6.
Sau đó, đoạn đối thoại giữa Tống Tương Tương cùng với Trịnh Tiêu Khởi hoàn toàn bị tôi phá vỡ.
Vẻ mặt của Tống Tương Tương vui vẻ mà nhìn tôi: “Bảo Bảo nói được rồi!”
Lý Mạnh Nhiên bước nhanh tới ôm tôi, vẻ mặt vui mừng, còn hôn lên mặt tôi vài cái.
Vẻ mặt Trịnh Tiêu Thời còn đang ngơ ngác, “Bảo Bảo không phải là con gái của em và Mạnh Nhiên sao?”
Tống Tương Tương còn đang trong rối rắm “Con gái có thể nói” “Sao không phải là gọi mẹ trước.”, làm sao còn nhớ rõ âm mưu quỷ kế gì chứ, gật đầu nói đúng thế đúng thế.
Tống Dã đang nói chuyện với người khác, đi tới ôm lấy Trịnh Tiêu Thời, thấp giọng nói ở bên tai cô ấy, “Hâm mộ bọn họ có con gái đáng yêu như vậy à? Có muốn sinh một đứa với anh không?”
Trong bữa tiệc tràn ngập vui sướng, chỉ có Trương Cầm ở nơi xa vẻ mặt tức tối nhìn về phía này.
7.
Bước ngoặt trong sách bị tôi thay đổi, Trịnh Tiêu Khởi không có đi tha hương, nhưng cũng không chắc chắn được là Tương Cầm không tiếp tục chơi xấu.
Để tránh cho Tương Cầm bí mật tìm Tống Tương Tương, ta đành phải dâng ra “Manh nữ kế.”
Không chỉ có dính Tống Tương Tương, còn dính mẹ Tống - mẹ nuôi của cô ấy.
Trước khi Tống Tương Tương chưa phá hỏng tình cảm của nam nữ chính, cô ấy vẫn là cô con gái nhỏ được Tống gia yêu chiều.
Rốt cuộc, ngoại trừ con trai ruột, Tống gia cũng chỉ còn một đứa con gái đó.
Hiện tại, người cầm quyền của Tống gia là Tống Dã, thế hệ trước đã lui về phía sau thanh tâm quả dục, mà tôi lại là đứa cháu duy nhất của Tống gia, tất nhiên cũng được Tống gia coi là tâm can bảo bối.
Tống Tương Tương đi nghe điện thoại, tôi khóc đến tê tâm liệt phế, bảo mẫu dỗ thế nào cũng không dỗ được tôi, đành nhờ mẹ Tống giúp đỡ.
Mẹ Tống vội vàng chạy tới ôm lấy tôi, “Bảo Bảo ngoan, để bà ngoại ôm, không khóc nữa nào!”
Bà ấy nhẹ nhàng ôm tôi đưa qua đưa lại, tôi vì phải giữ vững thiết lập Bảo Bảo ngoan ngoãn mà ngừng khóc một chút.
Bảo mẫu cũng là cao thủ EQ, cô ấy lập tức nói, “Tiểu thư nhỏ thật là ngoan, phu nhân vừa ôm đã ngừng khóc rồi, đúng là thân với bà ngoại”
Hai, Bảo Bảo đáng yêu thở dài.
Tôi phải giúp Tống Tương Tương ôm chặt đùi của cha mẹ nuôi, làm thiên kim tiểu thư nhà giàu không làm, lại bị Trương Cầm đùa bỡn trong tay, chẳng phải chuyện mà đồ ngốc mới làm hay sao.
8.
Khi Tống gia hoà thuận vui vẻ, có người trong lòng vừa ghen tị vừa tức tối.
Hơn một tháng sau, Trương Cầm bỗng nhiên gọi điện hẹn Tống Tương Tương ra ngoài.
Tống Tương Tương sợ tôi khóc lóc ồn ào, vốn không muốn mang tôi đi, nhưng tôi lại ôm lấy cánh tay cô ấy không chịu buông ra, cô ấy đành phải bất đắc dĩ lại nuông chiều mà nói, “Được rồi được rồi, nhóc con này, mang con đi cùng!”
Người trưởng thành thật - em bé một tuổi giả, nếu không phải suy nghĩ cho cuộc đời hạnh phúc sau này của Tống Tương Tương, tôi còn lâu mới làm việc đáng xấu hổ như thế!
Vài lần tôi đã phá hỏng chuyện tốt của Tương Cầm, vừa nhìn thấy tôi bà ấy đã không chịu được mà oán trách một câu, “Sao lại mang theo trẻ con tới làm gì.”
Tống Tương Tương nghe không ra sự bất mãn trong giọng của bà ta, giải thích là tôi rất dính cô ấy, bảo tôi gọi bà ngoại.
Tôi: “A ba a ba.”
Tôi còn lâu mới gọi một mụ già xấu tính làm bà ngoại.
Trương Cầm không thèm để tôi vào mắt, nói chuyện tào lao với Tống Tương Tương vài câu rồi mới đi vào vấn đề chính.
“Tương Tương, em trai con không hiểu chuyện, không bàn bạc gì với bố mẹ đã tự tiện từ chức công việc ở ngân hàng rồi.”
Việc này là năm ngoái Trương Cầm tới cầu xin Tống Tương Tương, nhờ ba Tống nhờ vả, dùng nhân tình mới có thể nhét con trai của Trương Cầm vào đi làm ở công ty nhà nước.
“Hả, vậy để con đi tìm ba con để Diệu Tông lại trở về đi làm ở ngân hàng nhé?”
“Haizz, mẹ thật sự tức giận muốn chết, nhưng mà em trai con, nó không chịu trở về ngân hàng đi làm, cảm thấy ở đó làm việc quá mệt mỏi. Hiện tại còn ầm ĩ nói mình muốn làm việc liên quan tới tài chính, muốn vào công ty của Tống thị, cũng có thể hỗ trợ con một chút có thể chống lưng.”
Nghe xong lời này, Tống Tương Tương do dự vài giây, mới trả lời, “Việc này không phù hợp đâu.”
Trương Cầm lại nói linh tinh với Tống Tương Tương một hồi, cái gì mà là con nuôi cũng có quyền thừa kế, Tống thị cũng có một phần là của Tống Tương Tương, Lý Mạnh Nhiên lại là giảng viên đại học, ở công ty không thể giúp đỡ cái gì, nếu có một người nhà mẹ đẻ ở Tống thị giúp cô ấy, có thể tranh thủ quyền lên tiếng.
Tống Tương Tương rõ ràng đã buông lỏng, kể từ sau khi cha mẹ đẻ tới cửa nhận thân, Cha mẹ Tống rõ ràng không thân cận với cô như ngày xưa. Bọn họ đã từng nói trong nhà này có một nửa là của Tống Tương Tương, hiện tại cô kết hôn đã hơn một năm rồi mà chưa từng nhắc lại một lần. Thậm chí, của hồi môn của cô cũng giảm rất nhiều so với dự đoán…
Một bữa cơm thì cũng không thể nào ảnh hưởng được nhiều, nhà hàng là do Trương Cầm chọn, khá là cao cấp, Tống Tương Tương trả tiền hoá đơn, tiền cũng không ít.
Trương Cầm ở bên cạnh vừa sai người phục vụ đóng gói, vừa thêm chút lửa với Tống Tương Tương, “Mẹ là vì tốt cho con thôi, con chỉ cần tuỳ ý để cho em trai con làm một chức giám đốc gì đó, sau đó nó có thể tự mình bỏ lên! Hai chị em các con có gốc rễ ở Tống thị rồi, sau này người Tống gia cũng không dám xem nhẹ các con.”
Tống Tương Tương ôm tôi, mặc kệ tôi giãy giụa thế nào cũng không chịu hoàn hồn, trong lòng tôi cảm thấy rất lo lắng, cô ấy khẳng định đang nghĩ phải làm thế nào để mở miệng với cha Tống.”