Lúc tôi trở về thì trời đã sụp tối, tháng Giêng năm nay lạnh hơn thường lệ, trong không khí là một lớp sương mù mờ mịt. Mấy năm gần đây, chất lượng không khí vốn đã chẳng tốt, năm nay lại càng rõ rệt, sương mù dày đặc trên đường về khiến tầm nhìn chưa đến mười mét.
Tôi vẫn luôn nắm chặt đóa hoa cài ngực dành cho phù rể trong tay.
Trong đám cưới hôm nay, tôi là người nói lời chúc mừng nhiều nhất.
Giữa đám cưới, cậu ấy hỏi tôi: "Cậu có bạn gái chưa?"
Tôi đáp: "Chưa có."
Cậu ấy lại hỏi tôi, hôm nay là ngày cậu ấy kết hôn, làm anh em của cậu thì có vui thay cho cậu không.
Tôi đáp: "Vui."
Cậu ấy hỏi: "Có người mình thích không?"
Tôi đáp: "Vẫn luôn có."
Cậu ấy hỏi: "Không thể ở bên nhau, có đau lòng không?"
Tôi đáp: "Rất đau."
Cậu ấy lại hỏi: "Không thể bên nhau, có hối hận không?"
Tôi đáp: "Chưa từng hối hận."
Cậu ấy hỏi: "Vì sao?"
Tôi đáp: "......"
Có lẽ là sương mù quá dày, tôi đã lạc đường, không biết lối về nữa rồi.
Trong tiệc rượu, cậu hỏi tôi sau này tính sao, tôi nói không biết. Có lẽ tôi sẽ không đi tìm bạn đời nữa. Cậu không nói gì, chỉ khẽ vỗ lên vai tôi.
Nửa đời người này, nghĩ lại tôi thật sự quá hèn nhát. Khi còn nhỏ sống nhờ nhà người, trưởng thành lại yếu đuối, bất lực.
Lúc bé đứng trước tủ kính nhìn món đồ chơi, vậy mà không nói nổi một câu "Con cũng muốn."
Lớn rồi, đứng trước người mình thích, lại chẳng thể mở miệng nói một câu "Tôi thích cậu."
Yêu thầm... thật sự không dễ chịu chút nào.
"Chúc chú rể Lý Nghị và cô dâu Trương Thiến Oánh tân hôn hạnh phúc, đầu bạc răng long."