Hai nhi tử thứ hai và thứ ba không có chí tiến thủ, đến giờ vẫn chỉ giữ những chức quan nhàn hạ. Chính vì họ kém cỏi quá xa so với trưởng nam, dù đại nhi tử đã mất, họ vẫn cảm thấy hai người con này không xứng đáng kế thừa tước vị Thế tử, nên vẫn chưa tấu trình triều đình để lập người thay thế.
Giờ đây, Ân thị đưa ra vấn đề này, rõ ràng là đang đòi hỏi tước vị Thế tử.
Mã thị nghe xong cũng không vui: "Đúng vậy mẫu thân, dù ta không có nữ nhi, nhưng còn hai nhi tử, chúng cũng phải thành gia lập nghiệp. Nương không thể nặng bên này, nhẹ bên kia quá mức. Chúng cũng là tôn nhi của người!"
Việc đáng lẽ phải dễ dàng, giờ lại trở nên thế này không được, thế kia không được.
Trì quốc công tức giận hỏi: "Vậy theo các ngươi, phải làm sao?!"
Ân thị cười: "Phụ thân nói gì thế, con chỉ là người tạm quản nội vụ, việc trong phủ vẫn do người cùng mẫu thân quyết định. Chúng con chỉ nêu ra vấn đề, còn cách giải quyết thế nào vẫn phải do cha nương quyết định. Người bảo sao, chúng con làm vậy."
Trì Hề Ninh nghe vậy, trong lòng lạnh lẽo cười.
Ngầm chiếm đoạt tài sản mà người ta đổi lấy bằng mạng sống, lại còn đúng lý hợp tình như vậy, đẩy vai ác cho Tưởng lão phu nhân, Ân thị này thật sự thú vị.
Trì Quốc công và Tưởng lão phu nhân nhìn thoáng qua nhau, đều lộ vẻ khó xử.
Tưởng lão phu nhân trầm mặc hồi lâu, đầy áy náy nhìn Trì Hề Ninh.
Trì Hề Ninh thấy thần sắc bà, lập tức giật mình, không đợi bà mở miệng vội đứng dậy thi lễ với bọn họ: "Xin tổ phụ tổ mẫu cho Hề Ninh nói vài lời."
Tưởng lão phu nhân vội dịu dàng: "Ninh nhi cứ nói."
Trì Hề Ninh mỉm cười: "Hề Ninh lưu lạc hơn mười năm, nay được nhận lại tổ tông, lại được tổ phụ tổ mẫu, cùng các vị thúc phụ thẩm thẩm yêu thương, là phúc đức kiếp trước Hề Ninh tu được. Cháu chỉ muốn phụng dưỡng tổ phụ tổ mẫu, bù đắp tình cảm thiếu hụt mười mấy năm."
"Lời nhị thẩm rất có đạo lý, tài sản là phụ thân đổi bằng mạng sống, không thể để Hề Ninh mang theo làm lợi cho người ngoài."
Nghe được lời này, trong mắt Ân thị lóe lên vẻ đắc ý, Mã thị cũng cười.
Trì Hề Ninh thu hết vào mắt, cười nói: "Vì vậy cháu quyết định, không gả đi, chỉ kén rể."
Kén rể?!
Lời này vừa ra, sắc mặt Ân thị và Mã thị lập tức khó coi.
Trong khi Trì Quốc công và Tưởng lão phu nhân vui mừng khôn xiết, Tưởng lão phu nhân nhìn về phía Trì Hề Ninh vẻ mặt vui sướng hỏi: "Ninh nhi, cháu nói thật sao?"
"Tất nhiên là thật ạ."
Trì Hề Ninh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phụ thân chỉ còn lại huyết mạch là cháu, cháu không thể để tuyệt hậu. Hơn nữa, Hề Ninh muốn ở bên tổ phụ tổ mẫu, thay phụ thân phụng dưỡng. Chuyện kén rể là Hề Ninh đã suy nghĩ kỹ, như vậy đại phòng cũng coi như có người nối dõi."
Trì Quốc công vui mừng, vỗ bàn: "Tốt! Quá tốt!"
Tưởng lão phu nhân nghe vậy, cũng cười: "Như vậy hương hỏa của Phong nhi sẽ không dứt!Thật tốt quá!"
Nhưng tin này với nhị phòng và tam phòng, đâu chỉ không tốt, quả thực như sét đánh giữa trời quang!
Tước vị Thế tử của phủ quốc công lâu nay thuộc về người chết, nhị phòng đã nhòm ngó như hổ rình mồi từ lâu, từng trong tối ngoài sáng nhắc đến, nhưng mỗi lần bàn Trì Quốc công chỉ nói: "Ngươi lấy gì so với đại ca ngươi?!"
Lão nhị Trì Dung Côn tuy tức giận nhưng không làm gì được, dù sao đại ca đã chết, phụ thân tuổi tác đã cao, mặc dù không muốn sửa, chờ phụ thân mất phủ quốc công chẳng phải do ông ta kế thừa sao?
Nhưng giờ Trì Hề Ninh đột nhiên xuất hiện, nàng là một nữ tử vốn cũng chẳng có gì, hương khói của đại ca tới nàng cũng coi như là chặt đứt, hoàn toàn không thể uy hiếp vị trí của ông ta!
Nhưng bây giờ, nếu nàng kén rể, kéo dài hương khói của đại ca, nử tử kén rể cũng bằng nam tử, nếu nàng sinh nam hài, nam hài kia lại tài giỏi như đại ca, khó bảo toàn phụ thân sẽ không trực tiếp đưa ngôi vị thế tử cho nam hài nhi kia!
Nghĩ vậy, Trì Dung Côn không nhịn được nữa, vội vàng lên tiếng: "Chỉ khi phủ không có nam đinh mới có nữ tử kén rể nối dõi! Ta và tam đệ còn sống, nó muốn kén rể, chẳng phải nguyền chúng ta chết sớm sao?!"
"Đúng vậy!" Trì Dung Húc dữ tợn trừng Trì Hề Ninh: "Nhỏ tuổi mà tâm địa độc ác!"
Trì Hề Ninh suýt bật cười vì sự ngu ngốc của họ.
Nàng vội kiềm chế, ngước mắt nhìn về phía trì quốc công cùng Tưởng lão phu nhân, đôi mắt ướt át đong đầy uất ức và khó hiểu: "Tổ phụ, tổ mẫu, Hề Ninh không có ý đó. Hề Ninh chỉ muốn kéo dài hương khói của phụ thân, không liên quan gì đến hai thúc phụ. Hơn nữa, hương khói của họ có đường đệ kéo dài, thật sự không hề liên quan tới Hề Ninh?"
Trì Quốc công và Tưởng lão phu nhân vốn dĩ nghe Trì Dung Côn cùng Trì Dung Húc nói còn hơi do dự, giờ Trì Hề Ninh nói ra, hai người mới phục hồi tinh thân.
Đúng vậy! Ninh nhi chỉ nối dõi cho Phong nhi, liên quan gì đến hai đứa này?!
Nhớ đến trưởng tử tài hoa mệnh bạc, lại nhìn hai đứa con bất tài, Trì Quốc công giận dữ: "Chết với sống gì?! Các ngươi con vợ cả, vợ lẽ đều có đủ, muốn chết thì chết sớm đi, đừng ở đây xui xẻo!"
Lời này khiến Trì Dung Côn và Trì Dung Húc mặt xanh mặt đỏ.
Bị mắng trước mặt tiểu bối, thật mất thể diện.
Trì Dung Côn trừng Ân thị, đồ nữ nhân ngu xuẩn! Chỉ vì mấy đồng tiền, giờ thì hay, không những mất của, mà ngôi Thế tử còn khó giữ được!
Trì Dung Húc cũng trừng Mã thị, ngươi thường lắm lời, sao giờ im như hến?"
Mã thị liếc mắt xem thường ông ta, dịch mông, khẽ hừ một tiếng, nghiêng người đi.
Lo lắng là việc của nhị phòng, liên quan gì đến tam phòng?
Trước nay Ân thị nắm quyền, bà ta phải nịnh bợ là do không làm gì được, vốn còn trông chờ giúp đỡ Ân thị tham ô tài vậ của đại phòng thì tốt xấu cũng được phân một chút. Nhưng không ngờ tiểu nha đầu Trì Hề Ninh lợi hại như thế, nói một câu "kén rể", không những chặn đường tham lam của Ân thị, mà còn rút củi đáy nồi, làm lung lay ngôi vị Thế tử vốn tưởng chừng như ván đã đóng thuyền. Tương lai trong phú thế nào chưa biết, cần gì phải vội vàng đắc tội người ta.
Bà ta đã nhận ra, Trì Hề Ninh trông yếu đuối nhưng thủ đoạn lợi hại, không giống cô nhi. Hay là do huyết thống nên mới tài giỏi như vậy?
Nghĩ vậy, Mã thị lại trừng Trì Dung Húc, Cùng cha nương sinh ra, sao kém đại bá nhiều thế.
Mã thị không lo, nhưng Ân thị thì sốt ruột. Của cải không lấy được cũng được, nhưng ngôi Thế tử không thể có bất cứ sơ suất gì!