Tôi xuyên thành con gái của nữ phụ độc ác
Tác giả viết nữ xứng tâm địa như rắn rết, nhưng khi cô ấy nhìn ta, đôi mắt mỉm cười, dịu dàng như nước, tình yêu tràn đầy.
Trong truyện gốc, nữ phụ sinh con cho nam phụ, lại còn muốn phá vỡ gia đình của nam chính, cuối cùng bị hào quang nữ chính phá vỡ hết thảy.
Đầu thai làm con gái của nữ phụ, tôi nhất định phải cứu cô ấy.
____________
1.
Tôi mơ mơ màng màng xuyên vào thế giới trong sách này, thân thể trẻ con yếu ớt thường khiến tôi cảm thấy buồn ngủ
Chỉ cảm thấy có một người phụ nữ thường xuyên ôm tôi.
Chờ đến khi tôi có thể nhận thức được mọi thứ xung quanh, mới biết được mình xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Nam chính là Chủ tịch một công ty lớn, nữ chính là một cô gái lọ lem được nam chính yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mà người phụ nữ thường xuyên ôm tôi là nữ phụ độc ác, là con gái nuôi mà cha mẹ nam chính có lòng tốt nhận nuôi. Cô ấy là mẹ của tôi.
2.
Nữ phụ, à không, mẹ tôi, sau khi trưởng thành được mẹ đẻ nhận lại, sau đó bị mẹ đẻ xúi giục làm rất nhiều chuyện xấu.
Trong đó có việc vu oan nữ chính trộm đồ vật, thuê lưu manh làm tổn thương nữ chính, dàn xếp bôi đen nữ chính.
Đủ mọi việc như thế, lại không thành công làm nên một chuyện xấu nào, mà lại thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính tăng lên.
Dựa vào cốt truyện trong sách, khi tôi được một tuổi, mẹ tôi đã nói cho nữ chính biết tôi là con gái của nam chính.
Sau đó, nữ chính và nam chính hiểu lầm lẫn nhau, suốt hai năm không thể gặp nhau.
Chờ đến khi vạch trần chân tướng, nam chính cùng với mẹ tôi ân đoạn nghĩa tuyệt, cha tôi, cũng chính là nam phụ, bị tổn thương muốn chết, vì thế mà ly hôn với mẹ tôi.
3.
Tôi đau đầu nghe Tống Tương Tương đếm từng ngày một: “Bảo Bảo còn một tháng nữa sẽ được một tuổi đó.”
Tống Tương Tương đầy mặt hạnh phúc mà nhìn tôi, xoa nắn khuôn mặt của tôi, lại hôn tôi mấy cái.
Lý Mạnh Nhiên cũng chen lên nhìn tôi, sau đó dịu dàng hôn lên mặt của Tống Tương Tương.
Phi lễ chớ nhìn…
Tôi nhắm hai mắt lại.
Lại nghe thấy Tống Tương Tương nhẹ giọng kinh ngạc: “Bảo Bảo ngủ rồi!”
“Bảo Bảo thật là ngoan ngoãn.”
“Bảo Bảo của mẹ thật đáng yêu.”
“Nhưng mà một tuổi rồi, sao lại không gọi bố gọi mẹ nhỉ.”
Chỉ là người trưởng thành nhắm mặt lại tự hỏi một chút, gọi hai người có tuổi tác không hơn kém tuổi thực của mình là bao nhiêu là bố mẹ, vẫn cần phải chuẩn bị tâm lý mới được…
Sau đó, do bị trói buộc với thân hình nhỏ yếu của trẻ con, tôi lại ngủ say sưa.
4.
Khi một lần nữa tỉnh lại có ý thức, Tống Tương Tương đang ôm ta nói chuyện phiếm cùng với mẹ đẻ của cô ấy là Trương Cầm.
Trường Cầm bởi vì trọng nam khinh nữ mà vứt bỏ Tống Tương Tương, sau khi Tống Tương Tương lớn lên thì mơ ước tài sản của Tống gia, không ngừng bày mưu tính kế cho Tống Tương Tương, muốn Tống Tương Tương có thể gả cho con trai của Tống gia, lấy tài sản của Tống gia, tiện đà trợ cấp cho đứa con trai không nên thân nhà mình.
Hiện nay còn đang nhéo mặt tôi, tẩy não cho Tống Tương Tương.
“Tống đại ca của con từ nhỏ đã lớn lên cùng con, thế mà không cưới con, đi cưới một cô gái ở một gia đình bình dân, không phải rất buồn cười ư.”
Khi Trương Cầm nói điều này bà ta rõ ràng đã quên, nhà mình cũng là gia đình bình dân, không bằng gia đình của nữ chính.
Rõ ràng là Tống Tương Tương cũng nghe lọt tai, thất thần. Từ nhỏ cô ấy đã sùng bái anh trai Tống Dã, vốn dĩ đã bất mãn với việc Tống Dã cưới người phụ nữ khác, sau khi biết mình không phải là con gái ruột của Tống gia, nhìn thấy bọn họ yêu đương ân ái lại càng cảm thấy chói mắt.
Trương Cầm thấy cô ấy hoảng hốt, đang định thò tới bày mưu tính kế cho cô ấy.
Tôi khóc oa oa lên một tiếng, dùng sức đập tay của Trương Cầm đang nhéo trên mặt tôi, dáng vẻ bị véo đau.
Tống Tương Tương bị tôi doạ sợ, ôm tôi dỗ dành, mắt thấy không có bất kỳ hiệu quả gì, vội vàng ôm tôi tới tìm Lý Mạnh Nhiên.
5
Một lần nữa Trường Cầm xuất hiện là trong bữa tiệc tôi một tuổi.
Bà ta sau khi nhận Tống Tương Tương, Tống gia coi nàng như là thân thích tới nhà, một bữa tiệc như vậy tất nhiên cũng sẽ mời bà ta.
Một đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm về phía Tống Dã và Trịnh Tiêu Khởi, giống như tình cảm của nam nữ chủ đâm đau mắt bà ta.
Không lâu sau bà ta đã quay lại bên cạnh Tống Tương Tương, đưa ra ý đồ xấu xa.
Mà tôi vốn dĩ được một dì dịu dàng ôm vào ngực, thấy Tống Tương Tương có vẻ như động tâm, trong lòng gấp gáp vô cùng.
Quả nhiên, Tống Tương Tương lại đây ôm ta, sau khi tìm thấy nữ chính Trịnh Tiêu Khởi, vẻ mặt kiêu căng hỏi nữ chính: “Chị có biết Bội Bội là con của ai không?”
Giỏi lắm, tôi nóng nảy, tôi thừa nhận tôi nóng nảy.
Tay nhỏ của tôi vươn ra, đôi mắt tìm kiếm bố ruột, trước khi Tống Tương Tương nói ra điều gì đó ngu xuẩn, tay nhỏ hướng tới phía Lý Mạnh Nhiên đòi ôm, giọng sữa vang dội khắp nơi: “Ba ba! Ba ba! Ba ba ôm!”
Ba ba quan trọng, phải gọi ba tiếng.