3.

Tôi còn chưa kịp kiểm tra xem kho hàng có bảo bối gì bị tôi bỏ quên, thì Tiêu Dạ Hàn đã tới rồi.

Hắn há mồm ra đã hỏi một câu: “Ngươi đã biết sai chưa?”

Tôi vội vàng không ngừng gật đầu: “Sai rồi sai rồi.”

“Vậy thì Vương Phi thử nói một chút, mình sai ở đâu?”

Tôi tủm tỉm cười mà trả lời: “Sai ở chỗ không biết nhìn người, gả cho một nam nhân ác độc háo sắc ngạo mạn ích kỷ, máu lạnh tàn nhẫn, vụng về ngu dốt như ngươi.”

Đây chính là căn bệnh chung của nam chính trong loại truyện này.

Không cần phải hiểu biết nhiều về Dạ Hàn, chỉ cần tròng cái khuôn mẫu này lên là được rồi.

Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, hầu hết là thế.

Quả nhiên, Tiêu Dạ Hàn tức điên: “Được lắm được lắm! Ngươi có cốt khí! Vậy thì ta chỉ có thể lại đánh cho ngươi một trận roi khác, để cho ngươi biết được ta ác độc tới mức nào!”

Tôi nhìn chính mình.

Thân thể này như tên gọi, tựa như cành liễu yếu đuối trước gió, nếu thêm một trận roi nữa khẳng định không chịu được. 

Nếu tôi mà chết rồi, vậy thì không có cách nào không dựa vào trọng sinh để báo thù.

Vậy thì không có cách nào.

Tôi không thể chết được, để Tiêu Dạ Hàn chết là được.

4.

Mắt tôi hàm chứa sự trào phúng, nhìn Tiêu Dạ Hàn từ trên xuống dưới.

Hắn không biết, tôi đang coi hắn là một con kiến mà nhìn, đồng thời còn đang kiểm tra kho hàng của tôi.

Không kiểm tra không biết, vừa thấy thì vô cùng kinh ngạc.

Lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ, quà tặng khủng mà hệ thống tặng cho tôi còn chưa sử dụng đâu. 

Hiện tại là cổ đại, ám khí vô hình này sử dụng rất thích hợp.

Tôi lặng im không một tiếng động mà trang bị ám khí cho mình.

Nếu Tiêu Dạ Hàn dùng roi đánh tôi, tôi sẽ bắn ngã hắn, sau đó hạ độc chết hắn. 

Hệ thống nhắc nhở tôi: “Làm như vậy thì giá trị báo thù sẽ không đủ, ngài sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng chỉ có thể làm lại lần nữa.”

Tôi nhịn không được thở dài.

Tôi hiểu tôi hiểu, giết người còn cần phải tru tâm, đúng không?

Không tru tâm, sao có thể coi là báo thù được?

Tôi lặng lẽ giảm bớt độc tính.

“Tỉ tỉ, ta đến gặp ngươi đây.”

Người ti tiện còn chưa thấy, đã nghe thấy giọng nói ti tiện rồi.

Mạc Oanh Oanh thấy Tiêu Dạ Hàn cũng ở đây, sau khi kinh ngạc thì trong mắt loé lên sự ghen ghét và hận thù. Ngay sau đó lại chuyển thành vẻ nhu nhược đáng thương, đối với tôi đau lòng vô cùng.

Kỹ thuật diễn này đáng được phong thần, chậc chậc.

Nếu nàng ta đi làm diễn viên, không phải là sẽ kiếm được một đống tiền sao, ở chỗ này làm vai phụ phản diện thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi.

Mạc Oanh Oanh giữ chặt tay của Tiêu Dạ Hàn: “Vương gia, ngài ngàn vạn lần đừng nên giận tỉ tỉ, tỉ ấy chỉ là trong lúc nhất thời quá tức giận mới có thể đánh ngài thôi.”

Nàng vô cùng quen thuộc mà đổ thêm dầu vào lửa.

Tôi dám đánh cược, nếu nàng không nói, thì với cái đầu óc ngu xuẩn này của Tiêu Dạ Hàn, nhất định đã quên mất việc tôi đã đánh hắn. 

Quả nhiên, Tiêu Dạ Hàn bị nàng kích động như thế, trực tiếp tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên. 

Đổ thêm dầu vào lửa thì tôi cũng biết, tôi có thể khiến cho hắn tức tôi hơn.

“Mạc Oanh Oanh, ngươi chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, tỉ tỉ là để ngươi gọi à? Chút quy củ này mà ngươi cũng không hiểu ư? Thật là hạ tiện!”

Nước mắt của Mạc Oanh Oanh nói đến là đến, nước mắt cứ thế rơi lã chã:

“Xin lỗi Vương phi, là Oanh Oanh đã đi quá giới hạn.”

Hiện tại trong lòng nàng nhất định là vui vẻ lắm!

Tôi ở trước mặt Tiêu Dạ Hàn mắng nàng, không thể nghi ngờ là cho nàng thêm một cây đao.

“Liễu Phù Phong, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi có thể làm Vương Phi là ta bố thí cho ngươi, ngươi dám làm nhục nữ nhân ta yêu nhất sao?”

Tiêu Dạ Hàn nâng tay lên, định đánh tôi cho hả giận.

Tôi lập tức bắn ám khí ra, đồng thời bắn trúng Tiêu Dạ Hàn và Mạc Oanh Oanh.

Tôi điều chỉnh độc tính rồi, nhưng tôi không có điều chỉnh độ sắc bén của ám khí, Tiêu Dạ Hàn đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, Mạc Oanh Oanh kêu lên một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nỗi tức giận trong lòng, phải phát tiết ra ngoài mới có thể nhẹ nhàng.

Điều tôi muốn chính là khiến cho lửa giận của Tiêu Dạ Hàn đạt tới đỉnh, khiến cho hắn cảm nhận ra được cái loại nghẹn khuất mà muốn phát ra sự tức giận của mình cũng không được.

Tôi giả vờ giật mình, sai hạ nhân đi tìm thái y tới.

Hiện tại vẫn còn chưa phải lúc đắc ý, tôi cần phải giả vờ một chút.

Nhưng mà tôi cũng không cần diễn bao lâu.

Rốt cuộc Tiêu Dạ Hàn lúc này là ở trạng thái trúng độc, không chịu nổi mười lăm phút hắn cũng ngất xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play