9.
Không ngoài sở liệu của tôi, Tống Tương Tương sau khi về nhà thường xuyên thất thần.
Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết thế nào đã bị bệnh rồi.
Trẻ con loài người sức khoẻ thật sự yếu đuối, buổi sáng khi Tống Tương Tương đang thay quần áo cho tôi, bỗng nhiên cầm quần áo lẩm bẩm một câu, “Đã lâu rồi mẹ không đi mua quần áo với mình…”
Chỉ vài giây kia thôi, tôi cũng bị cảm rồi.
Tống Tương Tương ở bệnh viện chăm tôi truyền dịch không ngừng khóc lóc, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại là lỗi của cô ấy, Lý Mạnh Nhiên ôm cô ấy dỗ dành, người bệnh chân chính là tôi đây còn đang nằm trên giường bệnh đau buồn nhìn bình truyền dịch.
Cũng may là bởi vì cô ấy áy náy và đau lòng, đã tạm thời quên mất Trương Cầm.
Khi Trương Cầm gọi điện thoại tới, Tống Tương Tương còn đi gọt trái cây cho tôi ăn.
Tôi nhận điện thoại, bên kia sốt ruột nói, “Tương Tương, chuyện của em trai con thế nào rồi? Con xem xem, cũng hơn nửa tháng rồi, em trai con ở nhà nhàn nhã không có việc gì làm, không bằng sớm sắp xếp công việc cho nó. Không biết bên phía Tống gia…”
Tôi: “A ba a ba, ba ba ba”
Ngữ khí của Trương Cầm nháy mắt thay đổi, muốn giao lưu với tôi: “Là Nhiễm Nhiễm phải không, mẹ con đâu? Bảo mẹ con tới nhận điện thoại đi!”
Trong giọng nói không có chút lấy lòng nào, chỉ có mệnh lệnh.
Tôi trả lời: “A ba a ba, ba ba ba.”
Không giao tiếp được với tôi, Trương Cầm phun ra một câu chửi tục, sau đó ngắt điện thoại.
10.
Tống Tương Tương không biết gì cắt một đĩa thanh long bón cho tôi ăn, tôi vừa ăn hoa quả, vừa cầm tay cô ấy lên, “Cừu cừu, cừu cừu…”
“Bảo Bảo muốn xem Cừu vui vẻ phải không? Được rồi, để mẹ tìm cho con xem nhé!”
Di động của cô ấy đã được mở khoá, mở ra một ứng dụng Video, sau đó mở một tập phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám.
Chờ đến khi Tống Tương Tương đã đặt điện thoại di động lên giá, tôi lại giả vờ không cắn thanh long mà phun ra một cái, thanh long đỏ rơi từ trên quần của tôi xuống sàn nhà.
“Ai da! Sao Bảo Bảo lại không cẩn thận như vậy.”
Tôi bị phê bình, méo miệng ra vẻ muốn khóc, Tống Tương Tương lại vội vàng dỗ dành tôi, “Không sao đâu con yêu, Bảo Bảo ngoan, để mẹ lau một chút là được rồi.”
Tống Tương Tương đi vào phòng bếp lấy giẻ lau, tôi giơ ngón tay nhỏ béo tròn, nhanh chóng mở ra danh bạ điện thoại của Tống Tương Tương, tìm thấy tên của Trương Cầm, sau đó kéo bà ta vào sổ đen.
11.
Lần này tôi vào viện, giống như là bị bệnh nặng ấy.
Nói thật, ngày đầu tiên truyền dịch xong tôi đã cảm thấy khoẻ hơn nhiều, nhưng ông nội Tống không cho tôi xuất viện, thế nào cũng yêu cầu bác sĩ cho tôi nằm viện để quan sát thêm mấy ngày.
Chờ đến khi ông ấy có thời gian đi tới bệnh viện để kiểm tra tôi thì đã bốn ngày qua đi.
Tôi và Tống Tương Tương cùng nhau nằm ở phòng bệnh một người, nằm trên giường đệm mềm xem phim bộ - không thể không nói, may mà tôi là một người trưởng thành, nếu không thì làm gì có đứa trẻ con nào chịu xem phim truyền hình cung đấu tình yêu máu chó chứ.
Hơn nữa, Hoàng Đế kia còn rất đẹp trai.
Khi cha mẹ Tống tới phòng bệnh, hai người chúng tôi còn đang xem vô cùng vui vẻ.
“Nhiễm Nhiễm, hôm nay có ho khan không?”
Mẹ tống vừa mới tiến lên đã dịu dàng xoa đầu tôi, tôi lắc đầu nói không có, lại gọi bà ấy là bà ngoại.”
“Bà ngoại mang đồ ăn ngon đến cho Nhiễm Nhiễm đây.” Mẹ Tống lấy ra một cốc sữa chua trong giỏ ra cho tôi, bên trong còn có mứt dâu tây và việt quất, woa, đều là sở thích của tôi.
“Mẹ, mẹ còn tự tay làm sữa chua nữa thế.” Tống Tương Tương ôm lấy cánh tay mẹ Tống làm nũng.
Tôi sợ Tống Tương Tương tranh ăn của mình, vội ôm sữa chua vào ngực, sau đó đưa cái thìa cho mẹ Tống: “Bà ngoại xúc xúc.”
Tống mẫu xúc cho tôi một thìa nhỏ, lại nói với Tống Tương Tương: “Trong rổ còn có một cốc nữa, là cho con.”
“Aaa! Mẹ là tốt nhất!” Tống Tương Tương trong lòng rạo rực cầm lấy một phần của mình, tôi vừa ăn của chính mình, lại vừa giả vờ lơ đãng mà nhìn về cốc của Tống Tương Tương, ở phía trên cốc đó là có xoài khô và chuối, cũng là cô ấy thích ăn.
12.
Trong không khí hoà thuận vui vẻ, điện thoại di động ông Tống vang lên hai tiếng, ông ấy cầm rồi nhìn tin nhắn trong đó, thở dài, “Thằng bé người nhà Trương gia này thật quá kỳ lạ.”
Đầu óc Tống Tương Tương còn chưa kịp phản ứng, bà Tống đã hỏi trước: “Là Trương Diệu Tông ư?”
“Ừ.” Ông Tống đưa nội dung tin nhắn cho bà Tống xem, Tống Tương Tương cũng thò đầu nghiêng người tới xem, tôi lén lút từ trong lòng ngực của bà Tống thò đầu ra cố gắng liếc nhìn, mà góc độ của điện thoại lại quá cao, tôi không nhìn rõ lắm, chỉ biết là Trương Diệu Tông gửi tin nhắn, nội dung là muốn tới Tống thị để học cách quản lý xí nghiệp linh tinh từ Tống Dã.
Đại loại là, muốn vào tập đoàn Tống Thị làm quản lý.