Ông Tống sau khi thu điện thoại, hỏi Tống Tương Tương, “Tương nhi, người nhà họ Trương đã đi tìm con vì việc này sao?”
Biểu cảm của Tống Tương Tương vô cùng xuất sắc, sau khi bị hỏi lên thì đôi môi nhếch lên, sửng sốt vài giây không nhúc nhích, sau đó lại cắn chặt môi dưới, định nói lại thôi. Dáng vẻ này, không cần nói ra cũng có thể khiến cho ông bà Tống đã nuôi cô ấy từ nhỏ tới lớn hiểu rõ thế nào rồi.
“Việc này con không tìm bố là đúng rồi.” Ông Tống giọng nói ôn hoà, vẻ mặt vui mừng, không giống với giọng điệu lúc nãy phê bình Trương Diệu Tông, ông ấy lại dặn dò: “Bố biết là con mềm lòng, người nhà họ Trương muốn yêu cầu hỗ trợ chúng ta có thể giúp, nhưng nếu là đưa ra những yêu cầu vô lý, con nhẫn định phải từ chối nghe không?”
Tống Tương Tương ngoan ngoãn gật đầu.
Cô ấy khẳng định đang cảm thấy may mắn cho bản thân, bởi vì con gái sinh bệnh khiến cho cô ấy không có thời gian, cũng không nhớ ra là phải đi tìm ông Tống để nói tới chuyện này.
Bởi vì cô ấy xúc cho tôi một thìa sữa chua có chữa xoài khô, “Bảo Bảo ăn nhiều một chút cho cơ thể khoẻ mạnh.”
13.
Hai ngày sau, tôi xuất viện.
Trương Cầm nghe tin mà đến.
Còn mang theo một đống Vitamins và đồ bổ tới cửa.
Trong nhà chỉ có Tống Tương Tương và bảo mẫu ở nhà, Lý Mạnh Nhiên còn chưa tan làm.
Nhìn thấy mụ già này là thấy phiền rồi, nhưng bà ta lại cố tình lấy ra tư thế làm chủ nhà, vừa tiếp đón bảo mẫu sai cô ấy đi nấu nhân sâm mà bà ta mang đến, lại vừa móc ra một lọ Vitamin C để cho tôi uống.
“Nhiễm Nhiễm ăn cái này rất tốt, bị cảm thì phải bổ sung Vitamin C.”
“Mẹ,” Tống Tương Tương vội vàng ngăn bà ta lại, “Bảo Bảo không phải bị cảm, là bị cúm. Hiện tại đã khoẻ hơn nhiều, mấy ngày nay cũng vẫn luôn cho Bảo Bảo ăn trái cây rau dưa, không cần bổ sung thêm nữa.”
“À, à, được rồi!”
Trương Cầm ngồi lên sofa, vẫy vẫy tai sai bảo mẫu đưa nhân sâm đã nấu xong tới đây, “Sức khoẻ của Nhiễm Nhiễm không tốt, ăn một chút cái này để bồi bổ sức khoẻ nha!”
“Sức khoẻ của Bảo Bảo rất tốt, trẻ con uống cái này sẽ trưởng thành sớm. Mẹ, mấy thứ này mẹ giữ lại uống đi.”
Tống Tương Tương không muốn nhận lấy ly nước màu vàng nhạt kia, tay của Trương Cầm cứng lại tại chỗ, tình thế trở nên ngượng ngùng.
14.
“Tôi biết mà!” Trương Cầm đập cốc nước thuỷ tinh lên bàn.
“Là cô ghét bỏ mẹ đẻ như tôi làm cô mất mặt, nhà họ Trương không nuôi cô khiến cho cô ghi hận phải không? Tôi vì việc của em trai cô phải hối hả chạy ngược chạy xuôi, thế mà cô, chỉ vì đứa trẻ bị cảm nhẹ mà một tuần liền không thấy người đâu, gọi điện thoại cũng không thèm nhận!”
Người đàn bà đanh đá chửi đồng chỉ trích khiến cho Tống Tương Tương cảm thấy sửng sốt, nhưng từ nhỏ cô ấy đã được giáo dục không được phép lớn tiếng mắng lại người khác, vì thế, cô ấy cũng không hề bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt tức giận kia của Trương Cầm, ngược lại ngữ khí vẫn như cũ, bình tĩnh giải thích:
“Bảo Bảo là bị cảm cúm, sốt ba mươi chín độ, dễ dàng bị lại, nên không thể chậm trễ. Không nhận điện thoại thì con cũng đã giải thích với mẹ rồi, là Bảo Bảo không cẩn thận nên kéo tên của mẹ vào danh sách đen. Còn có việc của Diệu Tông, bố con nói là không sắp xếp được.”
Cứng rắn, Tống Tương Tương không ăn chút nào.
Trương Cầm nghe ra trong giọng nói của cô ấy có sự nhạt nhẽo và xa cách, quyết định đổi sang cách khác.
“Lúc trước mẹ đưa con cho nhà họ Tống nuôi, con nghĩ là mẹ muốn hay sao? Mẹ không dám nhận một đồng tiền nào, chỉ sợ là nhà họ Tống nghĩ rằng mẹ bán con gái, không thương xót con. Hai năm năm qua đi, ngày ngày đêm đêm mẹ đều nhớ con, mỗi lần nhớ đến việc con rời mẹ đi từ lúc vẫn ở trong tã lót, mẹ… mẹ không nhịn được mà rơi nước mắt…”
Trương Cầm nói xong, thật sự có thể lau ra được nước mắt.
Mềm, Tống Tương Tương thật sự ăn.
Giọng nói của cô ấy trở nên hoà hoãn hơn, “Mẹ,những chuyện đã qua rồi thì đừng nói nữa.”
“Hai chị gái của con đều gả đi rồi, không cần mẹ phải nghĩ nhiều nữa. Hiện tại mẹ chỉ ngóng trông con cùng với em trai con đều tốt, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy sau khi trăm tuổi mẹ cũng có thể an tâm xuống mồ.”
Tống Tương Tương im lặng, đưa cho Trương Cầm một chiếc khăn giấy.