Trước mặt bọn họ, tôi cởi quần áo của mình, từng cái từng cái một, ném đến trước mặt Tiêu Dạ Hàn.

“Ta là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của ngươi, chỗ nào ta không bằng nàng ta? Là ngực ta không to bằng ngực nàng? Là mặt ta không đẹp bằng mặt nàng? Hay là ta không đủ lẳng lơ? Không hiểu đón ý nói hùa? Hay là ta không biết giả vờ đáng thương?”

“Tiêu Dạ Hàn, ngươi hãm hại phụ thân ta như thế nào, chẳng lẽ ngươi đều quên rồi sao? Chẳng lẽ ta đã bị ngươi giẫm đạp tới mức ấy rồi, vẫn không đáng thương bằng Mạc Oanh Oanh? Ngươi nhất định phải đợi đến khi ta đứng ăn xin ngoài đường cái mới bằng lòng coi ta là người hay sao, mới có thể tin tưởng với giáo dưỡng của ta sẽ không thèm làm những việc độc ác đánh khinh như thế, tin tưởng ta là bị oan uổng?”

Tôi cũng rất thích lời thoại yếu thế kiểu này.

Vì thế, tôi thừa dịp giả ngây giả dại, hung hăng mà đấm cho Tiêu Dạ Hàn hai cái thật mạnh lên vai hắn. 

Tiêu Dạ Hàn vừa mới hơi lộ vẻ xúc động một chút, bị tôi đánh đau, hắn cắn răng trợn mắt lên nhìn tôi.

Biểu cảm của Mạc Oanh Oanh cũng rất khó xem.

Làm ăn mày chính là sỉ nhục cả đời này của nàng.

Thời gian kia là khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời nàng, là điều mà nàng không muốn người khác nhắc tới nhất.

Nếu tôi là một thánh mẫu, tôi sẽ suy nghĩ đến tâm trạng của nàng mà không đề cập tới chuyện này.

Nhưng tôi không phải thánh mẫu, tôi cứ nhắc tới đấy!

Hơn nữa, còn là nhắc tới mà không lộ ra chút dấu vết nào, khiến cho nàng không có cách nào khóc lóc trước mặt Tiêu Dạ Hàn.

Tiêu Dạ Hàn nhặt quần áo dưới đất khoác lên người tôi: “Liễu Phù Phong, nàng đừng có nổi điên nữa!”

Tôi yên lặng nhìn vào đôi mắt hắn: “Vương gia, hãy bỏ ta đi!”

Tiêu Dạ Hàn cùng Mạc Oanh Oanh cùng nhau trợn tròn hai mắt.

Mạc Oanh Oanh hận tôi, nhưng nàng ta không muốn tôi bị bỏ.

Với thân phận của nàng ta, căn bản không thể nào được nâng lên làm vương phi, muốn làm trắc phi cũng không có khả năng.

Nguyên thân là một kẻ não yêu dương, tính cách yếu đuối, cho dù chiếm vị trí chính thế cũng mặc người bắt chẹt.

Nhưng nếu tôi bị bỏ rồi, Vương phi đổi thành một nữ nhân có xuất thân từ đại gia tộc, cho dù Mạc Oanh Oanh có thủ đoạn tới mức nào cũng không thể ra khỏi lòng bàn tay của nàng.

Tôi không có nhà mẹ đẻ chống lưng mới ở thế yếu, điểm này nàng ta lại vô cùng rõ ràng.

Tới lúc đó, cho dù nàng muốn làm trời làm đất gì cũng không có không gian phát huy.

Tiêu Dạ Hàn liên tục lắc đầu: “Liễu Phù Phong ơi Liễu Phù Phong, không ngờ nàng điên thật rồi.”

Tôi có lẽ cũng đoán ra được hắn đang suy nghĩ gì, đơn giản là cảm thấy tôi chỉ là một thân nữ nhi, phụ thân ở nơi xa, tôi rời khỏi hắn thì không sống được.

“Điên rồi cũng được, hôn mê cũng được, ta muốn ngươi bỏ ta.”

Tiêu Dạ Hàn nhịn không được mà nổi giận nói: “Được! Bỏ thì bỏ! Ta đã sớm không vừa mắt với ngươi!”

Tôi nghe ra lời của hắn là giận dỗi, vội vàng lấy ra giấy bút để hắn viết thư bỏ vợ.

Tiêu Dạ Hàn, ngươi đừng có mơ ta sẽ cho ngươi bậc thang để bước xuống.

Hắn khó có thể tin được mà nhìn tôi: “Nàng chán ghét ta như vậy ư?”

Tôi gật đầu vẻ đương nhiên: “Đúng vậy, nếu không thì sao? Chẳng lẽ ta lại phải thích một nam nhân thường xuyên tin vào lời gièm pha của người khác để nghĩ oan cho ta sao?”

Tôi không chỉ có muốn rời khỏi vương phủ, ta còn muốn khắc lại trong tiềm thức của Tiêu Dạ Hàn là Mạc Oanh Oanh đã vu oan giá hoạ cho tôi.

6.

Tiêu Dạ Hàn viết xong thư bỏ vợ, tôi lập tức đoạt lấy nhét vào ngực mình.

“Vương gia là người sáng khoái, ta sẽ dọn dẹp một chút rồi rời khỏi Vương phủ.”

Tiêu Dạ Hàn vươn tay ra, không cho tôi đóng gói hành lý: “Đồ vật của Vương phủ, ngươi đều không được phép mang đi!”

Hắn cảm thấy thê tử của mình vội vàng muốn bị bỏ như thế, thật là mất mặt.

Hắn còn muốn làm nhục tôi thêm một lần.

Làm sao tôi có thể để cho hắn vừa lòng được? 

Tôi cười cười mở cái rương ra, tự nhiên hào phóng mà lấy đồ vật ra cho hắn xem: “Những cái này đều là của hồi môn của ta, xin Vương gia kiểm tra cẩn thận, nếu không có vấn đề thì ta mang đi!”

“Đúng rồi, váy áo trên người ta cũng là có từ trước khi ta gả tới đây, mang tới từ nhà mẹ đẻ, không liên quan gì tới Vương phủ, không cởi ra trả Vương gia được.”

Thái độ thong dong là một chuyện, để hắn nhìn thấy tôi có kinh tế có thực lực rời khỏi hắn mà vẫn có thể sống tốt, mới có thể vả mặt hắn tốt nhất.

Tiêu Dạ Hàn cắn răng: “Được, ngươi giỏi lắm! Cút đi!”

Tôi nhanh nhẹn đóng gói tất cả đồ vật.

Mạc Oanh Oanh lại chạy tới ôm lấy đùi tôi: “Tỉ tỉ! Tỉ tỉ! Tỉ ngàn vạn lần không thể giận dỗi với Vương gia được! Trước kia nếu Oanh Oanh có chỗ nào có lỗi với tỉ tỉ, Oanh Oanh xin lỗi tỉ, cầu xin tỉ tỉ đừng rời khỏi Vương phủ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play