Kẻ phản diện tuỳ ý giẫm đạp tôi, làm nhục tôi, còn định đẩy tôi vào chỗ chết.

Hệ thống thúc giục tôi: “Bảo bối, ta đừng chịu khổ nữa, mau mau kích hoạt trọng sinh, sau đó báo thù kẻ phản diện đi.”

Tôi cười lạnh: “Tôi cứ  không muốn trọng sinh đấy!”

Chị đây báo thù không để ngày mai. 

Hệ thống lại muốn cho tôi trọng sinh, đợi kiếp sau mới báo thù?

Tôi không chịu!

Tôi kiên quyết không muốn là một kẻ vô dụng, phải sống lại một đời mới có thể chân chính đứng lên.

Báo thù, chỉ có thể là kiếp này, không đợi kiếp sau.

1.

Công ty của tên khốn nạn sụp đổ.

Giấc mộng hào môn của trà xanh tan biến.

Cha mẹ trọng nam khinh nữ mất đi con cái lúc tuổi già.

Họ hàng thân thích lắm chuyện cũng bị bạo lực mạng.

Tôi nhìn bọn họ tuyệt vọng, còn cảm thấy chưa đã thèm.

Trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ báo thù của ngài đã hoàn thành. Ngài sắp bị truyền tống đến thế giới tiếp theo.”

Tôi nhíu mày: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi, khen thưởng đâu?”

Hệ thống xấu hổ ho khan hai tiếng: “Ở thế giới trước trước trước đó, ngài chơi quá tay, triệu hoán quá nhiều đạn hạt nhân, cho nên hiện tại ngài vẫn đang mắc nợ, khen thưởng vừa phát xuống lập tức bị trừ hết rồi.”

Tôi bất mãn mà oán giận: “Đạn hạt nhân chó má! Đắt chết mất!”

Hệ thống: “Ký chủ, đừng lo lắng, bổn hệ thống sẽ cố gắng đưa ngài tới những nhiệm vụ có khen thưởng cao nhất thế giới, ngài nhất định có thể nhanh chóng trả hết nợ nần, đi lên đỉnh cao nhân sinh.”

Sau đó, nó đưa tôi đến một cuốn truyện trọng sinh làm nữ chủ. 

Tôi vừa mới mở mắt, roi thấm nước muối đã quất mạnh trên người tôi.

Hết roi này tới roi khác, tôi thiếu chút nữa thì không kịp phản ứng lại. 

Mùi máu tươi nồng nặc cùng với cảm giác đau đớn toàn thân nóng rát điên cuồng lan khắp toàn thân. 

Một cô gái mặc váy xanh đang nép sát vào người đàn ông mặc hoa phục bên cạnh cô ấy, nũng nịu nói chuyện: “Vương gia, ngài tạm tha cho vương phi đi. Nàng ta thật sự không phải cố ý muốn đẩy thiếp xuống nước, là thiếp không cẩn thận mà ngã xuống hồ nước mà thôi, thật đó!”

Tôi có hai cảm xúc.

Một là đau quá!

Hai là, cốt truyện thật là kinh điển, hình tượng nhân vật thật rập khuôn. 

Giờ phút này tôi muốn nói với hệ thống, tôi chán rồi, tôi muốn rửa tay chậu vàng, (1) sau này không làm loại nhiệm vụ này nữa.

Tôi muốn làm lớn một chút, như là cứu vớt thế giới chẳng hạn. 

Hệ thống có thể đọc được suy nghĩ của tôi, nó nói với tôi: “Nhưng mà ký chủ, loại nhiệm vụ này làm nhẹ nhàng, thù lao lại cao. Đừng quên ngài còn thiếu nợ bổn hệ thống còn chưa trả hết đâu.”

Cứu vớt thế giới còn không được khen thưởng cao bằng trả thù đám tra nam tra nữ.

Đây là chủ thần chó má sáng tạo ra thế giới chó má hay sao?

Tôi càng nghĩ càng thấy giận.

Sau đó tôi dùng hết sức lực toàn thân đứng lên, xông tới đánh cho Vương gia, trà xanh, còn có cả người hầu đang dùng roi đánh tôi, mỗi người một cái tát.

Một cái tát nhất định là không đủ.

Nhưng mà thân thể này yếu đuối quá, chống đỡ không nổi.

Tôi đành phải chia đều mưa móc, tát cho mỗi người một cái, sau đó vững vàng mà ngất xỉu.

Trước khi tôi nhắm mắt lại, tôi nghe thấy tiếng kêu đau của trà xanh cùng với tiếng hét chói tai.

Cũng được, dù sao cũng hả giận một ít.

2.

Khi tôi tỉnh lại, ký ức của nguyên chủ ào ạt không ngừng mà chảy vào trong óc tôi.

Tên của nguyên chủ là Liễu Phù Phong, vốn là thiên kim của phủ Thượng Thư, gả vào Tĩnh Vương phủ làm Vương phi.

Cha của Liễu Phù Phong theo nhầm phe, sau khi thất bại thì bị biếm chức quan đến nơi khổ hàn, Tĩnh Vương bắt đầu trắng trợn mà nhặt một kẻ ăn mày trà xanh về vương phủ, nạp nàng làm tiểu thiếp.

Cuốn truyện trọng sinh này tinh tuý ở chỗ, trước khi trọng sinh, nữ chính yêu sâu sắc nam chính, tin tưởng nam chính,  bởi vì nhận được những tin tức sai lầm cho phụ thân mới đưa tới tất cả bị kịch. 

Cho nên, sau khi nữ chính trọng sinh, sẽ không lấy nam chính nữa, mà nam chủ cũng trọng sinh mới phát hiện ra được tiểu thiếp của mình rốt cuộc ác độc tới mức nào, mới bắt đầu quá trình theo đuổi vợ khổ sở.

Đoạn đầu của truyện trọng sinh tốc độ khá nhanh.

Vì thế tôi sắp bị tiểu thiếp trà xanh của Vương Gia là Mạc Oanh Oanh hại chết, sau đó mở ra cốt truyện ở giai đoạn tiếp theo.

Hệ thống nói với tôi: “Ký chủ, ở chỗ tôi có nước thuốc trọng sinh miễn phí cung cấp cho ngài, ngài mau mau uống đi!”

Hiện tại kích hoạt trọng sinh thì sẽ không cần phải trải qua nỗi đau bị hại chết, trực tiếp mở ra con đường báo thù vả mặt.

Nhưng tôi không thích đấy!

Từ khi nào tôi đã trở thành kẻ vô dụng gặp chuyện chạy trốn để mở ra kiếp sau rồi?

Nếu mà tôi xuyên qua sớm một chút, làm gì có chuyện để cho đôi nam nữ chó má kia tra tấn đến mức này? 

Trò chơi không thông quan được hay không, từ trước tới giờ tôi chưa từng mở lối tắt bao giờ.

Tôi nhất định phải dùng trạng thái rách nát này để giải quyết tất cả các kẻ thù.

Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang dội trong não của tôi: “Ký chủ, hiện tại ngài chỉ là một kẻ nghèo hèn, không trọng sinh mở ra góc nhìn của Thượng Đế, cô lấy cái gì để hoàn thành nhiệm vụ trả thủ?”

Hả? Tôi làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy là không công à?

Không có tiền tôi có thể lật nhà kho mà.

Không mua nổi đạn hạt nhân, chẳng lẽ tôi còn không thể nhặt chút rác rưởi để dùng sao?

__________

(1) Rửa tay chậu vàng: Ý là rửa tay gác kiếm, rời khỏi chốn giang hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play