Phong Hàm đi theo sau người hầu, chân bước nhẹ nhàng như mèo, ánh mắt thì dán chặt vào mấy con cá đang lượn lờ trong ao. “Mập quá… một con thôi chắc đủ no cả ngày,” cậu thì thầm. Người hầu phía trước dù nghe được cũng không dám quay đầu, chỉ âm thầm đổ mồ hôi lạnh — vị công tử này thật sự… không giống người thường chút nào.
Qua một khúc hành lang quanh co, cuối cùng cũng tới một tiểu đình giữa vườn. Đèn lồng treo rủ xuống nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, trăng tròn như dát bạc giữa nền trời. Trương Thành đang ngồi đó, áo choàng đen viền bạc, tóc dài buộc gọn, tay cầm một tách trà như đang đợi sẵn từ lâu.
Phong Hàm bước tới, vẫn còn hơi lúng túng sau vụ “bế công chúa ” lúc trước, nhưng vẫn giữ mặt mũi nghiêm túc, khom lưng cúi đầu:
“Tham kiến Nhiếp Chính Vương.”
Trương Thành nhướng mày, mắt sâu thẳm như hồ thu, đặt chén trà xuống. “Lúc trước không phải còn định gọi ta là ' câm' sao?”
“…Ta nghĩ nhầm chút thôi.” Phong Hàm giả vờ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lại không tự chủ liếc sang ao cá.
Trương Thành đột nhiên cong môi, như thể đang cười. “Nếu ngươi thích cá đến vậy, lát ta sẽ sai người chuẩn bị vài món.”
“Thật sao?!” Phong Hàm mắt sáng rực, như thể ban nãy chưa từng có gì là mất mặt cả.
Trương Thành gật đầu, tay khoát nhẹ ra hiệu cho người hầu lui xuống. Trong đình chỉ còn hai người, ánh trăng chiếu lên mái tóc bạc của Phong Hàm khiến cậu càng giống một yêu mèo nhỏ xinh đẹp mà nghịch ngợm.
“Ngươi tên là gì?” Trương Thành hỏi, ánh mắt mang theo ý dò xét.
“Phong Hàm,” cậu ngẩng đầu, mắt cong cong, đuôi câu nói đầy vẻ tự hào. “Là con út của Phong gia, mèo yêu đời thứ chín. Mà ngươi đừng nghĩ mèo yêu thì yếu đuối nha, mèo cào lên cũng không phải chuyện đùa đâu!”
“Ta biết.” Trương Thành đáp, giọng điềm tĩnh nhưng không che giấu chút hứng thú. “Trận đó, ngoài ta ra thì không ai còn đứng dậy nổi.”
Phong Hàm cười khúc khích, duỗi tay ôm gối ngồi khoanh chân. “Ngươi bị ta bế về, không thấy mất mặt à?”
Trương Thành chậm rãi nhấp ngụm trà, mắt không rời cậu: “Nếu là ngươi, thì không.”
Câu trả lời ấy khiến Phong Hàm ngẩn người, tai cậu hồng hồng. Nhưng rất nhanh lại xù lông phản công: “Nè, ngươi… ngươi định làm gì mèo ta hả? Mới gặp mà đã…”
“Ta chỉ trả lời câu hỏi thôi,” Trương Thành nhún vai. “Chẳng phải ngươi thích hỏi à?”
Trong khi Phong Hàm còn đang tức tối nghĩ cách trả đũa, ngoài kia vang lên tiếng gió… cùng mùi hương quen thuộc của tộc nhân Phong gia.
Trương Thành nhìn về hướng gió, ánh mắt trở nên sắc bén: “Người nhà của ngươi tới rồi.”
Phong Hàm giật mình đứng bật dậy, “Không được! Nếu để mấy lão trưởng lão tìm thấy, ta lại bị nhốt trong phủ ba tháng!”
Trương Thành khẽ cười, “Ngươi muốn trốn không?”
“Đương nhiên!” Phong Hàm gật đầu chắc nịch.
“Vậy thì,” hắn bước tới trước mặt cậu, cúi người thì thầm, “Hợp tác với ta đi. Ngươi trốn người nhà, ta… có điều kiện để giữ ngươi lại.”
Phong Hàm nghi ngờ ngẩng đầu: “Ngươi không phải muốn cưới ta đấy chứ?”
Trương Thành cười khẽ, mắt trầm như đêm sâu: “Nếu ngươi đồng ý thì cũng không phải không thể.”
________________-
((CÓ MỘT CHÚT LƯU Ý NHỎ :
- THỨ NHẤT, ĐÂY LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH TỰ NGHĨ RA VÀ CÒN NON TAY ,MONG CÁC BẠN KHÔNG ĐEM RA SO SÁNH, VÀ KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA MÌNH NHÉ.
- THỨ HAI, NẾU CÁC BẠN ĐỌC CẢM THẤY KHÔNG HỢP THÌ CÓ THỂ RA, ĐỪNG NHẮN HAY NÓI GÌ MÌNH , CÁC BẠN CÓ THỂ GÓP Ý GIÚP MÌNH CHO MÌNH THẤY VÀ SỬA . MÌNH RẤT CẢM ƠN CÁC BẠN THEO DÕI VÀ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH.
-THỨ BA, HIỆN TẠI TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ CÓ Ở NOVELTOON và TYT CHƯA CHUYỂN SANG APP KHÁC NẾU CÓ SỰ THAY ĐỔI MÌNH SẼ THÔNG BÁO Ạ.
MÌNH CẢM ƠN!))