15.
Trương Cầm không ngờ Tống Tương Tương lần này lại nhẫn tâm như vậy, nói không được là không được, không có cách nào thay đổi.
Cho dù bà ta kêu gào như thế nào hay khóc lóc như thế nào cũng vẫn không được. Đúng là mất công sinh ra một con sói mắt trắng.
Con trai ở bên kia lại không ngừng giục bà ta phải giúp hắn sắp xếp công việc bên Tống thị, vì hắn ta đã bỏ việc ở ngân hàng về nhà ăn bám cha mẹ, bị chòm xóm láng giềng cười chê mấy ngày hôm nay rồi.
Khi Trương Cầm bị tiễn ra cửa vẫn là vẻ mặt sốt ruột lo lắng.
Tống Tương Tương không hề bình tĩnh như trên mặt, sau khi đóng cửa lại còn lặng lẽ mà hỏi tôi.
“Con yêu, có phải mẹ làm như vậy là quá xấu không?”
Rất nhiều người mẹ sẽ nói lẩm bẩm với con cái còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện như thế, không hề mong có được câu trả lời.
Tôi thơm lên mặt Tống Tương Tương một cái, “Mẹ giỏi quá!”
Tống Tương Tương cũng không coi trọng lời nói của tôi, nhưng lại vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà tôi nghiêm túc đó, hy vọng là Tống Tương Tương vẫn luôn giữ vững được thái độ này, mở to đôi mắt ra để xem, rốt cuộc ai mới là người nhà của cô ấy.
16.
Trương Cầm không biết là ăn nhầm thuốc gì, lại thay đổi sách lược.
Bà ta không cầu xin Tống Tương Tương sắp xếp công việc cho Trương Diệu Tông nữa, mà là thường xuyên gọi điện hỏi han ân cần với Tống Tương Tương.
Đôi khi còn mang ít đặc sản ở quê tới thăm Tống Tương Tương, lại thường xuyên mang một ít quần áo mình làm cho tôi mặc, tuy xấu nhưng rất thoải mái. Dù sao cũng không nhắc đến Trương Diệu Tông một tiếng nào.
Tống Tương Tương cư xử với bà ta cũng ôn hoà rất nhiều, có khi mua đồ vật cho bà Tống thì đều mua thêm một phần đưa cho Trương Cầm.
17.
Nháy mắt đã nửa năm trôi đi, nam chủ Tống Dã một lòng chỉ lo sự nghiệp rốt cuộc cũng đính hôn với nữ chủ chỉ một lòng yêu đương.
Lễ đính hôn kết hôn gì đó của Tống Tương Tương tôi không thể thấy, nhưng quy mô tiệc đính hôn của Tống Dã đúng là không nhỏ.
Nguyên một tầng của Khách sạn năm sao, tiệc đứng đều là đồ ăn với nguyên liệu đắt tiền, ngay cả một con sò biển cũng là hàng đặc biệt.
Không thể không nói, nam chủ cùng nữ chủ đứng chung một chỗ thật đẹp mắt.
Bởi vì tôi vẫn là một cục cưng một tuổi rưỡi, Tống Tương Tương không cho tôi ăn quá nhiều thứ.
Tôi nhân dịp cô ấy nghe điện thoại trộm cầm lấy một miếng hàu biển để ăn, ngon quá ngon quá!
Nhưng tôi không ngờ khi Tống Tương Tương trở về thì nổi giận đùng đùng, giống như người trong điện thoại khiến cô ấy tức giận.
Người Tống gia đều vội vàng nói chuyện phiếm với khách, Trường Cầm thấy sắc mặt của cô ấy không đúng thì vội vàng chen lên hỏi cô ấy bị làm sao.
“Mạnh Nhiên nói là không rảnh tới đây.” Tống Tương Tương tức giận thở phì phì nói.
“Tại sao lại như thế? Trường hợp này cũng có lợi ích đối với tiểu Lý, là có chuyện gì quan trọng hay sao?” Trương Cầm vừa nhẹ nhàng cầm lấy tay cô ấy lại vừa giả vờ khuyên can, mà thật ra là đổ thêm dầu vào lửa.
Nghĩ cũng biết, một giáo sư đại học tới bữa tiệc toàn là doanh nhân này thì có thể có lợi ích gì, nhưng lúc này Tống Tương Tương làm sao có thể nghĩ nhiều như thế, trong lòng oán trách nó: “Anh ấy đi công tác cũng chưa về, nói là mai có một hội thảo rất quan trọng.”
18.
Lý Mạnh Nhiên trong sách là một nam phụ vô cùng tiêu chuẩn, vừa dịu dàng lương thiện khiêm tốn, lại có diện mạo ôn hoà.
Đêm nay không thể tới tham gia tiệc đính hôn, hắn đã tự gọi điện xin lỗi Tống Dã, còn tặng một món quà.
Lễ nghĩa chu toàn, nhưng mà Tống Tương Tương lại cảm thấy Lý Mạnh Nhiên không xuất hiện là vả mặt mình.
Trương Cầm lại ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Đàn ông á, một là phải quan tâm, hai là phải dạy dỗ, con phản nắm chặt tiểu Lý một chút. Tiểu Lý so với Tống đại ca của con chỉ hơn ở chỗ yêu con, nghe lời con nói, nếu sau này không nghe con thì còn không bằng anh con nữa.”
Mụ già này, lại bát đầu xúi giục Tống Tương Tương đi phá hỏng tình cảm của nam nữ chính rồi.
Tôi hung tợn trợn mắt nhìn Trương Cầm một cái, Trương Cầm không nhìn thấy, bà ta quay đầu nhỏ giọng nói bên tai Tống Tương Tương cái gì đó.
Không xong, nhất định là ý định xấu xa gì rồi.
Tôi xoa xoa hai mắt của mình, “Mẹ, buồn ngủ.”
Tống Tương Tương ôm tôi vào lòng để dỗ dành, không có ý định rời đi.
Tôi loáng thoáng nghe được Trương Cầm nói, mang thai, thuốc, rượu.
Ai mang thai nhỉ? Là nữ chính Trịnh Tiêu Khởi hay sao?
Ta nằm trong ngực Tống Tương Tương bất an mà vặn vẹo thân thể.
Trương Cầm ôm lấy tôi, nói với Tống Tương Tương: “Để mẹ ôm Nhiễm Nhiễm.”
A a a, đồ đàn bà xấu xa, tôi phản đối, chân tay quơ loạn xạ, Trương Cầm còn vỗ vỗ mông của tôi. “Nhiễm Nhiễm, ngoan nào, không được làm ầm ĩ.”
Mụ đàn bà xấu xa này còn đánh tôi, tôi chảy nước mắt muốn mách với Tống Tương Tương, mà Tống Tương Tương không biết đã đi đâu rồi.
Không xong rồi.
“Muốn mẹ, muốn mẹ,...”
Tôi mạnh mẽ từ chối không muốn Trương Cầm ôm.
Trương Cầm cũng bực mình, vứt tôi xuống đất.
Bà ta cũng rất sốt ruột nhìn về một phía.
Ở chỗ đó.