúng đúng! Ta đang huấn luyện trở thành ngoại giao mèo!”

Lão Lục rốt cuộc bị chọc cho tắt tiếng. Ông nhìn Trương Thành một lúc lâu, cuối cùng khẽ hừ một tiếng:

“Vậy được. Một tháng. Nếu không thấy tiến bộ, đích thân ta tới bắt về.”

Đêm đó, Phong Hàm nằm trên mái nhà gặm cá, Trương Thành đứng dưới nhìn lên hỏi:

“Sao không xuống ngủ?”

“Ta đang suy nghĩ…”

“Về chuyện đại sự?”

“Không, về việc mai trộm cá từ ao sau thì nên đi đường nào.”

“…Phong Hàm.”

“Ừ?”

“Ngươi là kẻ phá rối giỏi nhất ta từng gặp.”

Phong Hàm cười híp mắt:

“Còn ngươi là người bao che giỏi nhất ta từng thấy.”


---

**Sau khi thành "đặc phái viên mèo" chính thức của vương phủ**, Phong Hàm được giao nhiệm vụ tiếp đãi đoàn yêu tộc lần đầu đến đàm phán — nói cách khác là: *làm bộ mặt thân thiện, dễ thương, đừng gây chiến, đừng gây chuyện*.

Lý thuyết là vậy.

Thực tế thì...

**Ngày đầu tiếp khách:**

Phong Hàm mặc áo gấm thêu hoa, tóc buộc cao, ngồi đàng hoàng trong đình. Trông đúng chuẩn một quý công tử yêu giới cao quý lịch thiệp... cho tới khi khách yêu vừa rót trà, cậu đã cúi đầu *ngửi tách một cái* rồi phán:

“Cái này... là trà lâu năm hay nước rửa chân ủ sương vậy?”

Không khí cứng đờ. Trương Thành ho nhẹ một tiếng.
Phong Hàm ngoan ngoãn cười gượng: “À lộn, ta... nói thơ thôi mà. Hì hì.”

**Ngày thứ hai:**

Khi khách yêu đề nghị *kết thông gia để giữ hòa bình*, Phong Hàm lập tức bật dậy:

“Không được! Ta còn chưa được hôn lần nào mà cưới gì?!”

Mọi người: “…”

Trương Thành: *đưa tay đỡ trán lần thứ n trong ngày.*

---

**Nhưng kỳ lạ thay, chẳng ai giận được lâu.**
Vì sau đó, chính Phong Hàm lại giải vây bằng cách... **chơi đùa với mấy tiểu yêu con của khách**, khiến chúng lần đầu vui vẻ gọi người “cậu mèo đáng yêu”.

Người lớn nhìn thấy cảnh ấy, lòng cũng mềm.

Trương Thành đứng từ xa quan sát, ánh mắt dần dịu lại.

---

Một đêm nọ, khi phủ đã tắt đèn, Phong Hàm nằm lăn trên ghế đá ngắm sao. Trương Thành bước đến, khoác cho cậu một tấm áo.

“Ngủ ngoài này dễ cảm lạnh.”

Phong Hàm mở mắt, lười biếng: “Có ngươi rồi, ta không sợ.”

Trương Thành ngẩn ra một khắc.
“…Ta không thể che chở mãi.”

“Vậy ngươi dạy ta cách tự che chở đi.”

“…Ngươi học nổi sao?”

“Ta học... nếu người dạy là ngươi.”

Không gian yên tĩnh trong giây lát. Dưới ánh trăng, gương mặt cậu lấp lánh ánh sáng, vừa ngốc nghếch lại chân thành. Trương Thành bất giác đưa tay khẽ xoa đầu Phong Hàm.

“Ngươi… đúng là phiền phức.”

Phong Hàm lầm bầm trong miệng: “Ngươi nói thế mà còn xoa đầu ta hoài…”

---

Một hôm, khi Phong Hàm đang lơ mơ ngủ trưa, có người hầu chạy đến gấp gáp:

“Công tử! Có người từ triều đình đến — hình như muốn bắt bẻ chuyện yêu tộc vào kinh!”

Trương Thành cũng nhận được tin, trong thư phòng ánh mắt lạnh đi.

“…Rốt cuộc vẫn có kẻ không muốn để hắn yên.”

-----^
 ________________-

((CÓ MỘT CHÚT LƯU Ý NHỎ :

- THỨ NHẤT, ĐÂY LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH TỰ NGHĨ RA VÀ CÒN NON TAY ,MONG CÁC BẠN KHÔNG ĐEM RA SO SÁNH, VÀ KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA MÌNH NHÉ.

- THỨ HAI, NẾU CÁC BẠN ĐỌC CẢM THẤY KHÔNG HỢP THÌ CÓ THỂ RA, ĐỪNG NHẮN HAY NÓI GÌ MÌNH , CÁC BẠN CÓ THỂ GÓP Ý  GIÚP MÌNH CHO MÌNH THẤY VÀ SỬA . MÌNH RẤT CẢM ƠN CÁC BẠN THEO DÕI VÀ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH.

-THỨ BA, HIỆN TẠI TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ CÓ Ở NOVELTOON và TYT CHƯA CHUYỂN SANG APP KHÁC NẾU CÓ SỰ THAY ĐỔI MÌNH SẼ THÔNG BÁO Ạ.

                   MÌNH CẢM ƠN!))
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play