Năm 2020.

Một loại virus mới có hình dạng giống chiếc vương miện nhanh chóng lan rộng khắp cả nước. Vũ Hán là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.

Lý Nghị giấu vợ mình, lặng lẽ đăng ký tham gia đội ngũ y bác sĩ đến viện tuyến đầu hỗ trợ điều trị.

Khi ấy, vợ Lý Nghị đang mang thai năm tháng. Đó là lúc cô cần cậu nhất, là khoảng thời gian cậu nên ở bên cạnh, chăm sóc và chờ đợi con ra đời cùng cô.

Cậu không dám nói với vợ, vì cảm thấy có lỗi với cô. Nhưng cậu không thể cứ thế đứng nhìn mà chẳng làm gì.

Lúc đặt bút ký vào bản cam kết, cậu đã từng do dự. Nhưng cuối cùng, vẫn là ký tên.

Lý Nghị biết chuyến đi lần này đầy rẫy hiểm nguy. Cậu phải đối mặt với một loại virus ngày càng lây lan dữ dội, tốc độ bùng phát vượt xa mọi hiểu biết trước đây của nhân loại. Tỷ lệ tử vong của nó cao hơn bất kỳ chủng virus nào từng được ghi nhận. Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, một thành phố rộng lớn như Vũ Hán đã nhanh chóng rơi vào cảnh phong tỏa.

Không ai biết chuyện gì đang chờ ở phía trước, con đường sống hay chết, chỉ cách nhau một bước chân.

Mãi cho đến nửa ngày trước lúc xuất phát, cậu mới nói cho vợ mình biết. Khi ấy, cả hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không nói một lời. Không ai lên tiếng. Vợ cậu chuẩn bị sẵn mấy bộ quần áo cho cậu mang theo.

Cô là y tá. Nếu không mang thai, chắc chắn cô sẽ cùng cậu ra tiền tuyến. Nhưng hiện tại cô đang mang thai, điều duy nhất cô nên làm là ở lại, giữ lấy đứa con trong bụng an toàn ra đời.

Thế nhưng, chỉ vì như vậy mà giữ cậu lại, cô không thể làm được. Cô biết rõ, giữ cậu bên mình để được an lòng, nghĩ đến là ích kỷ. Là y tá, cô càng hiểu rõ, ngoài kia, còn có những người cần cậu hơn cô gấp bội.

Trước lúc đi, Lý Nghị tìm tôi, nói rất nhiều. Cậu nói cậu có lỗi với vợ, có lỗi với đứa con chưa chào đời. Nhưng càng không thể có lỗi với đất nước này. Cũng chính vì vậy, cậu mới chọn giấu cô cho đến tận phút cuối cùng. Cậu nói, lòng cậu nặng trĩu, day dứt từng giây. Lỡ như cậu không về được, hai mẹ con sẽ phải làm sao?

Lý Nghị kể với tôi rất nhiều điều, mà phần lớn đều là về vợ cậu, và đứa con chưa kịp chào đời.

Xuất phát từ tâm tư, thấy tôi làm cảnh sát, hành động thuận tiện hơn người thường, cậu nhờ tôi chăm sóc vợ con, cha mẹ cậu thay cậu. Lúc ấy, cậu còn nói:

"Nếu... nếu tôi không về được, nhờ cậu chuyển lời tới cô ấy... bảo cô ấy hãy tái hôn... Tôi không thể trói buộc cô ấy cả đời." Khi nghe đến câu ấy, tôi chỉ lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng trống rỗng.

Không lâu sau, cậu lên đường.

                                 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play