**Phong Hàm lúc này gật đầu cái rụp,** như thể vừa ký một hiệp ước sinh tồn quan trọng.

“Được! Ta hợp tác. Chỉ cần ngươi cho ta chỗ ngủ, đồ ăn, và... vài con cá mập mạp là được!”

Trương Thành gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như đang bàn quốc sự. “Thêm một điều kiện: không được biến hình mèo tùy tiện trong phủ.”

“…Tại sao?” Phong Hàm chớp mắt, lòng đầy cảnh giác.

“Lần trước suýt có người tưởng mèo trong bếp là món tặng khách, định làm lẩu.”

“…Ngươi giữ mạng cho ta đấy.” Cậu rùng mình một cái, lập tức gật đầu. “Được rồi, hình người thì hình người!”

Ngay đêm hôm đó, vương phủ chuẩn bị cho cậu một viện nhỏ bên cạnh hồ cá. Trương Thành thì từ khi Phong Hàm ở lại, không hiểu vì sao thường xuyên *đi ngang qua*, dù bình thường y hệt cọc đá không hay rời thư phòng.

Một buổi chiều nọ…

**“Ngươi làm gì đó?”** Trương Thành nhìn thấy Phong Hàm đang bò nửa người ra bờ ao, tay cầm cái chén sứ.

“Chắt nước cá… Ta muốn nếm thử vị nước ao này, xem cá ăn có ngon không!”

“…Thế ngươi định nuôi cá hay định làm cá sốt nước ao?”

Phong Hàm hắng giọng, vẻ mặt đạo mạo: “Tất cả vì nghiên cứu khoa học.”

Trương Thành đưa tay đỡ trán.

Một hôm khác, có sứ thần từ biên cương đến phủ, nghe nói vương gia có "một vị quý nhân mới ở." Khi đi ngang qua đình nghỉ, vô tình nhìn thấy một cảnh: **Phong Hàm nằm dài trên bàn đá, tay cầm xâu cá khô gặm rột rột, chân gác lên ghế, còn Trương Thành thì đứng cạnh cầm quạt quạt cho.**

Sứ thần suýt ho sặc máu, cho rằng mình nhìn nhầm.

“Chủ tử… chuyện gì đã xảy ra ở Trung Nguyên vậy…”

Đêm đó, Phong Hàm vừa gặm cá khô vừa hỏi:

“Nè, Trương Thành, ngươi thật sự là nhiếp chính vương hả? Vậy sao rảnh rỗi quá vậy?”

“Còn ngươi không phải yêu mèo danh giá được nâng như trứng sao? Sao ở đây thành cá khô tinh linh rồi?”

“…Ha, giờ biết ai rảnh hơn ai rồi đó.”

**Cứ thế, mỗi ngày một chút,** Phong Hàm ăn cá, ngủ nướng, trốn trưởng lão, còn Trương Thành thì học được cách… quen với mèo yêu không theo khuôn phép. Có lúc hắn bực mình, có lúc hắn thấy buồn cười — và có những khoảnh khắc, khi ánh trăng chiếu lên gương mặt say ngủ của cậu, hắn lại im lặng ngồi nhìn rất lâu…


**Phong Hàm sống trong vương phủ được ba ngày, nhưng cả phủ cảm giác như sống trong... địa chấn nhẹ kéo dài ba năm.**

Ngày đầu: Phong Hàm *thử leo lên mái đình đuổi chim*, kết quả ngói rơi lộp bộp khiến mười thị vệ suýt rút kiếm tưởng có thích khách.
Ngày thứ hai: Cậu *lẻn vào phòng bếp*, nấu “cá nướng mật ong” theo công thức mèo yêu cổ truyền → toàn phủ ăn xong đồng loạt xin nghỉ tiêu hóa.
Ngày thứ ba: **dẫn mèo hoang về nuôi**, nói là “cho vui nhà vui cửa”, khiến chó canh cổng bị stress không dám sủa.

Trương Thành cuối cùng đành phải… giao cho cậu một danh phận để phủ dễ bề "quản lý" — gọi là **“Khách quý tạm thời, không phận sự miễn đuổi”**. Nhưng từ khi dán cái danh đó lên cửa viện Phong Hàm, kẻ ra người vào toàn là… người đem cá, hoặc xin “bí quyết lười mà vẫn được sủng”.

---

Một chiều nọ, Trương Thành vừa bước vào đình nghỉ, liền thấy một cảnh tượng khiến hắn khựng chân:

**Phong Hàm đang ngồi bắt chấy cho mèo.**
Cậu ngồi xếp bằng giữa sân, trước mặt là một con mèo ú lông xù, còn cậu thì vừa bắt vừa lẩm bẩm:

“Ngươi xem, sống trong vương phủ mà còn bị chấy là sao? Chăm vệ sinh chút đi, mất mặt ta lắm!”

Trương Thành chắp tay sau lưng, nhíu mày: “Đó là mèo hoang ngươi lén đưa vào phủ đấy.”

Phong Hàm ngẩng đầu, mặt đầy chính nghĩa: “Thì sao? Mèo cũng là sinh linh, ta mang đến đây để cải tạo nhân phẩm!”

“…Nó là mèo, không phải phạm nhân.”

---

**Mấy ngày trôi qua trong yên bình giả tạo**, cho đến khi…

Một buổi tối, khi Trương Thành đang duyệt công văn thì quản gia hớt hải chạy vào:

“Bẩm vương gia! Có người từ Phong tộc đến… nói là tìm thiếu chủ thất lạc!”

Trương Thành ngẩng đầu, tay khựng lại.
“…Đến rồi à.”

Cùng lúc đó, trong viện nhỏ, Phong Hàm đang nằm gác chân đọc sách, ngửi thấy mùi quen thuộc từ xa. Cậu bật dậy:
“Không ổn! Là mùi của trưởng lão Lục! Ta từng bị ông ấy bắt học đạo lý mười ngày không cho ăn cá!”

Cậu quýnh lên, lập tức phi thân ra cửa sổ, định trốn thì —

“Không cần chạy.”
Trương Thành không biết từ đâu xuất hiện sau lưng cậu, giơ tay nắm gáy như xách mèo con.

“Ngươi… đừng mà, Trương Thành! Chúng ta có tình nghĩa cá nướng mà!!”

“Yên tâm,” hắn nói, môi khẽ nhếch lên như cười. “Lần này ta sẽ ra mặt. Ngươi trốn trong phủ ta thì ta phải có trách nhiệm... giấu cho trót.”

“Thật không?!”

“Thật. Nhưng…” Trương Thành cúi gần, mắt ánh lên tia tinh quái:
“Ngươi nợ ta một chuyện.”

Phong Hàm cảm giác lạnh sống lưng: “Chuyện gì…”

“Chưa nghĩ ra. Giữ nợ trước.” Hắn buông tay, để cậu đáp xuống nhẹ nhàng.

Ngoài cổng, trưởng lão Phong tộc đã bước vào, áo bào trắng theo gió tung bay, ánh mắt sắc như chim ưng.

“Phong Hàm — có ở đây không, Nhiếp Chính Vương?”

Trương Thành bước ra ngoài đình, phong thái vương giả đầy uy nghiêm. “Phong công tử hiện là khách của bổn vương. Nếu tộc Phong muốn đón người, phải để hắn tự nguyện.”

Trưởng lão nhíu mày: “Tiểu tử ấy không hiểu lễ nghi, chỉ biết lười nhác nghịch ngợm, sao có thể giao cho ngươi phiền toái như vậy?”

Trương Thành cười khẽ, giọng trầm thấp:
“Ngược lại, bổn vương thấy hắn... rất thú vị.”

-------------
Ngoài lề :
tác giả : thú zịiii:)))

Trưởng lão : .....?

________________-

((CÓ MỘT CHÚT LƯU Ý NHỎ :

- THỨ NHẤT, ĐÂY LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH TỰ NGHĨ RA VÀ CÒN NON TAY ,MONG CÁC BẠN KHÔNG ĐEM RA SO SÁNH, VÀ KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA MÌNH NHÉ.

- THỨ HAI, NẾU CÁC BẠN ĐỌC CẢM THẤY KHÔNG HỢP THÌ CÓ THỂ RA, ĐỪNG NHẮN HAY NÓI GÌ MÌNH , CÁC BẠN CÓ THỂ GÓP Ý  GIÚP MÌNH CHO MÌNH THẤY VÀ SỬA . MÌNH RẤT CẢM ƠN CÁC BẠN THEO DÕI VÀ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH.

-THỨ BA, HIỆN TẠI TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ CÓ Ở NOVELTOON và TYT CHƯA CHUYỂN SANG APP KHÁC NẾU CÓ SỰ THAY ĐỔI MÌNH SẼ THÔNG BÁO Ạ.

                   MÌNH CẢM ƠN!))
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play