Đã nắm thư bỏ vợ trong tay rồi, làm sao nàng ta có thể ngăn cản được tôi.

Chẳng qua là diễn kịch cho Tiêu Dạ Hàn xem, muốn đánh vào lòng nghi ngờ của Tiêu Dạ Hàn mà thôi.

Tiêu Dạ Hàn nói: “Oanh Oanh, với loại người như nàng ta thì có gì để nói?”

Tôi hơi hơi cong môi, tháo một chiếc kim thoa từ trên đầu xuống, giống như là bố thí kẻ ăn mày, ném lên người Mạc Oanh Oanh.

Tôi không tin tôi làm nhục nàng ta như vậy mà nàng vẫn có thể tiếp tục diễn kịch được. 

Mạc Oanh Oanh cắn chặt răng, trong mắt đan chéo trăm ngàn loại cảm xúc, cuối cùng vẫn buông tôi ra.

Tôi biết thừa là nàng ta không thể vượt qua được vấn đề này.

Có thể là Mạc Oanh Oanh không biết, một kẻ ăn mày như nàng ta sở dĩ được Tiêu Dạ Hàn nhặt về Vương Phủ là bởi vì nguyên chủ có lòng tốt, nhờ Tiêu Dạ Hàn làm như vậy.

Thế nhưng nàng lại lấy oán trả ơn đối với ân nhân của mình.

Vì thế, trước khi rời đi, tôi cúi người, nói ở bên tai nàng: “Năm đó, người phát hiện ra ngươi là ta, người nhờ Vương gia giúp ngươi cũng là ta. Tính mạng của ngươi, vinh hoa phú quý của ngươi đều là ta bố thí cho ngươi. Hiện tại ta cũng bố thí cho ngươi tên nam nhân ngu xuẩn Tiêu Dạ Hàn này.”

“Thật là tốt, cứ như thế, ngươi có thể làm ăn mày cả đời, tất cả những gì ngươi có đều là do ta bố thí cho ngươi đó!”

Buồn cười, tôi mặc kệ cái gì mà mất lòng trước được lòng sau, tôi phải chính miệng mình nói ra cho nàng ta biết, phải nói cho nàng ta ngay lúc này đây.

Không chỉ muốn lập tức nói cho nàng ta biết, còn phải tru tâm nàng.

Sau này, nàng chỉ cần nhìn thấy mặt của Tiêu Dạ Hàn, nàng sẽ nghĩ đến việc người nam nhân này là tôi từ bỏ, là tôi bố thí cho nàng.

Nàng sẽ phát hiện bản thân mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi thân vận “ăn mày” này.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi, lẩm bẩm nói: “Liễu Phù Phong, tại sao trước kia ta không phát hiện ra ngươi là người độc ác như vậy?”

Ta dùng âm lượng mà Tiêu Dạ Hàn cũng có thể nghe ra, nói: “Không phải là ngươi đã sớm biết rằng ta rất ác độc hay sao? Đưa thuốc tránh thai cho ngươi là ta, đẩy ngươi xuống hồ nước là ta, dùng ám khí bắn ngươi bị thương, không phải là ta đó ư? Vì sao ngươi lại cảm thấy ta không ác độc?” 

“Hay là ngươi kinh ngạc, Liễu Phù Phong mà trước kia ngươi có thể dễ dàng tiêu khiển trong lòng bàn tay, không ngờ ta có thể tỉnh táo lại mà không để ngươi lợi dụng nữa?”

Nói xong, tôi nghênh ngang mà đi!

Hạt giống hoài nghi tôi đã gieo vào lòng Tiêu Dạ Hàn, khiến cho nó mọc dễ nảy mầm được rồi!

Vương phủ quá đen đủi, tôi không muốn ở thêm một ngày nữa.

7.

Tôi chủ động rời xa đen đủi, nhưng đen đủi lại tự tìm tới cửa.

Tôi vừa mới mua nhà mới, chỉ mới ở được ba ngày, đôi chân dơ bẩn kia của Tiêu Dạ Hàn đã bước vào rồi.

Hắn không chỉ muốn vào nhà tôi, còn muốn dạy dỗ tôi: “Ngươi là một người phụ nữ, lẻ loi ở một mình tại một nơi như thế này, ngay cả cửa cũng không khoá, ngươi cứ thích khiến cho người khác mơ ước mình như vậy à?”

Tôi khoanh tay lại, châm chọc nói: “Các hộ gia đình xung quanh tuy đều xuất thân nghèo hèn, nhưng đều là người biết thủ lễ, không giống như Vương gia ngài, chưa gõ cửa đã tiến vào, không biết kiêng kỵ chút nào việc trai đơn gái chiếc, xuất thân hoàng gia mà không bằng thứ dân chúng ta.”

Tiêu Dạ Hàn trợn mắt liếc nhìn tôi một cái: “Nói bậy bạ cái gì? Pha trà đi!”

Tôi theo bản lăng mà tắc lưỡi.

“Xì.”

Tôi đứng ở cửa, dựa vào cửa gỗ đứng bất động.

Tôi không tin hắn không nhìn ra cả người tôi đều tràn ngập vẻ kháng cự đối với hắn.

A, còn ghê tởm hắn nữa.

Tiêu Dạ Hàn vốn là muốn tới đây bố thí cho tôi một chút mềm lòng, hắn chỉ nhớ tới mấy năm nay không đối xử tốt với tôi, muốn trấn an lương tâm của hắn một chút mà thôi.

Nhưng mà, thật xấu hổ, tôi không chỉ không cần, còn phỉ nhổ hắn nữa.

Hắn không chịu được mất mặt, lại không nói được câu nào, nổi giận đùng đùng phất tay áo mà đi. 

Tôi lập tức đóng cửa lại thật mạnh, cố ý tạo ra tiếng vang thật lớn.

Tôi tự nhận là đã biểu đạt đầy đủ sự ghét bỏ và không muốn chào đón đối với Tiêu Dạ Hàn, nhưng hắn giống như một miếng cao da chó, cứ thế mà dính lấy tôi.

Ngày nào hắn cũng tới.

Tôi không mở cổng thì hắn trèo tường.

Tôi chuyển nhà thì hắn có thể lập tức tra ra nhà mới của tôi.

Làm cho tôi ghê tởm chết mất!

Có vẻ là bởi vì tôi không có trọng sinh, cho nên tình tiết theo đuổi lại vợ đã xảy ra sớm rồi.

Tiêu Dạ hàn muốn phát huy sự ti tiện từ trong xương cốt của hắn.

Nhưng mà không sao, tôi hiểu nhất là đối phó với những kẻ ti tiện. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play