5.
Sau khi đôi nam nữ chó má này trúng độc, có lẽ phải tĩnh dưỡng một tháng mới khoẻ lại được.
Trong khoảng thời gian một tháng này cũng đủ để vết thương trên người tôi lành lại.
Chờ đến khi bọn họ tìm tới tôi để thu sau tính sổ, tôi đã trở nên khoẻ mạnh nhanh nhẹn, ở trạng thái ấy, muốn đánh bọn họ bao nhiêu cái thì đánh bấy nhiêu.
Lần này Tiêu Dạ Hàn hỏi tôi: “Ta cùng với Oanh Oanh trúng độc có phải là do ngươi giở trò quỷ hay không?”
Tôi cười nhạt nhẽo: “Đúng thế!”
Mạc Oanh Oanh nước mắt nước mũi giàn giụa: “Vì sao?”
Tôi giả vờ kinh ngạc, giống như tôi còn chưa chuẩn bị câu trả lời cho câu hỏi này, hoảng loạn mà liếc nhìn Mạc Oanh Oanh một cái.
Giống như, tim tôi đã như tro tàn, cho dù ai bôi nhọ tôi, tôi cũng đều thừa nhận.
Giống như, tôi đã biết là chuyện này do Mạc Oanh Oanh tự đạo tự diễn, nhưng vẫn chấp nhận để nàng ta bôi nhọ.
Làm cùng một loại nhiệm vụ trong nhiều năm như vậy, kỹ thuật diễn của tôi cũng không phải bình thường đâu.
Sau khi nhìn Mạc Oanh Oanh, tôi trực tiếp không có cảm xúc gì mà nhìn về phía Tiêu Dạ Hàn: “Ngươi chỉ cần biết rằng, chuyện này là ta làm, sau đó xử tử ta là được rồi, ngươi cần gì phải tìm hiểu nguyên nhân chứ?”
Tiêu Dạ Hàn lộ ra vẻ hoài nghi.
Tôi đã biết mà, loại người này đa nghi nhất!
Chỉ cần là lời nói của tôi, cho dù lời đó đối với tôi có lợi ích gì hay không, hắn ta đều hoài nghi.
Nhưng mà, nếu hắn cứ tiếp tục hoài nghi như vậy, lại thành ra hoài nghi tới người tiểu thiếp thân yêu của hắn.
Mạc Oanh Oanh nhận ra tôi đang làm gì, vội vàng mở miệng: “Vương gia, ngài ngàn vạn lần không được trách Vương Phi, nàng chỉ là quá yêu ngài mà thôi.”
Tôi không nói ra động cơ, nàng ta đã giúp tôi bổ sung một cái động cơ, chính là muốn chứng thực việc tôi bắn ám khí vào người bọn họ.
Tuy đây chính là sự thật, nhưng làm sao tôi có thể để mọi chuyện theo như mong muốn của nàng chứ?
“Mạc Oanh Oanh, ngươi thật sự kỳ lạ. Ta hại ngươi, ngươi đều nói không trách ta. Lần này ta hại, người bị hại chính là Vương gia, hắn ở trên giường nằm cả một tháng trời, thế mà ngươi còn bảo hắn đừng trách ta sao?”
“Ta yêu hay không tự hắn biết, nhưng ngươi thì sao? Ngươi có thiệt tình đối với Vương gia không? Hắn thảm như vậy mà ngươi không cảm thấy tức giận đối với người gây ra chuyện đó sao?”
Lời nói của tôi có vài cái bẫy mai phục.
Rốt cuộc Tiêu Dạ Hàn là một tên ngốc, chỉ có một cái là ám chỉ rằng, có thể hắn không thể cảm giác được có bao nhiêu cái bẫy trong đó, cho dù hắn lựa chọn thế nào, cho dù là tai điếc cũng vẫn có thể cảm thấy một chỗ khác thường.
Ví dụ như, vì sao tôi sẽ do dự, sẽ ấp úng, hình như căn bản tôi không phải là hung thủ.
Ví dụ như, tôi chỉ ra logic của Mạc Oanh Oanh rất kỳ lạ.
Ví dụ như, Tiêu Dạ Hàn có tò mò, tôi có yêu hắn hay không?
Hắn chính là nam chủ cặn bã, tự cho mình là trung tâm của thế giới.
Hắn có thể không yêu tôi, nhưng nhất định không thể chấp nhận được tôi không yêu hắn.
Nhưng mà, tôi không mong chờ Tiêu Dạ Hàn hiện tại đã có thể nghĩ tới.
Hắn đã làm quá nhiều vì Mạc Oanh Oanh.
Hắn vì nàng mà xây dựng rầm rộ, xây ra một rạp hát để nói tốt về nàng.
Hắn vì nàng mà tìm bảo bối ở khắp nơi, mỗi tháng đều phải tìm ra cái gì đó mới mẻ cho nàng, dỗ dành nàng, chiều chuộng nàng.
Cho dù kẻ nào trả giá nhiều phí tổn như vậy, đều là rất khó có thể ngăn chặn tổn hại một cách kịp thời.
Huống chi, Tiêu Dạ Hàn chính là giai cấp đặc quyền của thời đại phong kiến, hắn tự tin là sinh ra đã có sẵn mọi thứ.
Hắn chẳng lẽ sẽ tin rằng Mạc Oanh Oanh sẽ không có chút tình cảm chân thành nào đối với hắn ư? Hắn sẽ không.
Hắn càng không tin, thì khi hiện thực bày ra trước mắt hắn, thế giới của hắn sẽ sụp đổ càng nhanh.
Mạc Oanh Oanh khóc lóc đến nỗi thở hổn hển: “Tỉ tỉ, sao tỉ lại có thể nói về muội như thế? Tình cảm của muội đối với Vương gia vô cùng chân thành, cũng giống như tỉ, vì thế khi tỉ đối xử với muội như thế, muội mới hết lần này lần khác tha thứ cho tỉ.”
Thôi được rồi!
Tôi coi như xem nhẹ nàng ta.
Nàng thật sự biết xem mặt đoán ý, quy nạp tổng kết.
Sau khi tôi xuyên sách, tính nết không giống với lúc trước, nàng ta ngay lập tức phát hiện ra hiện tại tôi rất dễ bị chọc giận, sau khi bị tôi chất vấn lại một lần nữa gọi tôi là tỉ tỉ chứ không phải là Vương phi, cũng lại thêm một lần nữa mà cường điệu rằng nàng ta biết tôi yêu Tiêu Dạ Hàn, lấy cái này để chọc giận tôi.
Tôi cong môi, sau đó bắt đầu nổi điên.